Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 578

Lúc đang chuẩn bị lấy điện thoại di động ra gọi điện, Tiêu Mộc Diên lại nhớ tới thái độ lạnh lùng đó của anh, cô thả lại điện thoại vào miệng túi của mình.

"Không phải tớ đã bảo cậu công ba tin tức kia sao, sau đó các nhà thiết kế phản ứng thế nào?"

Lâm Linh chỉ lắc đầu bất đắc dĩ: "Thật ra họ chỉ cảm thấy thật bất ngờ, oán trách lượng công việc thay đổi lớn, cũng chưa hề nói chuyện gì khác."

Tiêu Mộc Diên lại chạy tới điều tra công ty giám sát một chút, phát hiện trong công ty không có kẻ trộm lẻn vào, cũng không có người ngoài, thậm chí còn không có việc mua đồ ăn bên ngoài. Cô đã nghiên cứu cẩn thận, ngay từ đầu còn tưởng rằng Đường Lực đang cố làm ra vẻ huyền bí, nhưng xem ra công ty thật sự có nội gián, rốt cuộc nội gián này là ai?

Lâm Linh đang giúp đỡ sửa soạn văn kiện, đột nhiên điện thoại của cô ta vang lên. Cô ta bất giác liếc nhìn Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên từ tốn nói: "Đã có điện thoại thì cậu nhận đi."

Nhưng Lâm Linh lại nơm nớp lo sợ đưa điện thoại đến trước mặt Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên liếc mắt thấy số điện thoại gọi đến lại là số điện thoại thường dùng của Thịnh Trình Việt.

Đáng ghét, bây giờ có chuyện anh cũng không chủ động tìm cô thật sao? Cô xem anh có thể giận bao lâu.

"Nếu anh ấy gọi cho cậu thì cậu nghe đi." Tiêu Mộc Diên đè nén cơn giận của mình, cố hết sức để vẻ mặt mình bây giờ nhìn bình tĩnh một chút.

"Alo..." Lâm Linh nghe điện thoại, giọng điệu dè dặt cẩn thận.

Một lúc sau, Lâm Linh mở miệng nói một tiếng "Vâng", sau đó tắt điện thoại.

"Anh ấy gọi điện thoại cho cậu làm gì?" Tiêu Mộc Diên sốt ruột hỏi.

Lâm Linh cắn môi một cái, nhìn Tiêu Mộc Diên nói: "Phó tổng giám đốc bảo tớ bây giờ lập tức tới tập đoàn Đường thị gặp anh ấy."

"Anh ấy bảo cậu tới đó làm gì?" Tiêu Mộc Diên gặng hỏi.

Thịnh Trình Việt lại muốn giở trò quỷ gì.

Lâm Linh lắc đầu: "Thật ra tớ cũng không rõ lắm. Việc đó, chắc tớ phải đi qua đó nhỉ?"

Tiêu Mộc Diên đột nhiên cũng không nghĩ ra: "Cậu đi đi."

"Cậu không đi cùng tớ sao?" Lâm Linh hơi căng thẳng.

"Bây giờ tớ không muốn nhìn thấy anh ấy, nên cậu đến đó một mình đi, trở về rồi nói với tớ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì là được rồi." Tiêu Mộc Diên tỏ vẻ không hề quan tâm, nhưng thật ra trong lòng vô cùng căng thẳng.

"Được." Lâm Linh đi ra ngoài.

Một mình trong phòng làm việc, trái tim Tiêu Mộc Diên căn bản không thể bình tĩnh lại, cuối cùng cô vẫn không kìm được tức giận đi ra ngoài.

Vì cô thật sự không đợi được nữa.

Nên cô len lén đi theo sau Lâm Linh.

Vừa đi ra khỏi cổng công ty, Tiêu Mộc Diên đã thấy Lâm Linh lên một chiếc xe taxi, thế là cô chặn đường gọi một chiếc xe bám theo.

Trong đầu Tiêu Mộc Diên đã bay qua vô số hình ảnh cô giáo huấn Thịnh Trình Việt.

Sớm muộn cô phải làm cho người đàn ông đó đẹp mặt.

Ngay lúc đang suy nghĩ, cô đột nhiên phát hiện hướng đi của lái xe hình như không phải đường đi đến tập đoàn Đường thị mà là... nhà của Lâm Linh.

Lâm Linh về nhà làm gì? Không phải cô ta nói Thịnh Trình Việt bảo cô ta đi tập đoàn Đường thị sao?

Thịnh Trình Việt lại đang giở trò gì? Chẳng lẽ anh sắp xếp nhiệm vụ bí mật gì cho Lâm Linh sao?

Vốn dĩ, Tiêu Mộc Diên muốn xuống xe, nhưng lại thấy Lâm Linh vội vàng từ trong nhà đi ra, hơn nữa còn mang thêm một cái vali.

Cô càng thêm nghi ngờ. Lâm Linh mang theo vali muốn đi đâu sao?

Trong lòng Tiêu Mộc Diên đột nhiên toát ra một ý nghĩ khác.

Chạy trốn?

