Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 576

"Có rõ ràng như vậy không?" Tiêu Mộc Diên cảm thấy rất xấu hổ, lập tức cúi đầu xuống.

Lâm Linh nói tiếp: "Cảm xúc của hai người đều được viết hết lên mặt rồi."

"Không phải đâu?" Tiêu Mộc Diên nặng nề thở dài một hơi.

"Rốt cuộc vì chuyện gì khiến một người đàn ông luôn say mê cậu đột nhiên trở nên lạnh lùng hà khắc như vậy." Lâm Linh vừa nghĩ lung tung, vừa tự hỏi, sau đó lại nghĩ tới hành trình với Tiêu Mộc Diên hôm nay, lập tức há to mồm nói: "Chắc không phải vì anh Đường đó chứ?"

Tiêu Mộc Diên cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn khẽ gật đầu. Cô biết mình không thể tiếp tục sa sút tinh thần nữa, chắc chắn cô muốn tự nghĩ cách giải quyết việc của Thịnh Trình Việt.

"Tớ muốn hỏi cậu một vấn đề." Sau khi trong lòng phân vân một lúc, Tiêu Mộc Diên vẫn mở miệng hỏi.

Vẻ mặt Lâm Linh đầy hoài nghi: "Vấn đề gì?"

"Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến một người đàn ông vui vẻ?" Tiêu Mộc Diên cảm thấy bản thân cần phải nghĩ cách dỗ dành Thịnh Trình Việt một chút.

Mới đầu sau khi nghe những lời này Lâm Linh còn cảm thấy hơi giật mình, nhưng sau khi suy nghĩ một chút Lâm Linh lại không nhịn được cười: "Thì ra cậu muốn lấy lòng người nào đó à."

Tiêu Mộc Diên chỉ có thể tiếp tục hỏi: "Nếu cậu có gợi ý gì hay thì nhanh nói cho tớ đi."

Cô thật không chịu được dáng vẻ này của Thịnh Trình Việt nữa.

"Cái này..." Sau khi suy nghĩ một chút, Lâm Linh sát lại bên tai Tiêu Mộc Diên thì thầm.

Một lát sau, Tiêu Mộc Diên cau mày nửa tin nửa ngờ hỏi lại: "Cách này thật có thể chứ?"

"Cách này tớ đã xem trên TV, còn chưa thực hành bao giờ, nhưng độ tin cậy rất cao. Nếu cậu không có cách nào khác thì thử dùng cách này xem." Sau khi nói xong, Lâm Linh lập tức che miệng rời đi.

Dù Tiêu Mộc Diên cảm thấy hơi phiền não, nhưng hình như bây giờ cũng chỉ còn lại cách đó.

Thịnh Thắng ngồi trong phòng làm việc, dáng vẻ không yên lòng, đã nhiều ngày nay ông chưa được gặp Anh Anh. Dù công việc của công ty đã được giải quyết, nhưng phía Anh Anh sao rồi?

Ông đã gọi điện cho Tô Anh nhiều lần nhưng không có ai nghe máy.

Tô Anh không có ở đây, ông luôn cảm thấy trong lòng trống trải.

Ông đứng lên, quyết định tự mình đi tìm Tô Anh.

Từ sau bữa tiệc tối đính hôn lần đó, ông vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng cô, có lẽ cô đã về nhà rồi.

Thịnh Thắng đi tới cửa, khi vừa mở cửa đã thấy Tô Hoằng Nghị: "Sao cậu lại ở đây?"

"Tôi tới đây là muốn nói cho ông một tin tức quan trọng." Vẻ mặt Tô Hoằng Nghị u ám, mắt đầy tơ máu, nhìn khá kinh khủng, dường như vừa trải qua việc đau buồn gì đó.

"Việc gì?" Bây giờ trong lòng Thịnh Thắng chỉ muốn đi tìm Tô Anh.

Nhưng câu nói tiếp theo của Tô Hoằng Nghị đã khiến Thịnh Thắng hoảng hốt.

"Anh Anh, cô ấy đã nhảy lầu tự sát, chết rồi."

Sau khi nói xong, Tô Hoằng Nghị còn dùng tay bưng lấy mặt mình.

Nhảy lầu tự sát?

Chết rồi?

"Cậu đang nói cái gì?" Vì không có cách nào tiếp nhận tin sét đánh này, cơ thể Thịnh Thắng chấn động lui về phía sau mấy bước, thậm chí lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.

"Không thể! Anh Anh là một cô gái lạc quan, làm sao cô ấy có thể làm ra chuyện như vậy? Tôi không tin lời cậu nói." Thịnh Thắng siết thật chặt nắm đấm, dáng vẻ bị đả kích sâu sắc.

