Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 505

Tiêu Mộc Diên cười tươi rói như một đóa hoa xinh đẹp.

Ráng mây chiều chiếu rọi lên gương mặt của Tiêu Mộc Diên, khiến cho tóc cô ánh lên màu vàng kim. Thịnh Trình Việt di chuyển tầm nhìn, ánh mắt anh dừng trên gương mặt của Tiêu Mộc Diên, mặt cô còn có cả lúm đồng tiền nhỏ, vô cùng mê người.

“Em thật đẹp...” Thịnh Trình Việt không nhịn được liền cảm thán, giây phút đó mắt anh không rời Tiêu Mộc Diên. Vì những gì anh nói hoàn toàn là sự thật.

Gió biển thổi rối mái tóc của Tiêu Mộc Diên, cùng lúc ánh mặt trời bao bọc lấy cơ thể mềm mại của cô, cảm giác giống như toàn thân Tiêu Mộc Diên đang tỏa ra ánh sáng màu vàng kim vậy, thật khiến người ta không rời mắt được.

Nếu không vì ở đây là bãi biển, anh thật sự sẽ không chịu được mà ‘muốn’ cô.

Tiêu Mộc Diên trong thời khắc đó mặt đỏ như gấc vậy.

Thịnh Trình Việt trực tiếp đưa tay ra, nhẹ nhàng chỉnh lại những lọn tóc đang bay trong gió của cô.

Anh biết Tiêu Mộc Diên vì chuyện cuộc thi quốc tế mà tâm trạng xuống dốc, cho nên anh cố ý đưa cô đến nơi như này.

Hy vọng khi ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp như này có thể khiến Tiêu Mộc Diên thoải mái hơn, nhìn thấy nụ cười tươi rói của Tiêu Mộc Diên, anh cảm thấy anh đã đạt được mục đích rồi.

Bàn tay to lớn của Thịnh Trình Việt giữ lấy vai của Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên cứ theo đó mà dựa vào trong lòng anh.

Hạnh phúc dựa vào trong lòng anh như này khiến cho cô cảm thấy dường như mọi phiền não trên đời đều tan biến hết, vì Tiêu Mộc Diên biết dù cho trời có sập xuống, thì cũng có anh ở bên cô.

Hai người càng ôm nhau chặt hơn…

Sau khi quay lại phòng thì Thịnh Thảo An liền nằm ngay xuống giường. Cô lật người qua lật người lại mà vẫn không ngủ được. Đường Lực đã chiếm trọn tâm trí cô.

Cô dường như không có cách nào làm việc khác.

Sau khi nghĩ đến đây, cô càng trở nên phiền não, cho nên liền đi qua phòng khách, đi thẳng xuống phòng bếp, tìm thứ gì đó để ăn.

Cô mở tủ lạnh ra, bên trong có đầy hoa quả. Nhưng, cô lại chẳng thấy thèm ăn lắm.

Thịnh Thảo An bất lực ngồi bệt xuống ghế.

Lâu vào nhà thế, anh với chị dâu đang làm gì không biết?

Có điều không đúng, hình như chỉ có mình cô đi vào trong nhà. Cô đột nhiên nghĩ đến viêc này, cảm thấy có chút vui mừng đến phát điên.

Cô thật là ngốc mà, sao có thể quên việc này cơ chứ.

Nếu như anh không ở nhà, vậy sao cô phải ngoan ngoãn ở trong nhà làm gì?

Thịnh Thảo An sau khi nghĩ đến việc này thì cả người hưng phấn, xông thẳng vào phòng mình chọn một bộ đồ bản thân cho là đẹp nhất, mặc lên người xong thì trang điểm nhẹ, đi thêm đôi giày cao gót rồi chạy ra khỏi nhà.

Bây giờ cô đi tìm tên Đường Lực kia, có lẽ vẫn còn kịp.

Nhưng cô không ngờ rằng, vừa ra khỏi cửa, chuẩn bị đến bãi đỗ xe lái xe đi, thì phát hiện sau mình có một ‘kẻ bám đuôi’.

Người đàn ông này thân thể cường tráng, mặc một bộ âu phục màu nâu, ánh nhìn vô cùng sắc lạnh.

Cô đang định xử lí người đàn ông này, thì anh ta đã chặn đường cô.

“Anh là ai?” Thịnh Thảo An trở nên thiếu kiên nhẫn.

“Tổng giám đốc đã giao nhiệm vụ cho tôi, từ nay tôi phải bảo vệ tiểu thư không rời nửa bước.” Lúc người đàn ông này nói ra câu này, cả người Thịnh Thảo An suýt ngã.

Không rời nửa bước?

Đùa cái gì vậy! Anh cô điên rồi sao, lại sắp xếp một vệ sĩ luôn kè kè theo cô?

