Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 497

“Anh tuyệt đối sẽ không quấy rầy em làm việc đâu.” Thịnh Trình Việt bỗng cảm thấy bầu không khí có hơi khác lạ.

Thịnh Thảo An đang trông ở bên ngoài không hiểu sao cũng thấy một bầu không khí ngại ngùng. Không ngờ anh trai mình lúc với mình thì lanh miệng, mà với chị dâu thì giống như bị câm vậy.

Thịnh Trình Việt đến thăm Tiêu Mộc Diên xong thì định đi luôn.

“Nếu đã đến rồi, sao không ở lại cùng em nghiên cứu bản thiết kế này đi.” Tiêu Mộc Diên sao có thể không hiểu anh nghĩ gì chứ, trong lòng anh chỉ toàn là nỗi nhớ với cô, không chịu được cô đơn nữa, sao anh có thể đáng yêu như vậy chứ?

Thịnh Trình Việt bỗng nhiên vui vẻ hẳn lên, rạng rỡ mà chạy đến trước mặt Tiêu Mộc Diên, biểu cảm giống như bị người ta làm khó: “Vậy anh đành cung kính không bằng tuân mệnh.”

Sau đó Thịnh Trình Việt thuận thế ôm eo Tiêu Mộc Diên từ đằng sau. Nhưng chỉ là ôm chặt eo cô mà thôi, không hề động đến hai tay cô, để cô có thể yên tâm làm việc, tư thế này vừa ám muội vừa có chút nghiêm chỉnh, đúng là khiến cho nhân viên bên ngoài cùng Thịnh Thảo An không thể nhìn thẳng.

A, không ngờ còn có thể làm việc như vậy.

Đáng lẽ Thịnh Thảo An còn muốn đi vào, nhưng nhìn cảnh này, cô thấy mình không nên làm bóng đèn nữa, cứ để hai người bọn họ ở trong đó ân ái mà nghiên cứu bản thiết kế đi.

Thịnh Thảo An tiêu sái hất tóc. Sau đó biết điều mà đóng cửa lại, còn treo một cái bảng “không làm phiền” ở bên ngoài.

“Anh, em đã giúp anh đến bước này, cũng đúng là hết nói nổi rồi.” Thịnh Thảo An nghịch ngợm mà gõ vào tấm bảng, sau đó sải bước ra ngoài.

Nhưng lúc Thịnh Thảo An vừa ra khỏi cổng công ty, gương mặt vốn đang mang một nụ cười rạng rỡ, nhưng cái khoảnh khắc mà cô nhìn thấy Triệu Dương, biểu cảm liền ngay lập tức đông cứng. Không ngờ lại gặp anh ta ở đây.

Triệu Dương vừa rồi cũng chú ý đến cô. Cô chắc vừa có chuyện gì vui lắm, nên nhìn mới xán lạn như vậy.

Thịnh Thảo An nhớ lại những việc mà anh ta đã làm với mình, nên coi anh ta là người lạ luôn, cô bước thật nhanh về phía trước, không thèm quay đầu lại.

Triệu Dương lại vô cùng bất ngờ trước hành động này của cô, hai người bọn họ từ lúc nào mà đã như người lạ thế này?

Vào đúng lúc anh đang định gọi cô lại, thì Thịnh Thảo An đã bước vào xe taxi.

Thịnh Thảo An không thể tin được lúc mình gặp lại anh ta, tim vẫn còn cảm thấy đau. Cô ghét cái cảm giác thất bại này, tại sao vẫn cần đến sự nhớ nhung của người đàn ông đó? Cô thậm chí còn có hơi hối hận vì vừa rồi không nói chuyện với anh.

Cô bảo tài xế lái xe đến trước cửa một quán bar, cô vẫn không kiềm chế được mà đến bar. Ít nhất thì lúc uống rượu, cô không còn thấy phiền não nữa.

Trong lòng cô vốn chỉ đang lo cho cuộc thi quốc tế, nhưng giờ đây anh lại tấn công vào tim cô một lần nữa, không ngờ lí trí kiên định trước đây của cô lại bắt đầu đổ vỡ.

Thịnh Thảo An bắt đầu nốc từng ngụm lớn rượu, rượu không ngừng tuôn vào trong cổ họng.

Sảng khoái!