Nhưng một lúc sau, cô lại bắt đầu liều mạng lắc đầu. Tại sao cô có thể có ý nghĩ hoang đường như thế? Đang êm đẹp tại sao Lâm Linh phải chạy trốn chứ? Nhất định là mình suy nghĩ quá nhiều, vậy đại khái là Thịnh Trình Việt sắp xếp cô ta làm như vậy.

Dù không biết rốt cuộc nguyên nhân cụ thể là cái gì, nhưng Tiêu Mộc Diên vẫn quyết định yên lặng theo dõi diễn biến.

Thấy Lâm Linh rất hoang mang, lén lén lút lút kéo vali lên xe, Tiêu Mộc Diên đột nhiên cảm thấy hơi bất an. Cô luôn cảm thấy sẽ có việc lớn xảy ra.

Tiêu Mộc Diên tuyệt đối không ngờ rằng chỗ xuống xe cuối cùng của Lâm Linh lại là sân bay.

Lần này Lâm Linh từ trên xe bước xuống, đầu đội một mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, giống như sợ người khác sẽ nhận ra. Nhưng dù sao Tiêu Mộc Diên và cô ta đã sớm chiều chung đụng một đoạn thời gian, nên đã sớm nhận ra cô ta.

Tốc độ đi đường của Lâm Linh vô cùng nhanh, giống như vội vàng muốn đi chỗ nào đó.

Rốt cuộc Tiêu Mộc Diên không kiềm chế được, trực tiếp đuổi theo.

Ngay khi Lâm Linh đang xếp hàng kiểm tra an ninh thì Tiêu Mộc Diên đi tới, vỗ vai cô ta.

Thấy Tiêu Mộc diên đột nhiên xuất hiện, Lâm Linh kinh hãi, đồ vật trong tay rơi xuống.

"Lâm Linh, cậu định đi đâu thế?" Vẻ mặt Tiêu Mộc Diên u ám.

"Tớ không định đi đâu cả..." Lâm Linh từ từ quay đầu, cô ta cúi đầu, không dám nhìn Tiêu Mộc Diên.

"Tớ cũng đã theo dõi cậu tới tận sân bay rồi, chẳng lẽ cậu còn muốn lừa gạt tớ sao?" Tiêu Mộc Diên nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Linh trước mắt.

Nhưng Lâm Linh cắn môi cúi đầu, không nói tiếng nào.

"Là Thịnh Trình Việt sắp xếp để cậu rời đi sao?" Ngoài khả năng này, Tiêu Mộc Diên không nghĩ ra cái nào khác.

Nhưng nãy giờ Lâm Linh lại không nói gì.

"Có phải anh ấy ép buộc cậu làm như thế hay không?" Tiêu Mộc Diên đột nhiên cảm thấy rất tức giận: "Tớ cũng không biết rốt cuộc anh ấy muốn làm gì, chẳng lẽ anh ấy muốn đuổi toàn bộ người bên cạnh tớ đi sao?"

"Thật xin lỗi..." Lâm Linh khẽ nức nở.

Ngay sau đó nước mắt Lâm Linh tuôn ra giàn dụa.

"Cậu không cần lo lắng, tớ sẽ đứng về phía cậu, tớ không cho phép cậu rời đi. Cậu không cần sợ uy hiếp của Thịnh Trình Việt đối với cậu. Bây giờ cậu là trợ thủ đắc lực của tớ, anh ấy có quyền gì đuổi cậu đi?" Nhìn dáng vẻ đáng yêu của Lâm Linh, Tiêu Mộc Diên càng thêm đau lòng.

Đúng lúc này Lâm Phong và Thịnh Trình Việt xuất hiện.

Vừa nhìn thấy Thịnh Trình Việt, Tiêu Mộc Diên lập tức che Lâm Linh phía sau mình: "Có em ở đây, em sẽ không cho phép cô ấy rời đi."

Nhìn thấy Tiêu Mộc Diên bảo vệ Lâm Linh như thế, Thịnh Trình Việt lạnh lùng: "Em biết bản thân mình đang nói gì không?"

"Em rất rõ bây giờ em đang làm gì. Hơn nữa công ty là của em, anh không có quyền đuổi người của em đi." Tiêu Mộc Diên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, vì những lời cô nói hoàn toàn là sự thật.

"Em biết bây giờ em đang bảo vệ ai không?" Thịnh Trình Việt híp mắt, tỏa ra hơi thở vừa nguy hiểm vừa đáng sợ.

Lâm Linh bị dọa nuốt một ngụm nước bọt.

"Lâm Linh là người của em. Cho tới bây giờ cô ấy đối với em rất tốt, đối với công ty cũng rất tốt." Tiêu Mộc Diên cây ngay không sợ chết đứng lớn tiếng nói.

"Vậy em hãy để cô ta chính miệng nói cho em biết, cô ta trung thành tuyệt đối với công ty như thế nào." Giọng điệu của Thịnh Trình Việt vô cùng lạnh lùng.

Lúc này, Tiêu Mộc Diên chậm rãi quay đầu: "Lâm Linh, cậu không cần lo lắng, anh ấy không ép cậu đi được."

"Thật xin lỗi! Tớ là nội gián của công ty." Lâm Linh thật sự không nhịn được kêu lên.
Bình Luận (0)
Comment