Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 561

"Chuyện gì?" Thịnh Thảo An nghi ngờ hỏi, nhưng lại nhìn Triệu Dương bằng ánh mắt kỳ quái, trên mặt cô hiện rõ sự mong đợi mà ngay cả cô cũng không biết.

Triệu Dương vốn dĩ định mở miệng nói thì nhìn lại bộ trang phục lộng lẫy mà cô đang diện trên người làm lộ ra bờ vai trắng nõn nà khiến anh ta không kềm chế được định rục rịch nên anh ta không thể không cởi áo vét của mình ra khoác lên vai cô.

"Trời lạnh như vậy mà em còn ăn mặc phong phanh."

Mặc dù giọng điệu trách móc nhưng Thịnh Thảo An nghe xong lại cảm thấy hơi vui vui.

"Chẳng phải anh nói có chuyện quan trọng muốn nói với tôi sao? Chẳng lẽ anh chạy tới đây chỉ để dạy dỗ tôi, nói cho tôi biết quần áo của mình phong phanh sao?" Thịnh Thảo An lúc này bỗng nhiên không vui nên mới cố ý chế nhạo anh ta.

Triệu Dương cũng không có cách nào để bắt chẹt lại cô nên chỉ có thể nói:

"Tôi luôn cho rằng, tôi chỉ thích đến những chỗ hoa thơm cỏ lạ, phụ nữ đối với tôi mà nói chẳng khác nào một bộ quần áo nhưng khoảnh khắc mà tôi biết em sẽ đính hôn cùng anh ta, tôi mới nhận ra kỳ thực trong lòng tôi rất thích em. Từ trước đến giờ tôi không hề muốn thừa nhận. Bởi vì em cũng rất thích chơi đùa với đám đàn ông.”

"Bộ dạng này của anh cũng được xem là bày tỏ ư? Tại sao tôi lại cảm thấy anh hình như đang chửi xéo tôi vậy.” Thịnh Thảo An nghe xong liền cảm thấy một chút đắng chát pha lẫn sự nuối tiếc.

Thịnh Thảo An vốn cho rằng anh ta đang cố tình gây sự, nhưng sau khi nghe những lời này xong thì cảm thấy trong lòng thật sự rất vui vẻ. Trong đầu cô lúc nào cũng có hình bóng của Triệu Dương, mặc dù lúc trước khi Đường Lực cầu hôn cô, cô cũng rất vui nhưng cả hai niềm vui này hoàn toàn khác nhau.

Vào thời khắc này, rốt cuộc cô cũng đã hiểu rõ trái tim của mình. Thì ra cô nghiêng về phía Đường Lực chỉ thuần túy là vì sự cảm kích cùng thích thú mà thôi, cũng là bởi vì anh ta đã cứu mình, cho nên mình không kềm chế được sự si mê với anh ta. Nhưng với Triệu Dương cô thật sự có cảm xúc. Có lẽ, anh ta mới là người đáng để cô giao phó cả đời này..

"Tôi đang bày tỏ với em đấy, từ trước đến nay những lời tôi nói với em đều là lời thật lòng.” Đúng lúc này, Triệu Dương liền trở nên kích động, anh khẳng định những suy nghĩ trong lòng đã lâu, vào giờ khắc này đã có thể nói hết tất cả những lời cất giấu trong lòng bấy lâu.

"Tôi làm sao biết những lời anh nói là thật hay giả, nói không chừng lại là một câu đùa dai thì sao? Bình thường anh vẫn thích trêu tôi như vậy mà." Thịnh Thảo An cảm thấy rất vui trong lòng, nhưng cô vẫn chưa muốn tin cho lắm.

"Vậy em muốn tôi phải làm gì thì em mới chịu tin tôi?" Triệu Dương đúng lúc này lại cảm thấy bối rối, anh nghĩ đủ cách để tỏ tình với cô, nhưng cô lại không tin tưởng anh nên anh rất buồn lòng.

Thịnh Thảo An lại bắt đầu quan sát Triệu Dương: “Nhưng có rất nhiều lời đồn về anh, những người phụ nữ ve vãn xung quanh anh nhiều đếm không xuể, làm sao tôi biết được anh có..."

Nói đến đây thì Triệu Dương đã không kềm chế được nữa liền trực tiếp áp vào môi của Thịnh Thảo An hôn mạnh.

Nếu nói quá nhiều thì không cách nào chứng minh được lời nói của anh ta là thật vậy thì cứ dùng hành động thôi.

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Thịnh Thảo An gặp mặt, nhưng cô lại cảm nhận được một loại cảm giác vô cùng vi diệu, khiến cô có cảm giác hưởng thụ khó nói thành lời, cô nhanh chóng hôn sâu hơn, đáp trả lại nụ hôn của anh ta.

