Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 717

Tiêu Mộc Diên ngại ngùng bước tới trước mặt anh, nhưng kết quả anh lại rất vui, ôm lấy cô trong vòng tay mình, nói một cách tự hào: "Em nhìn xem, bà xã anh đẹp quá đi!"

"Nhưng em vẫn cảm thấy không được tự nhiên." Tiêu Mộc Diên cảm thấy khó chịu chết đi được.

"Không sao đâu, dù sao thì cũng sẽ không có ai nhìn thấy em như thế này, ngoại trừ anh." Anh lại nhếch mép cười.

"Anh xấu tính quá đi." Tiêu Mộc Diên lại cố ý đấm nhẹ vào ngực anh.

"Bà xã, em như này là đang đánh anh đấy à?" Anh cố tình nũng nịu với Tiêu Mộc Diên.

"Được rồi, anh đừng ở đây làm loạn nữa..."

Cuối cùng, Tiêu Mộc Diên còn chưa nói hết câu thì đã bị Thịnh Trình Việt ôm chầm, bế bổng lên sau đó ném xuống biển: "Đồ xấu xa, xem anh dạy dỗ em như thế nào!"

Vì thế hai người bắt đầu đùa giỡn ở bãi biển. Cô hất nước vào anh, anh vẩy nước vào cô. Hai người chơi rất vui vẻ, nhìn như hai đứa trẻ chưa trưởng thành. Họ hạnh phúc, dường như trong mắt họ chỉ có nhau, và chỉ còn có hai người trên thế giới này.

Nhìn về phía xa, nước biển trong xanh, nơi hai bóng người đẹp đẽ đang đuổi theo nhau nô đùa, lúc này Tiêu Mộc Diên mới biết Thịnh Trình Việt chỉ mặc một chiếc quần bơi, anh cởi quần áo ra lúc nào vậy? Rõ ràng là vừa rồi anh vẫn còn mặc một bộ đồ vest trước mặt mình, cũng đúng lúc này, anh bất ngờ ôm lấy cô trong vòng tay, hai người họ lại hôn nhau trong nước.

Quả nhiên, người đàn ông này làm tất cả những gì anh muốn làm. Từ trong nước rồi đến trên núi, anh muốn chơi tất cả các thể loại phấn khích có phải không? Vậy thì địa điểm tiếp theo sẽ ở đâu đây?

"Bà xã, tập trung."

Thịnh Trình Việt cố ý nhắc nhở cô.

Nghĩ về những chuyện khác thôi cũng lại để cho anh biết được, anh biết đọc tâm trí người khác à? Sao lợi hại như vậy chứ?

Kết quả là hai người lại hôn nhau đắm đuối dưới nước.

Sau khi hai người họ chơi đùa đến kiệt sức, Tiêu Mộc Diên nhìn ngó đông tây, cô không thấy cái được gọi là biệt thự. Ban đầu, cô nghĩ rằng sẽ có một biệt thự sang trọng, bởi vì theo thường lệ thì là như thế, rồi sẽ có những thứ tự động xuất hiện, nhưng bây giờ thậm chí còn không có một con robot, chẳng lẽ họ ở lại đây để tự sinh tự diệt sao?

"Ông xã ơi, điện thoại di động của anh đâu? Anh có cần gọi để thông báo cho trực thăng chuẩn bị qua đây không?" Dù sao thì giờ đã gần đến lúc hoàng hôn rồi. Nếu như trước kia, cô đối với cảnh hoàng hôn còn lạ lẫm nhưng vì gần đây ngắm cảnh đó trên núi nhiều rồi đâm ra nhàm chán, cô muốn giữ cho mình một cảm giác thần bí nào đó.

"Điện thoại của anh hình như để quên trên trực thăng mất rồi." Thịnh Trình Việt nói với Tiêu Mộc Diên bằng vẻ mặt nghiêm túc.

Tiêu Mộc Diên vỗ vai anh thật mạnh một lần nữa: "Được rồi, đừng ở đây đùa nữa, em đói rồi."

Anh lại làm nũng với cô, nói: "Vợ ơi, anh không đùa với em, vừa rồi anh quên cầm điện thoại xuống đây rồi."

"Thế thì anh làm thế nào mới có thể khiến trực thăng nhanh chóng đến đây, chúng ta làm thế nào rời khỏi nơi này?" Tiêu Mộc Diên nghĩ rằng Thịnh Trình Việt không phải là người quên trước quên sau, nhưng bây giờ nam chính nói với cô bằng một vẻ mặt nghiêm túc và xác thực như vậy, sự thật chính là như thế, cô đã lo lắng đến nỗi sắp phát khóc lên. Sao mà Thịnh Trình Việt có thể làm ra một việc như vậy? Có phải là vì họ thực sự đã chơi bời lêu lổng đến mức mà ngay cả việc quan trọng như thế cũng quên rồi sao?

"Em không tin những gì anh nói, em phải tìm cách rời khỏi nơi này." Tiêu Mộc Diên nói.

"Vợ ơi, chúng ta đang tận hưởng thế giới hai người mà." Thịnh Trình Việt lại bịu môi tỏ ra không vui lần nữa.

"Chẳng lẽ chúng ta sẽ phải ở lại nơi này luôn à?" Tiêu Mộc Diên vội vã ngắt lời anh. Cô vốn đang đắm chìm trong niềm vui, nhưng cô không ngờ rằng lại sẽ xảy ra chuyện này, bởi vì cô nghĩ rằng Thịnh Trình Việt tự có ý thức về những gì mà anh làm. Ai mà biết rằng anh lại chơi điên cuồng đến mức quên đi chuyện quan trọng như vậy.

"Có phải anh cố tình làm như thế không?" Tiêu Mộc Diên lại bắt đầu chất vấn.

"Bà xã ơi, anh thề với trời, anh hoàn toàn không cố ý." Nhìn Thịnh Trình Việt như thế này, Tiêu Mộc Diên thực sự không thể tức giận nổi.

"Vậy thì bây giờ chúng ta đi xung quanh tìm kiếm người chẳng hạn." Tiêu Mộc Diên cảm thấy rằng đây là cách tốt nhất cho đến thời điểm hiện tại.

"Nhưng tất cả những người trên đảo này đều bị anh đuổi đi rồi."

"Anh đuổi đi rồi?"

Thịnh Trình Việt gật đầu.

Vốn nghĩ rằng đây là một khu du lịch mà thôi, anh rốt cuộc đã chi bao nhiêu tiền của để làm ra những điều này. Tiêu Mộc Diên thậm chí còn cảm thấy rằng anh hơi bị mất trí rồi, nhưng không biết tại sao khi biết anh làm điều đó vì sự lãng mạn của cả hai trong chuyến du lịch, cô lại cảm thấy có chút hạnh phúc, cô cũng cảm thấy rằng mình đang ở trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, cô khóc cũng không được mà cười cũng không xong.

"Vậy thì chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Bà xã, hay là chúng ta đi về phía kia nghỉ ngơi một chút đi." Thịnh Trình Việt đỡ Tiêu Mộc Diên đứng dậy.

"Nhưng bây giờ em thực sự rất đói."

"Được thôi, em đợi ở đây một chút, anh sẽ đi săn ở bên kia."

Khi nghe thấy hai từ này, Tiêu Mộc Diên không thể nhịn được cười, anh hài hước thật, săn bắn? Nam chính kiếp trước là thợ săn hay sao chứ?

Thịnh Trình Việt khoác áo của anh lên cho cô: "Mặc quần áo vào nhanh lên, không thì lát nữa sẽ bị cảm lạnh đó."

Mặt trời xuống núi, trời cũng trở lạnh hơn. Thịnh Trình Việt chạy sang phía bên kia rồi. Ai ngờ Tiêu Mộc Diên đợi cho đến khi mặt trời lặn cũng không thấy anh trở về?

Tiêu Mộc Diên thực sự rất lo lắng. Cô muốn đi đến đó, nhưng nhớ ra Thịnh Trình Việt đã dặn cô đứng yên, không được di chuyển, vả lại khi cô đi tìm Thịnh Trình Việt, nếu anh quay lại, thì phải làm sao? Hai người mà không tùn được nhau thì không ổn, nhưng cô nên làm gì bây giờ?

Cô đi qua đi lại, trong lòng ngày càng lo lắng. Lúc này, cô nghe thấy tiếng kêu cứu từ bên bờ biển.

"Cứu mạng, cứu mạng..."

Chẳng lẽ có người xuất hiện ở đây sao? Tiêu Mộc Diên đi theo hướng phát ra giọng nói, không phải là Thịnh Trình Việt chứ? Cô càng lo lắng hơn, vì vậy cô chạy thật nhanh qua xem, kết quả người kêu cứu đúng là Thịnh Trình Việt.

Thịnh Trình Việt, chẳng phải anh biết bơi sao?

"Sao anh lại nhảy xuống đó thế?" Bởi vì ở đây là bờ biển nên chắc có nhiều đá hơn, vì thế nước biển có thể sâu hơn một chút.

"Chân anh bị chuột rút rồi, anh không lên được." Thịnh Trình Việt vừa nói vừa vật lộn trong nước.

Kết quả, khi Tiêu Mộc Diên nhảy xuống, không biết là Thịnh Trình Việt đã lặn đâu mất tăm, còn cô thì nhìn thấy một chiếc du thuyền cực lớn bên cạnh.

Thịnh Trình Việt đang ở trên thang dây lên du thuyền vẫy tay với cô: "Bà xã ơi, nhanh lên đây đi."

Đúng thật là lắm trò. Chỉ trong một giờ, tâm trạng của cô lên lên xuống xuống. Chắc cũng chỉ có Thịnh Trình Việt mới làm ra những việc này mà thôi.

Tiêu Mộc Diên bơi trong tâm trạng không tốt lắm, bây giờ cô đang thực sự tức giận. Cô không muốn nói chuyện với Thịnh Trình Việt nữa, làm sao mà anh có thể đùa cợt cô bằng chuyện đó như vậy cơ chứ?
Bình Luận (0)
Comment