Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 541

Tiêu Mộc Diên chỉ có thể tạm thời nói: "Việc gì ạ?"

"Trước khi rời đi, bà muốn cùng bọn trẻ đi công viên trò chơi một chuyến." Đây chính là hứa hẹn giữa bà và bọn trẻ, bà hi vọng trước khiđi có thể cho bọn trẻ một ký ức vui vẻ.

"Vâng." Bây giờ Tiêu Mộc Diên cảm thấy mình cũng chỉ có thể gật đầu.

Khi Tiêu Mộc Diên từ trong phòng Lưu Mỹ đi ra, Thịnh Trình Việt lập tức đi tới. Nhìn thấy Tiêu Mộc Diên lệ nóng lưng tròng, anh cảm thấy vô cùng đau lòng nói: "Có phải bà lại bắt nạt em hay không?"

Vừa nhìn thấy nước mắt của cô, lòng anh lập tức giận dữ, chẳng lẽ tối qua còn chưa nhắc nhở đủ Lưu Mỹ sao? Lại còn dám làm người phụ nữ của anh khóc.

"Không phải, là bà ngoại nói phải trở về." Tiêu Mộc Diên khóc nức nở nói. Dù Lưu Mỹ hơi nghiêm khắc, nhưng trong lòng cô bà vẫn là bà ngoại tốt.

Sau khi nghe thấy câu này của Tiêu Mộc Diên, rốt cuộc Thịnh Trình Việt thở phào nhẹ nhõm, thì ra là như vậy.

Rốt cuộc, cụ không còn ở lại đây quấy rầy cô nữa. Thật ra trong lòng Thịnh Trình Việt rất phấn khởi, nhưng anh lại không đành lòng nhìn thấy Tiêu Mộc Diên thương tâm như vậy.

"Em không nỡ rời xa bà sao?" Liếc mắt Thịnh Trình Việt đã hiểu suy nghĩ của cô.

Tiêu Mộc Diên khẽ gật đầu. Sau đó tiện thể nói ra lo lắng của bản thân.

"Dù sao bà ngoại tuổi đã cao, em sợ nếu như một mình bà ở trong thôn sẽ không chăm sóc tốt cho bản thân, nhưng em không thuyết phục được bà."

"Không sao, mọi việc để anh lo." Thịnh Trình Việt ôm Tiêu Mộc Diên vào ngực mình, dùng giọng điệu kiên định nói.

Tiêu Mộc Diên lại nửa tin nửa ngờ: "Anh?"

"Bà xã, em đừng nghi ngờ năng lực của anh, anh sẽ giải quyết tốt việc trong nhà và công ty, em chỉ cần ở nhà giúp chồng dạy con là được rồi." Thịnh Trình Việt thật không muốn Tiêu Mộc Diên cứ luôn xuất đầu lộ diện, còn muốn phấn đấu vì công việc: "Hơn nữa, trách nhiệm của anh là phải yêu thương bà xã."

"Em không thể để ông xã mình một mình bên ngoài chiến đấu, tất nhiên em muốn cùng kề vai chiến đấu với anh." Tiêu Mộc Diên đã chuẩn bị cho mình một lý do rất tốt. Dù lời của Thịnh Trình Việt khiến người ta vô cùng cảm động, nhưng cô vẫn muốn góp sức vì công ty, cũng xem như là làm tròn giấc mộng của mình.

"Anh biết bà xã của anh thích anh nhất." Thịnh Trình Việt hôn mạnh lên trán cô một cái, nhưng không ngờ ngẩng đầu lên lại đối mặt với ánh mắt của Lưu Mỹ. Lần này Lưu Mỹ cũng không khoa tay múa chân, ngược lại còn làm động tác "Xuỵt" một cái, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lần này anh cũng phát giác Lưu Mỹ đã thay đổi, có thể là vì những lời anh đã nói với bà ở bệnh viện.

"Mẹ..." Nguyệt Nguyệt định đi lên phía trước, nhưng vừa nói được hai chữ, đã bị Thịnh Tuấn Hạo phía sau che miệng, Viễn Đan thì giữ cánh tay nó lại, sau đó kéo nó đến góc tường.

Lúc đầu, Nguyệt Nguyệt còn tưởng mình sắp bị bắt cóc chứ, kết quả mở to mắt lại là hai người anh này, sau đó cô khẽ nói: "Rốt cuộc hai người các anh muốn làm gì?"

