Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 556

Cơ thể Thịnh Thảo Anrun rẩy, ma xui quỷ khiến sao cô lại quay lại hỏi: “Những lời anh vừa nói là có ý gì? Còn có, rốt cuộc chuyện quan trọng mà hôm qua anh muốn nói với tôi là gì?”

Cô cũng không biết rốt cuộc mình làm sao nữa, thế nhưng cô rất muốn nghe Triệu Dương nói tiếp.

“Tôi…” Sau khi Triệu Dương mở miệng nói từ thứ nhất, thì Đường Lực lại đi tới đây kéo Thịnh Thảo An rời đi.

“Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu, nhất định phải nhanh chóng xuất phát.” Vẻ mặt của Đường Lực rất sốt ruột, giống như thật sự có chuyện quan trọng.

“Chuyện gì chứ?” Nhưng Thịnh Thảo An lại cảm thấy có chút mơ hồ.

Đường Lực dùng tay vén những sợi tóc trên trán cô, vắt nó ra sau tai, động tác cực kỳ dịu dàng, sau đó giọng nói tràn đầy từ tính vang lên bên tai cô.

“Chẳng lẽ em không nhớ ra sao? Ngày hôm nay chính là ngày đính hôn của chúng ta, tối hôm nay chính là bữa tiệc đính hôn của chúng ta.”

Lúc Thịnh Thảo An nhìn thấy anh nghiêm túc tuyên bố những điều này, nhưng bây giờ vẻ mặt cô lại không hề có cảm xúc, bởi vì dường như cô đã quen với tác phong của Đường Lực. Hơn nữa còn nhanh như sấm chớp, cho dù cô vẫn không thể nào quen thuộc được.

Triệu Dương rất không cam lòng đuổi tới đây.

“Mặc dù anh là người đầu tư cho bộ phim này, thế nhưng cũng không có nghĩa là anh muốn làm gì cô ấy cũng được. Mong anh đừng gây khó dễ cho cô ấy, nhìn dáng vẻ của cô ấy, căn bản không muốn đi cùng anh.” Triệu Dương liếc mắt đã nhìn ra vẻ không tình nguyện trên mặt Thịnh Thảo An.

Vì vậy anh bất chấp tất cả, trực tiếp bước lên phía trước nắm lấy tay Thịnh Thảo An.

Thịnh Thảo An hơi ngạc nhiên, cô tuyệt đối không nghĩ rằng anh sẽ làm ra chuyện như vậy. Điều này hoàn toàn không hề giống với tác phong làm việc lúc trước của anh.

“Hình như anh rất hiểu vợ chưa cưới của tôi.” Khóe miệng của Đường Lực tràn đầy khinh thường, sau đó nhìn Thịnh Thảo An nghi ngờ.

Ngay tức khắc, Thịnh Thảo An cũng trở nên không biết phải làm như thế nào.

“Tôi chỉ hy vọng cô ấy được vui vẻ.” Triệu Dương vô cùng nghiêm túc mở miệng: “Đây là chuyện có liên quan đến hạnh phúc cả đời của cô ấy, nên để cho bản thân cô ấy tự mình lựa chọn đi, vì vậy anh không nên cưỡng ép dẫn cô ấy đi.”

“Vậy thì để cô ấy tự mình lựa chọn đi.” Đường Lực rất có lòng tin nhìn Thịnh Thảo An.

Cuối cùng Thịnh Thảo An vẫn chỉ một ngón tay về phía Đường Lực.

Cuối cùng Triệu Dương chỉ có thể đứng tại chỗ trơ mắt nhìn cô bị Đường Lực dẫn đi.

Mặc dù Thịnh Thảo An đã đi theo anh ta, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn Triệu Dương, nhìn thấy bóng lưng mất mát của anh, không biết tại sao cô lại cảm thấy có chút đau lòng. Nhưng cô hiểu rõ, tất cả niềm yêu thích lòng mến nộ của cô đều dành cho Đường Lực, người đã cứu mạng cô. Vì sao cô lại cảm thấy rầu rĩ không vui chứ?

Trong biệt thự.

“Chuyện tôi muốn cậu điều tra, rốt cuộc cậu đã điều tra tới đâu rồi?” Vẻ mặt Thịnh Trình Việt thâm trầm, u ám đến cực kỳ đáng sợ.

Cả người Lâm Phong đều run cầm cập, từ trước tới nay anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ dọa người như vậy của tổng giám đốc, dù sao thì chuyện lần này cũng không phải là chuyện nhỏ.

Thế nhưng anh lại có cảm giác hình như tổng giám đốc phát tiết hết sự tức giận của mình lên trên người anh, dù sao thì cục diện ngày hôm nay không phải do một mình anh gây ra, nhưng trong lòng anh cũng chỉ có thể kêu oan, không dám phát ra tiếng.

“Hôm nay Thịnh Thắng sẽ có mặt trong một bữa tiệc.” Sau khi Lâm Phong trải qua trăm phương nghìn kế, cũng không nghe thấy tin tức Tiêu Mộc Diên bị mất tích, cũng chỉ có thể nói bóng gió những tin tức nhỏ này. Như vậy cũng tốt hơn là không có thu hoạch gì.

“Tôi bảo cậu điều tra về tung tích của Tiêu Mộc Diên!” Thịnh Trình Việt đang nổi trận lôi đình chất vấn Lâm Phong.

