Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 53

Bây giờ Tiêu Mộc Diên chỉ cố tình kích thích Âu Đan, trước đây Âu Đan dám phái người cưỡng hiếp cô, cô cũng sẽ không để Âu Đan được yên. Cô nói rồi, cô chỉ thấp hèn trước mặt một người là Thịnh Trình Việt, cô không hề thấp hèn so với bất cứ thứ gì.

Âu Đan nghe thấy Tiêu Mộc Diên nói vậy, tức đến mức nắm chặt hộp cơm của mình. Thịnh Trình Việt thật sự đã nói sẽ lấy Tiêu Mộc Diên sao?

“Đó chẳng qua là lời nói lúc đàn ông ở trên giường với phụ nữ thôi, sao có thể tin được?” Âu Đan cố hết sức khiến mình vẫn duy trì được nụ cười méo mó, trong lòng lại hận không thể băm vằm Tiêu Mộc Diên ra.

Tiêu Mộc Diên đột nhiên nở một nụ cười, nụ cười đó giống như đóa hoa hồng vừa nở rộ, đẹp rực rỡ, nhưng cũng thật chói mắt.

“Ồ? Nói vậy là lúc cô lên giường với đàn ông, bọn họ cũng đã nói như vậy với cô?” Tiêu Mộc Diên nói đến đây, cả gương mặt dường như đều lộ vẻ tươi tỉnh. Trên mặt còn lộ ra lúm đồng tiền cuốn hút.

Sắc mặt Âu Đan dần trắng bệch, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộc Diên lộ ra hai lúm đồng tiền, nhìn đẹp đẽ chói mắt như vậy, khiến cô ta hận không thể tiến lên cho Tiêu Mộc Diên một cái tát.

“Ồ, tôi nhớ tôi từng nghe Thịnh Trình Việt nói, anh ấy vẫn chưa lên giường với cô, lẽ nào cô đã lên giường với người đàn ông nào khác không phải Thịnh Trình Việt ư?” Tiêu Mộc Diên lập tức làm bộ kinh ngạc, trợn tròn hai mắt, ánh mắt còn cố ý gian xảo quét xuống phía dưới của Âu Đan.

Trong lòng Âu Đan chấn động, kẹp chặt hai chân lại theo bản năng, nhưng lúc cô ta ý thức được phản ứng của mình, cô ta lại có chút hối hận. Cô ta kích động như vậy để làm gì?

Nhưng khi đối diện với vẻ mặt tươi cười khinh thường kia của Tiêu Mộc Diên, sự tức giận của cô ta lập tức xông thẳng từ lòng bàn chân lên, nháy mắt đã lan ra toàn thân. Con ranh này lại dám có vẻ mặt khinh thường này đối với mình.

“Cho dù kẻ thứ ba có hống hách đến mức nào, cô ta cũng chỉ là kẻ thứ ba mà thôi.” Âu Đan kìm nén cơn giận của mình, cố gắng khiến mình nói một cách bình thản. Nếu không phải giữ hình tượng ở nơi này, cô ta đã đánh nhau với Tiêu Mộc Diên từ lâu rồi.

“Ha!” Tiêu Mộc Diên cười khinh bỉ, nụ cười này là cô học được từ Thịnh Trình Việt. Có vẻ như có lúc anh sẽ cười với cô bằng nụ cười khinh thường, không thèm đếm xỉa như vậy, bây giờ cô sẽ áp dụng.

Ánh mắt Âu Đan cũng sầm xuống, là ai cho phép con ranh này to gan, dám kiêu ngạo như vậy trước mặt mình.

“Tôi chỉ khuyên cô một câu, làm người đừng quá đắc ý, cái được không bù đắp nổi cái mất, nghe chưa?” Âu Đan nói tới đây, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lùng nham hiểm, sau đó cô ta trực tiếp đi về phía trước. Khi đứng ngang với Tiêu Mộc Diên trên cùng một đường thẳng, cô ta đột nhiên dừng bước.

Mà đúng lúc này Tiêu Mộc Diên cũng nhìn về phía Âu Đan, cô ưu nhã cong khóe miệng.