Kết quả ba cái cái đầu nhỏ từ trong hành lang len lén ngó ra, sau đó lại nhìn thấy ba mẹ dựa vào hành lang. Rốt cuộc đã hiểu chuyện gì đang diễn ra, ba đứa không hẹn mà cùng khẽ gật đầu, rồi lập tức chạy về phòng.

"Anh đưa em về nhé." Triệu Dương mở miệng nói.

"Không cần, tôi tự về được." Giọng nói của Thịnh Thảo An vô cùng lạnh lùng.

Lúc này Triệu Dương chỉ có thể dùng đòn sát thủ: "Lúc đầu anh còn muốn cùng em gây ra scandal đấy, xem ra một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có."

Dù Thịnh Thảo An cũng biết, đôi khi scandal cũng có thể tăng độ nổi tiếng của bản thân, huống hồ bây giờ họ đang quay phim. Chỉ là giờ đây cô không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh ta.

Thịnh Thảo An không quan tâm tới Triệu Dương, cô nhanh chân đi về phía trước. Đi chưa được mấy bước cô lại không cẩn thận va phải một chiếc xe màu đen đang chạy băng băng.

Cô hơi tức giận đá bánh xe. Kết quả sau khi nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe lại chính là Đường Lực mà cô ngày nhớ đêm mong, cô lập tức sững sờ.

Nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay, hình như cô luôn mất mặt ở trước mặt anh. Thịnh Thảo An cảm thấy bản thân sắp xui xẻo chết rồi. Cô muốn để lại ấn tượng tốt với anh mà sao lại khó khăn như vậy?

"Xin lỗi, vừa rồi là tôi không cẩn thận va phải cô?" Đường Lực phong độ mở cửa xe ra, duỗi đôi chân dài, sau đó chậm rãi đi về phía Thịnh Thảo An.

"Tôi không sao." Thịnh Thảo An hơi luống cuống thốt ra.

"Không sao thì tốt."

Sau khi Đường Lực xoay người, Thịnh Thảo An mới hoàn hồn. Cô thật hối hận, tại sao cô không nói mình bị ngã, như vậy thì có thể nhân cơ hội lên xe của anh, nhưng bây giờ giả vờ chắc vẫn còn kịp nhỉ?

Cô cố ý phát ra một tiếng "ui da", quả nhiên khiến Đường Lực chú ý, anh hơi xoay đầu lại nhìn cô, cô ngượng ngùng nửa đứng nửa ngồi trên mặt đất, giả vờ dùng tay đỡ bắp chân của mình.

Sau đó Đường Lực lập tức đi tới ôm ngang cô, vô cùng cẩn thận đỡ cô lên xe, dịu dàng giúp cô cài chặt dây an toàn. Thịnh Thảo An cảm thấy trái tim mình đập loạn lên, cô thật muốn cảm tạ Thượng Đế đã cho cô một cơ hội có thể tiếp cận Đường Lực như thế.

"Nhà em ở đâu, tôi đưa em về." Vẻ mặt Đường Lực không đổi mở miệng nói, giọng nói đầy quyến rũ. Thấy cảnh này Triệu Dương đá mạnh xuống sàn nhà, người phụ nữ này sao lại sốt ruột muốn nhào vàolòng người đàn ông khác thế, chẳng lẽ cô ghét anh như vậy à?

"Nhà tôi ở..." Thịnh Thảo An kích động, trái tim như sắp nhảy ra ngoài. Khi cô đang chuẩn bị nói địa chỉ nhà thì bụng cô lại rất không nghe lời kêu ‘ọc ọc’. Cô thật rất muốn tìm một cái lỗ mà chui vào, thật là mất thể diện.

Bấy giờ cô cúi đầu xuống, khẽ nói: "Thật ngại quá, khiến anh chê cười rồi."

"Em đói bụng rồi à, chúng ta đi ăn một chút gì trước đã.” Đường Lực nói lời này giống như ra lệnh vậy, cô chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.

Một lát sau, Đường Lực dừng xe vào bên lề, sau đó xuống mở cửa xe cho cô. Anh đưa tay về phía cô. Bây giờ trong lòng cô Đường Lực giống như một hoàng tử đang nắm tay cô, cô cảm thấy mình như bước lên đám mây hạnh phúc.

Hai người họ đi vào một nhà hàng lãng mạn kiểu Pháp, Đường Lực dịu dàng trải khăn ăn cho cô, bây giờ anh giống như bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích vậy.
Bình Luận (0)
Comment