Sau khi hít sâu một hơi, Tô Hoằng Nghị suy nghĩ, điều chỉnh lại cảm xúc đau buồn của bản thân, cuối cùng nặng nề nói: "Tôi cũng không ngờ lại có thể xảy ra chuyện như vậy. Tôi cũng cảm thấy rất đau khổ. Nhưng cô ấy đã mồ yên mả đẹp rồi."

"Mồ yên mả đẹp? Rốt cuộc là ai làm, là ai ép Anh Anh của tôi phải chết?" Thịnh Thắng nhắm mắt lại, đau khổ mở miệng.

Tô Hoằng Nghị trầm mặc một lúc, cuối cùng mở miệng nói: "Xin lỗi, bây giờ tôi mới nói với ông."

"Bây giờ cậu hãy dẫn tôi đi gặp Anh Anh." Dù thế nào, Thịnh Thắng cũng không bằng lòng tin vào chuyện này. Thật khó khăn lắm ông ta mới tìm thấy cảm giác yêu đương, nhưng tại sao tất cả đều hóa thành hư không rồi?

Tô Hoằng Nghị dẫn Thịnh Thắng đến một ngôi mộ.

Nhìn thấy có một người phụ nữ trước bia mộ Tô Anh khóc đến đứt từng khúc ruột, đó chính là mẹ của Tô Anh.

"Anh Anh, con còn trẻ như vậy, sao con lại nghĩ quẩn thế, sao con bỏ mẹ lại một mình chứ?"

"Đều là mẹ không tốt, không bảo vệ tốt cho con..."

Thịnh Thắng đi tới, khi nhìn thấy ảnh chụp trên bia mộ Tô Anh, trái tim ông ta thắt mạnh một cái đồng thời vô cùng khó chịu. Ông cảm thấy một thứ rất yêu quý đã rời xa mình.

Tô Anh đã chết thật rồi?

Tô Anh thật đã rời xa ông. Ông cũng không thể để Tô Anh nằm trong vòng tay dịu dàng của mình nữa.

"Nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện này là ai làm?" Thịnh Thắng thật sự không thể nhịn được nữa, dám ở chỗ Thái Thượng Lão Quân ông ta động thổ, ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua kẻ đó, nhưng mà từ đầu đến cuối Anh Anh đều vô tội.

"Tôi... Tôi không dám nói." Tô Hoằng Nghị cúi đầu, dáng vẻ như đang muốn nói nhưng lại thôi.

"Có gì không dám nói, cậu hãy nói ra kẻ cầm đầu cho tôi. Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đã hại chết Anh Anh." Lúc này, trong mắt Thịnh Thắng tràn đầy thù hận. Ông ta yêu Tô Anh bao nhiêu thì hận hung thủ bấy nhiêu. Hung thủ đó đã tước đoạt hạnh phúc nửa đời sau của ông. Không có Anh Anh, cuộc sống của ông sẽ mất đi màu sắc.

Nhìn thấy Tô Hoằng Nghị vẫn chậm chạp không mở miệng, Thịnh Thắng lại nói: "Không có gì không dám nói, nếu cậu không nói thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu. Nên tốt nhất cậu hãy nói hết những việc cậu biết ra."

"Việc đó..."Tô Hoằng Nghị tỏ vẻ bai rối, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng: "Việc là thế này, đêm hôm đó, không phải Anh Anh đi chung với ông tham gia tiệc tối sao? Nhưng ở tiệc tối cô ấy lại gặp phải Thịnh Trình Việt, sau đó..."

Tô Hoằng Nghị lắp bắp nói.

Thịnh Thắng lại cảm thấy mình đã nghe thấy điểm mấu chốt, chỉ có thể tiếp tục ép hỏi: "Nói tiếp, sau đó thì thế nào?"

Ông không ngờ chuyện này lại liên quan tới con mình. Chẳng lẽ, đây chính là trả thù sao? Ông lừa gạt người phụ nữ của Thịnh Trình Việt nên Thịnh Trình Việt cũng nghĩ trăm phương nghìn kế dồn người phụ nữ của ông vào chỗ chết, thật quá ghê tởm.

"Sau đó cũng không biết Thịnh Trình Việt đã nói với cô ấy cái gì, sau khi trở về Anh Anh đã nghĩ quẩn, ngây ngốc chạy lên sân thượng và nhảy xuống. Đợi đến khi chúng tôi phát hiện ra thì đã không thể cứu vãn rồi. Nên tôi cảm thấy rất đau khổ." Dứt lời, Tô Hoằng Nghị dùng tay ôm ghì lấy lồng ngực mình.
Bình Luận (0)
Comment