“Tôi không những đã nghe tới câu cái được không bù đắp nổi cái mất, mà tôi còn nghe tới câu làm việc ác cuối cùng cũng sẽ gặp báo ứng, người làm chuyện xấu, cẩn thận ban đêm ma quỷ đến gõ cửa.” Dứt lời, Tiêu Mộc Diên bèn đi thẳng vào công ty. Âu Đan, cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho người phụ nữ này.

Âu Đan siết thật chặt nắm tay lại. Con ranh này cũng đã biết người phái kẻ khác đến cưỡng hiếp cô ta hôm đó chính là mình. Nói vậy cô ta đã nói với Thịnh Trình Việt, chẳng trách Thịnh Trình Việt lại nghi ngờ mình, thì ra đều là con ranh này gây họa. Nghĩ tới đây, sự tàn ác trong mắt Âu Đan liền lộ ra. Cô đã bất nhân với tôi thì cũng đừng trách tôi bất nghĩa với cô.

Âu Đan vừa nghĩ vừa sải bước ra ngoài. Nghĩ đến hai đứa con của Tiêu Mộc Diên, cô ta bất chợt cười lạnh. Trực giác nói với cô ta, hai đứa bé kia có liên quan đến Thịnh Trình Việt, nhất là thằng bé Viễn Đan kia, dáng dấp y hệt Thịnh Trình Việt. Nếu hai đứa trẻ kia thật sự là con của Thịnh Trình Việt, liệu Tiêu Mộc Diên được nhờ vào con hay không. Đến lúc đó cô ta thật sự không còn cơ hội gì nữa. Cho nên, cô ta phải ra tay với hai đứa trẻ trước.

Một ngày trôi qua trong chớp mắt, Tiêu Mộc Diên hài lòng nhìn kết quả thiết kế ngày hôm nay, trong lòng có sự thỏa mãn trước nay chưa từng có. Cô ôm bản thiết kế của mình đi ra ngoài.

“Anh đưa em về nhà.” Không biết Thịnh Trình Việt đã đứng ở cửa phòng làm việc của cô tự bao giờ, hơn nữa khóe miệng anh dường như còn ẩn chứa ý cười.

Tiêu Mộc Diên nhìn nụ cười trên mặt Thịnh Trình Việt, tỏ vẻ sửng sốt một chút. Cô vô thức lùi về phía sau một bước, người đàn ông này muốn làm gì?

“Không phiền tổng giám đốc Thịnh nữa, tôi còn phải đi đón con tôi, tổng giám đốc Thịnh vẫn nên đi đón vợ chưa cưới của anh đi!” Tiêu Mộc Diên chỉ tiện miệng nói vậy, cô biết Thịnh Trình Việt sẽ không đi đón Âu Đan.

Thịnh Trình Việt hơi nhướng mày, nhìn chằm chằm vào Tiêu Mộc Diên.

“Em đang ghen?” Khóe miệng Thịnh Trình Việt vẫn ẩn chứa ý cười, giống như rất để ý đến thái độ của Tiêu Mộc Diên, bất chợt anh muốn khiến cô ghen.

Tiêu Mộc Diên vốn định nói không, nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ của Âu Đan, cô chỉ muốn trả thù Âu Đan, cho nên bèn gật đầu. Nếu Âu Đan đã thích Thịnh Trình Việt như vậy, thế thì cô sẽ đùa bỡn Âu Đan một chút.

Vốn dĩ Thịnh Trình Việt cho rằng Tiêu Mộc Diên sẽ không hề do dự mà lắc đầu nói không, nhưng anh không ngờ cô lại gật đầu. Sao có chút không giống cô lúc bình thường nhỉ.

Tiêu Mộc Diên đang định mở miệng, nhưng khi nhìn thấy bóng người ngoài cửa, cô cười ranh mãnh. Đột nhiên cô nhào về phía Thịnh Trình Việt, Thịnh Trình Việt trở tay một cái đã kéo Tiêu Mộc Diên sát vào lòng. Trong lòng anh càng thêm khó hiểu, nếu là lúc bình thường, cô gái này tránh anh còn không kịp ấy chứ, không ngờ hôm nay lại ôm ấp đưa đẩy như vậy?

Đương nhiên Thịnh Trình Việt sẽ không từ chối những cô gái tự động tìm tới, bàn tay anh lập tức bám sau lưng Tiêu Mộc Diên.

“Việt…” Đúng lúc Thịnh Trình Việt định có hành động tiếp theo, phía sau đột nhiên vang lên tiếng của Âu Đan.

Thịnh Trình Việt vô thức nhìn Tiêu Mộc Diên trong lòng, khoảnh khắc này, trên cơ bản anh đã hiểu, cô cố tình nhào vào lòng anh là để Âu Đan nhìn thấy. Cô đang trả thù Âu Đan, bởi vì chuyện cô suýt nữa bị cưỡng hiếp sao? Thịnh Trình Việt không khỏi cong khóe miệng, cô gái này quả là một người thù dai.

“Hôm nay là sinh nhật của ba em, buổi tối có buổi khiêu vũ, chúng ta cùng đi nhé.” Âu Đan vừa nói vừa gỡ cánh tay của Thịnh Trình Việt ra, cơ thể đầy đặn còn thuận tiện sáp lại, nhìn qua thật thân mật.

Chỉ là sau khi Âu Đan nhìn đến Tiêu Mộc Diên trong lòng Thịnh Trình Việt, ánh mắt cô ta lóe lên tia sắc lạnh. Cô ta đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, tối nay trong buổi khiêu vũ, cô ta sẽ khiến Thịnh Trình Việt trở thành người đàn ông của mình. Dùng chiêu trên giường, cô ta tin rằng nhất định mình sẽ khiến anh muốn ngừng mà không được. Cô ta có lòng tin sẽ khiến Thịnh Trình Việt say đắm mình.

Tiêu Mộc Diên cũng nhìn Âu Đan như vậy, cô ưu nhã rời khỏi vòng tay Thịnh Trình Việt, trong lòng bất mãn. Người đàn ông này lại trái ôm phải ấp ư.

“Việt… Không phải anh nói đưa em về biệt thự sao? Anh muốn nuốt lời à?” Tiêu Mộc Diên vừa nói chuyện vừa trưng ra vẻ mặt đáng thương.

Thịnh Trình Việt nhíu mày, nhìn bộ dạng Tiêu Mộc Diên giả vờ nhưng thật ra lại rất giống thật, nhất là đôi mắt đáng thương kia, còn nữa, bây giờ cô còn chẳng thèm gọi tổng giám đốc Thịnh, trực tiếp gọi là Việt, hơn nữa còn nói đưa cô về biệt thự, đây không phải là gián tiếp nói với Âu Đan cô sẽ đến biệt thự của anh sao? Cô làm gì có biệt thự.

Mặc dù câu nói của Tiêu Mộc Diên nghe có vẻ yếu đuối, nhưng chỗ nào cũng là khiêu khích Âu Đan.

“Buổi tối khiêu vũ mới bắt đầu, tối tôi sẽ tới.” Thịnh Trình Việt liếc nhìn Âu Đan rồi lên tiếng. Sở dĩ anh tham gia buổi khiêu vũ là bởi vì sáng sớm Thịnh Thắng đã gọi điện cho anh, bảo anh dù thế nào cũng phải nể mặt Âu thị!

“Vậy em sẽ là bạn nhảy của Việt sao?” Tiêu Mộc Diên đột nhiên ngẩng cái đầu nhỏ lên hỏi, trên gương mặt nhỏ nhắn đều là sự chờ mong. Thực ra cô thèm vào muốn đi tham gia buổi khiêu vũ gì đó. Cô chỉ là muốn trả thù Âu Đan thôi.

“Tôi là vợ chưa cưới của Việt, kẻ thứ ba như cô có tư cách gì.” Âu Đan kéo tay Thịnh Trình Việt chặt hơn nữa, cô ta vô cùng hận Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên tủi thân nhìn Việt, đôi mắt trong veo ngấn lệ.

“Việt, rõ ràng chúng ta yêu nhau thật lòng, cô ta lại nói em là kẻ thứ ba, vậy chẳng phải cô Âu cũng gián tiếp sỉ nhục Việt sao?” Giọng nói Tiêu Mộc Diên mềm mại ngọt ngào, khiến người ta nghe xong có cảm giác tê dại.

Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên, đúng là cô gái này giả vờ y như thật, cô không đi làm diễn viên đúng là uổng phí tài năng. Anh càng hiểu cô gái này hơn, phát hiện cô gái này có rất nhiều ưu điểm.

“Việt, chúng ta đến buổi khiêu vũ thôi!” Âu Đan kéo chặt cánh tay của Thịnh Trình Việt, không hề có ý định buông ra.

Thịnh Trình Việt khẽ nhíu mày, ánh mắt anh vẫn nhìn Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên đồng thời khoác lấy cánh tay còn lại của Thịnh Trình Việt, trợn trừng mắt nhìn anh.

“Việt, anh đồng ý về với em rồi mà. Nếu anh muốn đi cùng cô Âu em cũng không trách anh, yêu anh thì nên tin tưởng anh, em tin anh sẽ không xảy ra quan hệ gì với cô Âu.” Tiêu Mộc Diên vừa nói vừa nới lỏng cánh tay Thịnh Trình Việt ra, cho dù Thịnh Trình Việt dẫn Âu Đan đi, cô cũng sẽ không để Âu Đan được dễ chịu trong lòng.

Quả nhiên sắc mặt Âu Đan thay đổi, thế nào là cô ta tin Thịnh Trình Việt sẽ không xảy ra quan hệ gì với mình, sao nghe giống như mình mới là kẻ thứ ba, còn Tiêu Mộc Diên mới giống người danh chính ngôn thuận chứ.

Thịnh Trình Việt chỉ cười gian xảo, ưu nhã cong khóe miệng. Anh phát hiện càng ngày Tiêu Mộc Diên càng thú vị, hơn nữa vừa nghĩ tới cô có thể là người phụ nữ đã triền miên một đêm với mình vào sáu năm trước, trong lòng anh mơ hồ có chút kích động.

“Đi!” Thịnh Trình Việt đột nhiên bỏ tay Âu Đan ra, kéo tay Tiêu Mộc Diên rồi đi ra ngoài. Âu Đan ở lại tức đến mức giậm chân, nhìn bóng lưng Tiêu Mộc Diên, cô ta quyết định nhất định phải giải quyết người phụ nữ này sớm một chút, người phụ nữ liên quan đến hạnh phúc của cô ta.

Vừa lên xe, Tiêu Mộc Diên đã muốn rút bàn tay nhỏ bé ra khỏi tay Thịnh Trình Việt, thế nhưng Thịnh Trình Việt càng kéo cô chặt hơn.

“Sao hả? Lợi dụng xong liền muốn vứt bỏ sao? Em coi anh là cái gì?” Giọng của Thịnh Trình Việt vang lên trên đỉnh đầu Tiêu Mộc Diên, hơi nóng theo lời anh nói phả vào tai Tiêu Mộc Diên, khiến cô nhất thời cảm thấy hơi nhột.

Trong lòng Tiêu Mộc Diên kinh ngạc, cô muốn phản kháng Thịnh Trình Việt, nhưng lại bị anh kéo vào lòng.

“Tôi không biết tổng giám đốc Thịnh có ý gì? Xin hỏi tổng giám đốc Thịnh có ý gì?” Giọng nói Tiêu Mộc Diên cũng lạnh lại, đương nhiên cô cũng không mập mờ như ban nãy, nháy mắt xưng hô cũng trở lại là tổng giám đốc Thịnh.

Đôi môi mỏng khiêu gợi của Thịnh Trình Việt đột nhiên áp xuống, không chút lưu tình mà hôn lên môi Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên biết mình cũng không phản ứng với nụ hôn này của anh, nhưng cô không hề muốn nghênh đón anh, cô chỉ là người tình một tháng của anh, một tháng sau bọn họ chẳng còn là gì của nhau, cô không thể đắm chìm trong nụ hôn của anh, càng không thể đắm chìm dưới người anh. Cô không thể để mình rơi vào tay giặc, cô không thể thua.

����
Bình Luận (0)
Comment