“À, thật ra tôi có thể tự bảo vệ bản thân mình, cho nên anh không cần lo lắng nhiều như vậy, khi nào cần tôi sẽ thông báo với anh một tiếng.” Thịnh Thảo An thật sự nhịn không được mà trợn trắng dã cả mắt, nếu như tên vệ sĩ này cứ kè kè bên cô, vậy thì sẽ gây trở ngại cho việc của cô.

“Cô Thịnh, cô đừng làm khó tôi.” Người đàn ông nói chuyện như một cỗ máy.

“Tôi không làm khó anh, anh cứ đi hóng mát ở đâu thì đi đi.” Thịnh Thảo An nói xong liền quay người rời đi, nhưng người đàn ông này vẫn cứ chắn trước mặt cô.

Thịnh Thảo An như sắp phát điên, không biết bây giờ đi có kịp không mà người đàn ông trước mặt lại đang lãng phí thời gian của cô.

Nếu sau này cũng không tìm được tên Đường Lực đó thì tên vệ sĩ này không xong với cô đâu.

Thịnh Thảo An muốn dùng sức đẩy tên vệ sĩ này ra. Nhưng cô đã dùng hết sức toàn thân rồi mà người đàn ông trước mặt vẫn không hề nhúc nhích.

Thấy trời sắp tối, Thịnh Thảo An trong lòng càng trở nên lo lắng. Nhưng cô không làm sao được với tên vệ sĩ cứ kè kè bên mình như này.

Thịnh Thảo An ngồi trên sofa ở phòng khách cảm thấy mệt mỏi vô cùng, thở dài một cách nặng nè.

Điều làm cô câm nín là tên vệ sĩ đang ngồi ở đối diện cô.

Cô vừa đi một bước, tên vệ sĩ cũng di chuyển theo một bước.

Thật là như âm hồn bất tán, không dứt ra nổi.

Đúng lúc Thịnh Thảo An đang chán nản thì bên ngoài lại vọng vào tiếng của ba đứa nhóc con.

Hai mắt Thịnh Thảo An phát sáng, vì cô cảm thấy bản thân được cứu rồi.

Thế là cô cũng không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp xông ra ngoài cửa, vừa ở cửa liền nhìn thấy Thịnh Tuấn Hạo và Viễn Đan, còn có Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh.

Ba đứa nhóc này bình thường rất tinh quái, nói không chừng sẽ giúp cô nghĩ ra cách cắt đuôi tên vệ sĩ bám dai như đỉa này.

Thịnh Thảo An trong lúc ôm chặt hai thằng nhóc nhanh chóng thì thầm vào tai hai đứa: “Mau giúp cô một chuyện. Giúp cô đối phó với người đàn ông đang ở trong phòng khách đi.”

Thịnh Thảo An vừa đứng dậy, đúng như dự đoán, tên vệ sĩ kia thật sự đứng bên cạnh cô.

Đúng là có chết cũng không rời nửa bước.

Thịnh Tuấn Hạo và Viễn Đan vừa đi vào thì bị hành động này của Thịnh Thảo An làm cho kinh ngạc. Nhưng Viễn Đan sau khi nghe Thịnh Thảo An nói vậy thì lập tức phản ứng lại.

Viễn Đan nghiêng đầu nhìn, thì thấy người đàn ông mặc âu phục bên cạnh, nhanh trí hành động, lập tức giả bộ tỏ ra vô cùng khó chịu, dùng tay giữ lấy đầu mình, đồng thời tỏ ra bộ dạng yếu đuối, nhưng thật ra mắt cậu bé đang nháy để ra hiệu cho Tuấn Hạo: “Đầu cháu đau quá…”

Thịnh Tuấn Hạo lập tức bắt được tín hiệu của Viễn Đan, đi lên phía trước kéo quần của người đàn ông mặc âu phục, nhìn anh ta bằng đôi mắt vừa có phần làm nũng vừa có sự kinh hoàng sợ hãi, giọng nói cầu xin sự giúp đỡ… “Chú ơi, chú có thể đưa cậu ấy đến bệnh viện giúp cháu được không? Cậu ấy có vẻ khó chịu lắm…”

Thịnh Thảo An bị khả năng diễn xuất đỉnh cao của hai đứa cháu trai dọa sợ.

Nếu không phải lúc nãy cô nhờ hai đứa nó giúp đỡ, thì cô sẽ tưởng một đứa bị đau thật, còn một đứa đang thật sự hoảng loạn…

Hai đứa nhóc này mà không đi làm diễn viên thì quá đáng tiếc rồi.

Nguyệt Nguyệt không hiểu sự việc nhanh chóng trở nên hoảng loạn: “Anh ơi, anh làm sao thế ạ?”

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
Bình Luận (0)
Comment