Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 67

Thịnh Trình Việt mím môi thật chặt, năm tuổi, cho dù thằng nhóc có giống anh hơn nữa cũng không có khả năng là con anh. Thịnh Tuấn Hạo sáu tuổi, Tiêu Viễn Đan năm tuổi, Tiêu Mộc Diên làm sao có thể trong một năm sinh liền hai đứa nhỏ. Mà Tiêu Mộc Diên cũng không phải người phụ nữ năm đó, anh nhất thời cảm thấy rất thất vọng. 

Trên bờ biển, Tiêu Mộc Diên giúp hai đứa nhỏ nhặt vỏ sò, còn Viễn Đan ngồi ở bên cạnh Thịnh Trình Việt. 

"Sao cháu không đi nhặt vỏ sò?" Thịnh Trình Việt nhíu mày nhìn thằng nhóc Viễn Đan trước mắt, thật ra anh vẫn luôn có một loại cảm giác, đứa bé này mặc dù nhìn qua hoạt bát sáng sủa như vậy nhưng nội tâm của nó cũng không phải vui vẻ thật sự. Anh bất chợt cảm thấy, đứa nhỏ Viễn Đan này có chút sâu sắc khó lường. 

"Cháu cùng “chú cực phẩm” ngắm biển, “chú cực phẩm” kể cho cháu nghe chuyện cô bé Lọ Lem." Viễn Đan vẫn kiên trì như cũ đòi Thịnh Trình Việt kể chuyện cô bé Lọ Lem, cậu bé cũng thật lòng đang mong đợi, hy vọng một câu chuyện khác như vậy cũng có thể trở thành sự thật. 

“Câu chuyện đó quá ngây thơ, không bằng để chú kể chuyện nàng tiên cá đi.” Thịnh Trình Việt lên tiếng, suy nghĩ một chút nàng tiên cá kia bởi vì một người đàn ông không thương cô mà biến thành bọt biển, anh cho rằng như vậy thật không đáng. 

"Cháu chỉ muốn nghe chuyện cô bé Lọ Lem." Viễn Đan vẫn một mực kiên trì, đúng vậy, cậu nhóc chính là muốn nghe chuyện cô bé Lọ Lem. Trong lòng cậu, mẹ cậu chính là cô bé Lọ Lem, vẫn luôn đợi hoàng tử của mẹ tới đón. 

"Vậy thì để chú kể một chút câu chuyện của chú đi, thật ra chú cũng có một cô bé Lọ Lem, chỉ là, đã bỏ rơi cô ấy." Thịnh Trình Việt nghĩ tới đây, trong đầu không khỏi xuất hiện hình ảnh Cao Ngọc Mai, cô ấy chính là đơn thuần như vậy. Từ khi cô rời đi, một mạch cũng chưa từng trở về, anh đợi cô sáu năm, ngày đó cô nhìn thấy Thịnh Tuấn Hạo mới được ôm về nhà, rõ ràng rất vui vẻ. Anh không hiểu vì sao cô lại muốn rời đi. 

Cho nên, những năm qua anh vẫn luôn rất ghét Thịnh Tuấn Hạo, đổ hết thảy chuyện Cao Ngọc Mai rời đi lên người đứa nhỏ, nếu như không phải vì nó, Cao Ngọc Mai làm sao lại rời đi? Ban đầu anh chính là hối hận, biết vậy đã không cần đứa bé này. 

"Chú cũng có một cô bé Lọ Lem? Vậy cô bé Lọ Lem của chú có đẹp không?" Trong lòng Viễn Đan có chút không thoải mái, nó vốn tưởng rằng mẹ nó chính là cô bé Lọ Lem trong lòng Thịnh Trình Việt, không nghĩ tới trong lòng anh vẫn còn có người khác. 

Thịnh Trình Việt nhìn về phía biển khơi, trong lòng lâm vào phiền muộn, đẹp không? Chỉ là một cô gái bình thường mà thôi, nhưng cô rất hiền lành, rất dịu dàng, cô thậm chí còn vì anh trắng đêm không ngủ, anh vốn cho rằng anh và cô sẽ mãi mãi bên nhau, cho đến khi Thịnh Tuấn Hạo xuất hiện, cô rời đi, cũng không trở về nữa. 

Mặc dù lúc đó anh cảm giác có lẽ là do cha anh ở phía sau đụng tay đụng chân, nhưng anh cũng phái người điều tra, Thịnh Thắng cũng không hề nhúng tay vào, anh vẫn luôn mong đợi, mong đợi Cao Ngọc Mai lần nữa quay trở về bên anh. 

Bất chợt, trong đầu anh thoáng qua bóng dáng Tiêu Mộc Diên, khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của cô, cho dù đau đớn cũng vẫn luôn mỉm cười. Vóc người hoàn mỹ của cô, thân thể mê người, sự chặt chẽ của cô, hết thảy đều hấp dẫn anh thật sâu, bên cạnh cô, khiến anh trong thoáng chốc sẽ quên đi Cao Ngọc Mai. 

Anh đột ngột quay đầu, liền thấy được cách đó không xa một bóng người mảnh khảnh đang cúi người nhặt vỏ sò cùng hai đứa nhỏ, ngay cả chính anh cũng không phát hiện, khóe miệng mình đã giương lên một nụ cười như có như không. Chưa từng, anh chưa từng thấy qua một hình ảnh ấm áp như vậy. 

"Cô bé Lọ Lem của chú đã không còn ở đây, còn lại chỉ là một nha đầu quật cường mà thôi." Anh nhìn Tiêu Mộc Diên mà nói, nếu như có thể, anh nguyện ý giữ cô ở bên mình cả đời, thật ra như vậy cũng rất hạnh phúc. 

Viễn Đan sửng sốt, cũng nhìn theo ánh mắt Thịnh Trình Việt, liền thấy mẹ đang cúi người cùng Nguyệt Nguyệt cùng Viễn Đan nhặt vỏ sò. Ba nói "nha đầu" là chỉ mẹ sao? 

"Vậy trước kia chú không phải rất yêu cô bé Lọ Lem đó chứ?" Trong giọng nói Viễn Đan rõ ràng là có chút chua chua, cậu cảm thấy mẹ cậu có chút không đáng, mẹ thật đáng thương, sao lại tìm tới một người đàn ông như vậy, một người đàn ông không thương mẹ. Nếu như cậu là mẹ, nhất định sẽ không cho sinh con cho ba. 

Thịnh Trình Việt đột nhiên quay đầu nhìn về phía Viễn Đan, bất chợt anh phát hiện, đứa bé này rất thông minh, lại dám bẫy lời anh, nếu như có thể bồi dưỡng đứa bé này thật tốt, trải qua năm tháng, nhất định sẽ là một nhân tài. 

"Chuyện này cũng không cần để ý tới nữa rồi." Thịnh Trình Việt thản nhiên nói, dứt lời, anh lại nhìn về phía biển khơi, đáy mắt thoáng qua một tia sầu muộn khiến người ta nhìn không thấu. Cho dù anh vẫn luôn ở trên cao, nhưng lại không cảm nhận được vui vẻ. 

Viễn Đan le lưỡi một cái, không hỏi chuyện này nữa, nhưng cho dù cậu không hỏi, không có nghĩa cậu không muốn tìm hiểu chân tướng. 

"Chú cực phẩm muốn biết chuyện của mẹ cháu không?" Viễn Đan bất chợt hỏi, có điều cậu biết, Thịnh Trình Việt nhất định sẽ hứng thú, trực giác nói cho cậu, ba rất quan tâm mẹ, chỉ là mẹ và ba đều không phát hiện được chuyện này. 

"Chuyện của mẹ sao?" Trong mắt Thịnh Trình Việt rõ ràng thoáng qua vẻ kinh ngạc, dĩ nhiên, anh thật sự rất mong đợi được biết chuyện của cô. 

"Đúng vậy, thật ra mẹ là một người phụ nữ rất bất hạnh, chúng cháu mới sinh ra đã phải xa ba. Lúc đầu mẹ mang chúng cháu đi phải ngậm đắng nuốt cay, nếu như không có chú Âu, ba người chúng cháu đã phải ngủ đầu đường." Viễn Đan nói tới đây, ánh mắt cũng tối đi, dường như đang hồi tưởng lại chuyện trước kia. 

"Âu Vũ Đình? Vậy mẹ cháu sau khi sinh các cháu sau mới biết anh ta!" Thịnh Trình Việt nghe vậy không khỏi có chút mừng rỡ, nói như vậy, hai đứa nhỏ này cũng không có khả năng là con của Âu Vũ Đình rồi. Anh nhất thời thật muốn biết ba của hai đứa nhỏ là ai. 

"Đúng vậy, lúc ấy mẹ mang chúng cháu đi thật sự là đường cùng." Viễn Đan khi đó vừa mới hai tuổi, một đứa trẻ chắc chắn sẽ không nhớ được tình hình lúc đó, nhưng cậu bé không phải một đứa trẻ bình thường. 

"Vậy bà nội ông nội các cháu đâu? Bọn họ cũng không quan tâm các cháu sao? Hơn nữa, các cháu còn có ông ngoại bà ngoại kia mà." Thịnh Trình Việt nhất thời cảm thấy hứng thú với chuyện này, không nghĩ tới một người phụ nữ quật cường lại gặp phải cảnh ngộ như vậy. 

"Cháu không có ông bà nội, cũng chưa từng gặp qua ông ngoại và bà ngoại." Viễn Đan nói đến đây, trong lòng bỗng cảm thấy thương cảm. Đúng vậy, trừ mẹ, những người được gọi là thân nhân, đến một người cậu cũng không có, bây giờ lại thêm một người ba gặp cũng không thể nhận nhau. 

"Sao lại không có ông nội và bà nội? Chẳng lẽ ba và mẹ cháu không..." Thịnh Trình Việt nói đến đó thì ngập ngừng dừng lại, nói vậy, Tiêu Mộc Diên và người đàn ông trước kia của cô căn bản chưa từng kết hôn. Cô là một người mẹ đơn thân, hơn nữa còn một mình tự tay nuôi lớn hai đứa nhỏ. 

Thịnh Trình Việt nghĩ vậy chợt có chút cảm khái. Anh có cảm giác, người phụ nữ này là một người phụ nữ rất giỏi, thiết kế của cô cũng xuất sắc tuyệt đối, con trai của cô nhỏ như vậy đã biết kiếm tiền, hơn nữa còn là một triệu phú. Cô đến tột cùng là một người phụ nữ như thế nào. 

"Chú đoán đúng, ba và mẹ cháu không kết hôn, bởi vì ba cháu giống như một hoàng tử vậy như vậy, cao cao tại thượng, mà mẹ chỉ giống như một cô bé Lọ Lem. Cho nên, ba sẽ không cưới mẹ." Viễn Đan rất bình tĩnh nói, chỉ là đáy mắt thoáng qua một chút bi thương, cậu là đang vì mẹ mà bi thương. 

Thịnh Trình Việt chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc khác thường, không khỏi dời tầm mắt về phía Viễn Đan, khó trách cậu bé lại thích truyện cô bé Lọ Lem, khó trách cậu bé lại thông minh như vậy, hóa ra là được di truyền từ cha. 

Chỉ là Viễn Đan nói mẹ cậu giống như cô bé Lọ Lem, Thịnh Trình Việt không mấy tán thành. Trong lòng Thịnh Trình Việt, Tiêu Mộc Diên vẫn luôn quật cường như một nàng công chúa, cô tài hoa như vậy, hết thảy của cô đều đáng để kiêu ngạo, cô làm sao có thể là cô bé Lọ Lem. 

"Ba cháu tên gì? Nói không chừng chú cũng biết ba cháu đó?" Mặc dù anh nói vậy, nhưng chỉ cần Viễn Đan có thể nói ra tên của ba cậu nhóc, anh liền nhất định có thể tra ra được. Hơn nữa, anh vẫn luôn vô cùng mong đợi biết được ba của hai đứa nhỏ là ai. 

Viễn Đan theo bản năng nhìn về phía Thịnh Trình Việt, anh chính là ba cậu, nhưng lại không thể nhận nhau, mẹ sẽ nổi giận. Thật ra cậu nhóc luôn có một loại xúc động, cậu thật sự rất muốn nói ra. 

"Mẹ cho tới bây giờ cũng không nói cho cháu biết tên của ba. Cháu chỉ nhớ mẹ từng nói, ba là người có năng lực nhất, còn là người đẹp trai nhất." Viễn Đan nhìn Thịnh Trình Việt mà nói, đúng vậy, ở trong lòng cậu, Thịnh Trình Việt chính là người đẹp trai nhất, vì ngoại hình của ba rất giống cậu, ba cũng là người có năng lực nhất, bởi không có tập đoàn nào có thể đứng cạnh nhà họ Thịnh. 

"Ồ?" Thịnh Trình Việt khẽ nhíu mày. Người có năng lực nhất, trên thương trường, Thịnh Trình Việt anh chính là người độc nhất vô nhị đứng ở hàng số một, anh tự nhận những nhân vật xem như có mặt mũi, không có ai có thể đẹp trai hơn anh. Vậy người đàn ông trong lòng cô rốt cuộc là ai? 

Thịnh Trình Việt giống như chợt nghĩ tới điều gì bất ngờ nhìn sang phía Viễn Đan, cho dù Tiêu Mộc Diên sinh con ở Mỹ, nhưng Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt đều là người Trung quốc, hơn nữa ngoại hình còn giống anh như vậy. 

"Cháu biết hạt châu này không?" Thịnh Trình Việt lại lần nữa lấy ra hạt châu đổi vận, nếu như Tiêu Mộc Diên nắm rõ hạt châu này, vậy khẳng định Viễn Đan cũng sẽ biết. Nói không chừng còn có thể từ hạt châu đổi vận này tra ra một số tin tức có liên quan tới cô.

Viễn Đan rất khẳng định gật đầu một cái, cậu thậm chí còn giơ tay muốn lấy đi hạt châu trong tay Thịnh Trình Việt. 

Thịnh Trình Việt ngay tại lúc Viễn Đan sắp chạm tới hạt châu, anh đột nhiên thu tay về. 

"Cháu vì sao biết được hạt châu này?" Thịnh Trình Việt lúc này đã nắm lấy hạt châu đặt trong lòng bàn tay, không để cho Viễn Đan lấy được. 

Viễn Đan không bắt được hạt châu, rõ ràng có chút thất vọng, có điều chỉ một giây sau, cậu nhóc liền đối mặt nhìn thẳng ánh mắt Thịnh Trình Việt. 

"Đây là hạt châu mẹ rất thích." Viễn Đan nhẹ nhàng nói, mặc dù cậu không biết hạt châu này đối với mẹ có ý nghĩa thế nào, nhưng cậu vẫn thường thấy mẹ ngẩn người trước hạt châu mình vẽ. Cậu nghĩ, mẹ hẳn rất khát vọng có được hạt châu này. 

Thịnh Trình Việt khẽ nhíu mày, Tiêu Mộc Diên quả nhiên biết hạt châu này, vậy hạt châu này không phải là sáu năm trước cô để lại đó chứ? 

"Mẹ còn nói gì nữa? Ví dụ như hạt châu này đã từng của mẹ?" Thịnh Trình Việt lại hỏi, giống như muốn từ miệng Viễn Đan tìm ra chút manh mối.
Bình Luận (0)
Comment