“Tôi không biết, tôi cũng đã lần theo dấu vết của chiếc xe đã chạy qua đây, thế nhưng vẫn bị mất dấu ông ta, hơn nữa chiếc xe đó không có biển số, vì vậy… Thế nhưng chúng ta có thể trực tiếp đi tìm Thịnh Thắng. Đây chính là tin tức đáng tin cậy nhất, chắc chắn ông ta sẽ có mặt, nghe nói là của một nhân vật rất quan trọng.” Lâm Phong chỉ có thể nói những chuyện lảng tránh vấn đề chính.

“Cậu biết là của ai sao?” Thịnh Trình Việt đè nén cảm xúc muốn giết người của mình, dùng giọng điệu lạnh lẽo mở miệng nói.

“Là lễ đính hôn, bên nhà trai chính là Đường Lực, còn nhà gái thì tôi không rõ lắm.” Lâm Phong hít một hơi, nói nghiêm túc.

“Chuẩn bị xe! Lập tức xuất phát.”

Thịnh Trình Việt cảm thấy bây giờ mình cần phải đi giết người, giết ông ta không còn một mảnh giáp.

Cuối cùng Lâm Phong cũng có thể tạm thời thoát khỏi bể khổ, bởi vì anh đã thành công di chuyển sự chú ý của tổng giám đốc. Nếu không thì anh vẫn luôn làm nơi trút giận, cũng không còn cách nào khác.

“Đúng rồi, bên bọn trẻ và Lưu Mỹ cậu cũng nên sắp xếp cho ổn thỏa.” Lúc này Thịnh Trình Việt mới nhớ tới chuyện này, cố ý dặn dò Lâm Phong.

Trong biệt thự xa hoa của nhà họ Đường đang tổ chức một bữa tiệc đính hôn.

Một chiếc xe Ferrari màu đen đang ở ven đường, vẽ một đường cong đẹp mắt, sau đó tiếng thắng xe gấp gáp.

Tiếng thắng xe gấp gáp đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Sau đó Thịnh Trình Việt mặc bộ đồ vest màu đen từ trên xe bước xuống, nếu như những khách mời vây xem không biết nhân vật chính trong buổi đính hôn này chính là Đường Lực, thì bọn họ đã cho rằng anh mới là nhân vật chính trong bữa tiệc, bởi vì anh mang theo hơi thở hung hăng vênh váo, đẹp trai đến mức khiến người và thần đều phải căm phẫn.

Bước chân của Thịnh Trình Việt trầm ổn, đi vào trong hội trường tổ chức lễ đính hôn. Không nghĩ tới người đầu tiên anh nhìn thấy lại chính là em gái Thịnh Thảo An của mình.

Đôi mắt hẹp dài của anh càng sâu thêm.

Thịnh Thảo An đang đứng một bên cũng mặc trang phục dự tiệc, cô mặc một bộ lễ phục màu trắng, trên cổ đeo một sợi dây chuyền tình yêu chân thành được đặt riêng từ Ferrari. Tất cả bộ trang phục này đều do Đường Lực chế tạo ra. Lúc Thịnh Thảo An biết được chuyện này, cô có cảm giác được cưng chiều mà lo sợ. Thế nhưng bây giờ cô không biết phải làm như thế nào.

Bởi vì cảnh tượng trước mắt thật sự quá long trọng, làm cho cô có chút choáng ngợp, bên trong có rất nhiều kỳ tài trong giới kinh doanh, đều là những người mà trước nay cô chưa từng nhìn thấy, hơn nữa ở đây còn có rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới giải trí, đây đều là những người mà trong mơ cô cũng muốn nhìn thấy bọn họ.

Thế nhưng vào lúc này, Thịnh Thảo An có làm thế nào cũng không thấy vui vẻ được. Cô hết nhìn đông lại nhìn tây, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của Triệu Dương, cô không khỏi nghĩ tới dang vẻ mất mát ngày hôm nay của anh, trong lòng rất khó chịu.

Lúc Thịnh Thảo An đang cúi đầu ủ rũ, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy anh trai Thịnh Trình Việt của mình.

Có thể nhìn thấy người quen trong biển người mênh mông này, đã làm cho cô cảm thấy cực kỳ vui sướng, mặc dù ngày hôm nay cô là nhân vật chính, thế nhưng cô lại cảm thấy mình giống như một người đứng xem mà thôi.

“Anh, tại sao anh lại ở đây?”

“Câu này là anh nên hỏi em mới đúng?” Sắc mặt của Thịnh Trình Việt thâm trầm, lộ ra vẻ cứng nhắc: “Hơn nữa anh chỉ vừa mới biết đây chính là lễ đính hôn của em gái mình.”

Trong lòng Thịnh Thảo An cũng cảm thấy oan ức, cô cũng muốn nói là cô cũng vừa mới biết!

“Anh, em…” Thịnh Thảo An định mở miệng giải thích, thế nhưng Thịnh Trình Việt đã lặng lẽ tới gần tai cô, dùng một giọng điệu nặng nề nói với cô: “Mộc Diên đã mất tích rồi, có lẽ cô ấy đã bị Thịnh Thắng bắt đi. Anh cần sự trợ giúp của em.”

Thịnh Thảo An nghe thấy tin tức như vậy, theo bản năng muốn hét ầm lên, cũng may Thịnh Trình Việt sớm đã dùng tay bịt miệng cô: “Em muốn thông báo tin tức cho những người xung quanh biết hết sao?”

Đối diện với lời nhắc nhở của Thịnh Trình Việt, cô mới chậm rãi gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment