Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 676

“Em không muốn nghe anh nói lung tung ở đây.” Mặc dù bề ngoài Tiêu Mộc Diên tỏ ra ghét bỏ anh, nhưng thật ra trong lòng lại thấy ngọt ngào, bởi vì cô không ngờ người đàn ông này lại biết đối xử với cô như vậy.

Nhưng khi Tiêu Mộc Diên nghe thấy những câu này của Thịnh Trình Việt, trong lòng cô thực sự cảm thấy rất vui, người đàn ông này quá biết dỗ dành người khác rồi!

“Vậy anh phải cho em một thời hạn, đến khi nào anh mới đón các con trở về? Em thật sự rất nhớ bọn trẻ, nếu không được gặp bọn trẻ, có khi em quên hình dáng của bọn trẻ mất.” Tiêu Mộc Diên cảm thấy mình đành đổi một cách khác để nói với anh.

“Nếu đã quên thì quên luôn đi, không thì anh với em sinh thêm vài đứa nữa, anh sẽ rất cố gắng.” Nói xong Thịnh Trình Việt lại lộ ra một vẻ mặt sói đói làm cô dở khóc dở cười, sao cô có thể thích người đàn ông này chứ, cả ngày chỉ biết chiếm hành hạ cô, ngay cả con mình cũng không quan tâm.

“Anh đúng là một người không tim không phổi, anh cũng có một phần với các con đó, chẳng lẽ anh muốn để mặc bọn trẻ ở bên ngoài sao? Hơn nữa, bây giờ mọi chuyện đã giải quyết gần xong rồi, anh để các con trở về đi.” Lúc mới bắt đầu Tiêu Mộc Diên còn muốn đấm đá với Thịnh Trình Việt, nhưng cuối cùng vẫn ra sức làm nũng với anh.

“Ban nãy anh cho rằng em không còn sức lực nữa, cho nên mới tha cho em, nhưng bây giờ nhìn thấy em vẫn còn sức nói chuyện với anh, anh đột nhiên cảm thấy hối hận, lúc nãy anh không nên tha cho em sớm như vậy, bởi vì lúc này rõ ràng em đang tràn đầy sức sống, có cần anh tới giúp em phát tiết một ít không?”

Nói xong anh lại nhào tới, Tiêu Mộc Diên căn bản không phản ứng kịp, cô thật sự cảm thấy người đàn ông này rất thích cố tình gây sự, luôn tìm cách viện cớ, sau đó làm chuyện này với mình. Rất nhanh bọn họ đã lại ‘hoạt động’.

Tiêu Mộc Diên cảm thấy sắp sụp đổ rồi, mấy ngày liên tiếp đều làm chuyện này, cô thấy mình sắp biến thành đại sắc nữ chính cống rồi, không còn cách nào khác, cô luôn bị người đàn ông trước mặt dẫn đi sai hướng, quả nhiên gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Cô cảm thấy mình sắp không thể tự lo liệu được rồi.

Buổi tối, lúc bọn họ chuẩn bị xuống lầu ăn tối, lại nghe quản gia báo cáo rằng Thịnh Thảo An đã trở về rồi.

“Vậy ông mau để em ấy vào trong đi.” Tiêu Mộc Diên mở miệng nói.

Lúc Thịnh Trình Việt nghe thấy cái tên Thịnh Thảo An, sắc mặt sầm hẳn xuống, anh tiếp lời: “Em ấy trở về đây làm gì?”

Tiêu Mộc Diên trừng mắt nhìn Thịnh Trình Việt ngay: “Sao anh lại nói em gái mình như vậy, tại sao em ấy không thể trở về nhà chứ?”

“Em đừng quên rằng, nó đã từng đánh em như thế nào, hễ là người đã từng uy hiếp em, anh sẽ không để vào mắt.” Sắc mặt Thịnh Trình Việt càng trở nên u ám hơn.

“Nhưng người tới là em ruột anh, anh đừng ở đây nói mấy lời linh tinh nữa.” Tiêu Mộc Diên kích động đến mức nói cũng không mạch lạc.

“Từ khi nào anh lại ăn nói lung tung rồi? Xem ra em thật sự có chuyện cần anh phải dạy dỗ.”

Tiêu Mộc Diên lại nhìn thấy ánh sáng tình dục lóe lên trong mắt người đàn ông này, mỗi lần anh muốn làm chuyện đó đều giống như vậy, xin anh đó, chuyện này vừa mới đây chưa lâu, bọn họ chỉ mới xuống lầu ăn tối thôi, người đàn ông này đã lại bắt đầu lên cơn rồi.

Xem ra những ngày này, mình sắp bị anh giày vò đến mức không còn hình dạng rồi.

“Ai cần anh dạy dỗ chứ?” Tiêu Mộc Diên liếc mắt khinh thường anh: “Cẩn thận em dùng cách người trị người, không khách khí với anh đâu.”

Sau khi Thịnh Trình Việt nghe thấy những lời này của Tiêu Mộc Diên, anh lập tức càng trở nên phấn khích, hưng phấn hơn: “Vợ à, em có biết anh đã đợi câu này của em từ rất lâu rồi không, trước đây đều là anh dạy dỗ em, nếu đổi lại em dạy dỗ anh, anh sẽ rất vui vẻ.”

Bây giờ người đàn ông này ngày càng nói càng lạ, Tiêu Mộc Diên cảm thấy mình không nên nói lung tung vấn đề này với anh nữa.

“Được rồi, bây giờ em không muốn nói chuyên với anh nữa, tự anh xem mà làm đi.” Tiêu Mộc Diên nói xong thì đi vào phòng bếp.

Thịnh Trình Việt tiếp tục trêu chọc Tiêu Mộc Diên, ở phía sau hét với cô: “Cũng được, em cứ giữ lại chút sức, nếu không thì lát nữa em sẽ không còn tý sức nào đâu.”

Tiêu Mộc Diên nghe thấy những lời này thì tức giận quay đầu trừng mắt nhìn anh, anh có cần nói ra những điều đó không?

Những người giúp việc đứng bên cạnh rõ ràng biết được đã xảy ra chuyện gì, trong lòng bọn họ không nhịn được cảm thấy hâm mộ.

Mợ chủ nhà họ Thịnh quá hạnh phúc rồi, nếu bọn họ có được một tổng giám đốc đẹp trai như vậy giày vò đến mức tiêu hao thể lực, quả thật có bảo làm ma bọn họ cũng đồng ý, chỉ là họ không có phúc phận đó, vì vậy chỉ có thể hâm mộ.

Bọn họ cũng hy vọng, một ngày nào đó sẽ trở thành Tiêu Mộc Diên, được người khác cưng chiều, không cần tiếp tục làm việc nữa.

Thịnh Trình Việt ngồi trên sofa trong phòng khách, đang vắt chéo hai chân, Thịnh Thảo An bước vào.

“Cô còn quay lại đây làm gì?” Giọng điệu của Thịnh Trình Việt rất lạnh nhạt.

“Anh, lần này…” Sau khi nói được một nửa, Thịnh Thảo An không nhịn được nghẹn ngào, bởi vì những lời tiếp theo hơi xấu hổ để nói tiếp.

“Có chuyện gì muốn nói thì cứ nói thẳng, đừng đứng đó ấp a ấp úng.” Thịnh Trình Việt quả thật đã quen với những hành động này của em gái.

“Anh, em biết bây giờ anh rất ghét em, nhưng em thật sự không cố ý làm phiền anh, chỉ là em có một chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.” Thịnh Thảo An nói rất nhỏ, Thịnh Trình Việt vẫn nghe rõ.

“Là chuyện có liên quan đến Đường Lực đúng không?” Thịnh Trình Việt lập tức đoán ra tâm tư của Thịnh Thảo An.

“Em biết anh rất ghét em, nhưng em làm như vậy cũng có lý do của em, em hy vọng anh có thể giúp em, bảo người bên cục cảnh sát bỏ lệnh truy nã anh ấy.” Thịnh Thảo An lấy can đảm nói ra những lời này.

Nhưng vẻ mặt Thịnh Trình Việt lại tràn đầy khinh thường: “Cô đến tìm tôi là vì chuyện này sao?”

Thịnh Thảo An cứng cỏi gật đầu.

“Cô nên biết với tính cách của tôi, người đắc tội với tôi sẽ có kết cục như thế nào, càng huống hồ, tôi đã không còn yêu thương cô nữa, tôi tha không đánh tên Đường Lực này thành tàn tật đã là may cho anh ta lắm rồi.”

Mỗi một chữ Thịnh Trình Việt nói đều mang theo một lực tác động mạnh mẽ.

“Em biết, bây giờ anh rất ghét em, bởi vì em làm ba tức giận thành như vậy, em cũng rất cảm kích anh, anh vẫn luôn chăm sóc ba mẹ em, trước đây là em không hiểu chuyện, cho nên mới làm những chuyện đó với anh, nhưng từ giờ em sẽ không làm vậy nữa, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không cần anh giúp đỡ em, lần này em bảo đảm, sau này em sẽ không tới đây làm phiền anh nữa.” Thịnh Thảo An nói tiếp bằng lời nói tự ti.
Bình Luận (0)
Comment