Vào giờ khắc này anh cảm thấy dường như cả thế gian này chỉ còn lại hai người bọn họ. Thì ra hạnh phúc mà cô muốn chính là mãi mãi ở bên cạnh mình.

Sau khi cả hai hôn nhau quên cả trời đất thì mới bất đắc dĩ buông nhau ra.

"Thịnh Thảo An, em có đồng ý tin tưởng anh không?" Triệu Dương vẫn một mực nhìn cô say đắm rồi nói, còn Thịnh Thảo An thì không kềm chế được phải lấy tay che miệng cười khiến Triệu Dương ngỡ ngàng: “Em đang cười gì vậy?"

"Bởi vì từ trước tới giờ em chưa từng nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc đó của anh, nhưng em không ngờ anh lại thích tỏ tình ngay trước cửa nhà vệ sinh như vậy." Thịnh Thảo An vừa che miệng vừa lén cười nói.

Nhưng Triệu Dương lại cảm thấy vào giờ phút này bỗng dưng lúng túng một cách khó hiểu: “Anh làm vậy chẳng phải là vì em ư. Không ngờ tối nay em lại đính hôn cùng người khác, trở thành người phụ nữ của người ta khiến tôi sắp phát điên đến nơi rồi.”

"Nếu anh thích em như vậy tại sao không nói sớm, tỏ tình với em sớm một chút." Thịnh Thảo An còn tưởng rằng cả hai người đều không vừa mắt lẫn nhau, còn tưởng rằng cả đời này có chết già cũng không lui tới với nhau nữa.

"Nhưng em có cho anh cơ hội đâu chứ? Gần đây anh mới nhận ra em là người đã đánh cắp trái tim của anh, em chính là cô gái xấu xa đó." Triệu Dương vừa nói đùa vừa nhấc bổng cô lên.

Thịnh Thảo An đang chìm đắm trong hạnh phúc thì đột nhiên nhớ ra một vài chuyện nên lập tức đẩy anh ta ra, Triệu Dương cảm thấy không ổn nên cũng mở miệng hỏi: “Sao vậy?"

Thịnh Thảo An lộ ra vẻ mặt nặng nề, toàn bộ sự đắc ý vênh váo mới vừa rồi đều biến mất.

"Xin lỗi nhưng chúng ta không thể ở cùng nhau." Thịnh Thảo An chợt nhận ra mình đã đồng ý đính hôn với Đường Lực rồi, làm sao có thể lật lọng được chứ?

"Là vì chuyện mà em đã đồng ý với Đường Lực sao, dù sao thì đính hôn cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng, chỉ cần hai chúng ta thật lòng yêu nhau thì nhất định có thể đánh bại tất cả." Triệu Dương nói xong liền tiến tới nắm chặt tay cô nhưng lần này cô lại vung hai tay của anh ta ra.

"Chuyện lần này không đơn giản như anh tưởng tượng đâu." Hiện tại, Thịnh Thảo An cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung vậy.

"Tại sao? Chẳng phải anh đã tỏ rõ lòng mình cho em biết rồi? Hơn nữa vừa rồi lẽ nào em không đáp lại nụ hôn đó của anh sao? Chứng tỏ chúng ta là thật tâm yêu thương nhau. Chỉ cần em nói thẳng với anh ta là được." Triệu Dương nói tiếp.

"Chúng ta trốn khỏi hôn lễ đi, anh đồng ý bỏ hết tất cả để cao bay xa chạy cùng em." Hiện tại Triệu Dương không còn đếm xỉa đến bất cứ thứ gì nữa. Anh không thể chịu nổi cảnh người phụ nữ của mình ở cùng với người đàn ông khác.

Thịnh Thảo An đã hoảng sợ trong giây lát, không ngờ Triệu Dương lại vì mình mà nói ra những lời như vậy. Trong lòng cô dâng lên niềm xúc động khó nói thành lời, nhưng cô lại không thể không do dự.

"Chẳng lẽ anh cứ như vậy mà buông bỏ bầu trời nghệ thuật của anh sao? Chẳng phải anh vừa mới nhận được một bộ phim rất hay sao. Anh cứ như vậy mà hủy đi tương lai của mình sao?" Thịnh Thảo An cảm thấy đại khái là không thể có chuyện Triệu Dương vì cô mà vứt hết tất cả.

"Đã có lúc anh từng cho rằng mình là một tên máu lạnh không có tình cảm, nhưng hiện tại anh biết rằng anh muốn ở cùng với em. Còn những thứ khác anh không quan tâm." Triệu Dương nói chắc như chém đinh chặt sắt.

Từng chữ từng chữ mà anh ta nói đã đánh động cõi lòng Thịnh Thảo An.

"Anh..." Thịnh Thảo An đột nhiên ứa nước mắt: “Tại sao anh lại đột nhiên đối tốt với em như vậy?"
Bình Luận (0)
Comment