Cô âm thầm thề trong lòng, đây sẽ là lần cuối mình uống rượu vì người đàn ông đó, từ sau cô chắc chắn sẽ không ngốc ngếch như thế nữa.

Đợi đến lúc đỡ hơn, cô loạng choạng bước ra ngoài quán bar. Cô không biết mình bây giờ đang đi đâu, sau đó bỗng nhiên đi vào trong một cái ngõ, cô càng cảm thấy mình không tỉnh táo.

Lúc đi trên đường, không cẩn thận đụng vào một thứ gì đó cứng rắn.

“Rốt cục là cái gì vậy? dám chắn đường của ta đây.” Thịnh Thảo An mất kiên nhẫn muốn đẩy bờ vai cứng rắn ấy ra, nhưng đôi tay không có chút lực, đã thế lại bị người đằng trước mạnh mẽ đẩy một cái.

“Cô gái từ đâu chạy ra đây?” Hai tên đàn ông kia nhìn chòng chọc vào ngực cô như hai tên hổ đói. Bọn chúng đã rất lâu không thấy mấy “chú mèo say khướt” đi vào trong ngõ rồi. Thật là khiến người ta vui mừng mà.

“Đến đây, để ông đây dạy dỗ em cho tốt.” Người đàn ông đằng trước lấy tay đụng vào mặt Thịnh Thảo An, vừa trắng vừa mịn, lại còn non mềm, cảm giác sờ vào vô cùng thích.

Thịnh Thảo An lại vô cùng chán ghét, lập tức đẩy cái tay đang sờ mó mình ra.

“Mày tránh ra!” Thịnh Thảo An bây giờ nói chuyện rất mất sức, cả người say mèm, nên lúc nói như có cảm giác nũng nịu, càng hấp dẫn hai tên đàn ông kia.

Hai tên đó tay nắm thành quyền, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Thịnh Thảo An.

“Bọn anh sắp khiến em dục tiên dục tử đây.” Hai tên đó nói xong thì sáp vào, một người nắm lấy tay cô, áp cô xuống đất, cơn đau ập đến bất ngờ làm Thịnh Thảo An bỗng tỉnh táo lại, cô biết rõ mình đang gặp phải chuyện gì rồi.

“Hai tên lưu manh các anh định làm gì tôi?” Thịnh Thảo An vừa tỉnh lại rất tự nhiên không ngừng mà hét lớn tiếng với hai tên đó, cô muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng không đấu lại với sức hai người đàn ông.

“Em gái, là em tự mình dâng lên đấy chứ, không trách bọn anh được.”

Một gã đàn ông giơ tay ra.

“A! Đừng!” Thịnh Thảo An khoảng khắc này vô cùng sợ hãi. Cuống cuồng đến nỗi sắp khóc cả đi: “Các người biết tôi là ai không? Tôi là Thịnh Thảo An, nếu các người đắc tội với tôi, các người sẽ phải chịu trừng phạt.”

“Bọn tôi chẳng thèm quan tâm lắm thế, mặc kệ cô là ai, ở trong cái ngõ nhỏ tối đen này, cô cũng không nhìn rõ hình dáng của bọn tôi chẳng phải sao?”

Sau đó Thịnh Thảo An liền nghe thấy một điệu cười hèn hạ.

Thịnh Thảo An lúc này đã ý thức được tầm nghiêm trọng của sự việc rồi, cô chỉ biết liều mạng kêu cứu: “Coi như tôi cầu xin các anh, các anh tha cho tôi được không? Tôi có thể cho các anh rất nhiều tiền.”

Cô thật sự hối hận. Mình hôm nay không biết trúng gió hay sao, tại sao lại chạy đến bar uống rượu, sau đó lại để cho hai tên lưu manh này có cơ hội ức hiếp, đã thế lại nhớ đến anh trai và chị dâu đang cực khổ vì mình. Cô lại chạy đến đây, gặp phải chuyện thế này, đúng là chết cũng không đền hết tội.

“Soạt ~”

Trong không khí vang lên tiếng quần áo bị xé rách.

“Đừng mà! Đừng mà!” Cô đang rất sợ hãi, hoàn toàn tan vỡ, chỉ có thể liều mạng kêu gào, nhưng tiếng kêu của cô chỉ khiến cho hai gã đàn ông đó càng hưng phấn hơn. Chúng chỉ muốn chinh phục những con mèo không nghe lời như thế này mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment