Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 739

Khi Tiêu Mộc Diên kịp phản ứng thì phát hiện ra mình đã bị gã đàn ông say kia kéo tới trong một phòng riêng.

Mà bây giờ, gã đàn ông say này đang ở đây giở trò bỉ ổi sờ đùi mình, trên mặt còn lộ ra nụ cười xấu xa này, thoạt nhìn vô cùng tà ác làm người ta khiếp sợ.

Bây giờ cô cuối cùng đã ý thức được một việc, Thịnh Trình Việt đi thật rồi, hoàn toàn rời đi ngay trước mặt của mình. Anh thật sự thấy chết mà không cứu sao? Tim cô đau, rất đau, giống như bị cối xay thịt nghiền qua vậy.

Thịnh Trình Việt, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy chứ? Nói thế nào thì hai chúng ta cũng đã là vợ chồng một thời gian...

"Người đẹp đại gia à, tôi sẽ làm cho em thật thỏa mãn..." Tiếng cười của gã đàn ông say kia đã cắt ngang dòng suy nghĩ bi thương của Tiêu Mộc Diên.

Cô đột nhiên nhận ra tình trạng của mình bây giờ đang rất nguy hiểm. Cô phải nghĩ cách thoát đi. Nhưng bất kể cô liều mạng giãy giụa thế nào thì trước sau vẫn không thể thoát khỏi gã say rượu kia.

"Anh mau thả tôi ra, anh có biết chồng của tôi là ai không? Nếu anh dám động vào một sợi tóc của tôi, anh ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh đâu!" Tiêu Mộc Diên vô cùng bài xích những đụng chạm của gã say rượu kia, liều mạng hét to với phía bên cạnh và luôn điên cuồng giãy giụa.

Ai biết cô càng làm vậy thì gã say rượu kia lại càng thêm hưng phấn.

"Ban đầu tôi còn tưởng em chỉ là một con thỏ trắng nhỏ nhắn dịu dàng ngoan ngoãn, thích rơi nước mắt, không ngờ bây giờ còn hóa thân một con mèo hoang nhỏ đầy ngang bướng. Em yên tâm, tôi sẽ cố gắng thương yêu em, sẽ làm em lát nữa còn có thể muốn..." Gã say rượu nói xong còn liếm môi, dáng vẻ như là gã thợ săn nhìn thấy con mồi, trên mặt lộ ra dục vọng.

"Không..."

Tiêu Mộc Diên liều mạng dùng hai chân của mình đạp hắn, kết quả lại bị hắn sờ soạng lên trên mông của mình. Hắn nổi thú tính liền xé rách quần áo của cô...

Làn da sau lưng cô lập tức lộ ra trong không khí. Cô cảm giác sau lưng mình chợt lạnh, đồng thời còn bị hai bàn tay lạnh lùng lại thô ráp phủ lên.

Không! Cô không thể mất đi sự trong sạch của mình như vậy được.

"Cứu tôi với... Tôi cầu xin anh đừng làm vậy với tôi..." Cô vừa giãy giụa vừa cầu xin, trong lòng vô cùng đau khổ.

Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, An Sâm từ ngoài cửa xông vào và đá gã say rượu sang một bên. Gã say rượu kia còn có chút không tình nguyện, xoa chỗ mình bị đá. Nhưng đợi đến khi thấy rõ dáng vẻ của An Sâm, hắn hoảng sợ đến mức lập tức bỏ trốn.

Đây chính là thái tử gia nổi tiếng nhà họ An đấy, hắn không chọc vào nổi đâu. Cho nên tối nay hắn thật sự xui xẻo rồi, không ngờ vịt đến miệng còn bay mất như vậy.

Tiêu Mộc Diên run rẩy, ngồi co quắp trong góc phòng.

An Sâm muốn đi qua đỡ cô dậy, kết quả Tiêu Mộc Diên lại hung hăng đẩy anh ta sang một bên: “Đừng đụng vào tôi, đừng đụng tôi..."

Tiêu Mộc Diên vô cùng điên loạn dùng tay che đầu mình, sau đó liền suy sụp, còn không ngừng lặp lại những lời này giống như một con dê con đang hoảng hốt lo sợ.

An Sâm rất đau lòng khi nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Mộc Diên như vậy. Bây giờ, anh ta chỉ có thể dè dặt ngồi ở bên cạnh cô, sau đó dùng giọng điệu vô cùng dịu dàng nói với cô: “Cô không cần phải sợ, tôi tuyệt đối sẽ không tổn thương cô đâu. Tôi đến để đưa cô về nhà."

Vào lúc tay An Sâm sắp chạm vào Tiêu Mộc Diên, cô lại kích động kêu lớn: “Đừng đụng vào tôi..."

Một giây tiếp theo, Tiêu Mộc Diên giống như lên cơn thần kinh, nắm lấy tay anh ta và cắn mạnh xuống.

An Sâm vốn muốn đẩy cô ra, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cô kích động như vậy thì không đành lòng, vì vậy anh ta cố chịu đựng sự đau đớn đang không ngừng truyền tới: “Không sao, nếu làm vậy có thể khiến cho cô trút được thoải mái trong lòng thì tôi sẽ không chú ý đâu."

Anh ta thật sự rất đau lòng khi nhìn thấy Tiêu Mộc Diên trước mắt. Rõ ràng nửa giờ trước cô còn bình thường. Nếu không phải bởi vì An Tiêu đột nhiên xuất hiện ở bên kia và dây dưa với mình mười mấy phút, đáng lẽ anh ta đã có thể tìm được cô nhanh hơn một bước rồi.

Tiêu Mộc Diên vừa khóc lại làm ầm ĩ ở trong phòng bao riêng, cuối cùng bởi vì kiệt sức nên cả người choáng váng ngủ thiếp đi. An Sâm bế cô lên và đi ra. Anh ta nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy lại mệt mỏi này của cô, trong lòng tự nhiên có cảm giác đau lòng không sao tả xiết. Trước đây, anh ta chưa bao giờ có cảm giác này.

An Sâm lập tức cô đưa đến bệnh viện.

Ở trong phòng bệnh VIP màu trắng sang trọng.

Tiêu Mộc Diên mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Vào giây phút thấy cô mở mắt, An Sâm vô cùng hưng phấn, bởi vì cô đã hôn mê hai ngày hai đêm rồi. Mặc dù bác sĩ nói cơ thể cô không có gì đáng ngại, nhưng trong lòng bị tổn thương quá lớn nên có thể sẽ có chút di chứng chấn thương tâm lý, cụ thể có vấn đề gì thì vẫn phải chờ tới khi cô tỉnh lại mới biết được.

Cho nên hai ngày nay anh ta vẫn luôn ở bên cạnh cô không dám rời đi nửa bước, thật sự rất sợ cô sẽ không tỉnh lại.

"Cô đã tỉnh rồi à?" An Sâm hơi kích động và hưng phấn. Anh ta không nhịn được muốn cầm tay cô. Kết quả Tiêu Mộc Diên vừa liếc nhìn thấy anh ta liền lộ ra ánh mắt hoang mang, cả người run rẩy giống như một con thỏ nhỏ bị khiếp sợ. Cô lập tức nhảy từ trên giường xuống, rút cả kim truyền nước ra rồi trốn ở dưới góc bên cạnh cửa sổ.

Đôi mắt Tiêu Mộc Diên hoảng hốt như đang sợ hãi thứ gì đó, trong miệng thật sự vẫn còn nhớ kỹ một câu nói: “Đừng đụng vào tôi..."

Có trời mới biết được trong lòng cô rốt cuộc bị tổn thương tới mức nào, không ngờ lại biến thành dáng vẻ như bị thần kinh thế này. An Sâm không đi qua nữa mà chỉ dùng giọng điệu bình tĩnh, an ủi cô: “Cô yên tâm, tôi là người tốt, tôi sẽ không tổn thương cô. Tôi cũng sẽ không qua đó. Cô ngoan ngoãn đứng yên ở đó đừng đi đâu, cô cũng không cần phải sợ."

An Sâm lập tức gọi y tá bên cạnh, bảo cô ta đi mời bác sĩ tới.

"Bác sĩ, bây giờ cô ấy rốt cuộc thế nào? Sao cô ấy nhìn thấy người lại sợ đến như thế?" An Sâm thấy bác sĩ qua thì sốt ruột lập tức mở miệng hỏi.

"Chuyện như anh thấy đấy, hành vi của cô ấy bây giờ chính là biểu hiện sau khi bị chấn thương tâm lý." Bác sĩ nói chuyện, giọng điệu có phần bất đắc dĩ.

"Vậy phải làm sao thì cô ấy mới có thể khôi phục lại bình thường chứ?" An Sâm khẩn trương nhíu mày, bắt đầu lo lắng dò hỏi.

Bác sĩ lật xem bệnh án, sau đó dường như suy nghĩ một lúc mới mở miệng nói: “Cái này thì phải xem tình hình của bệnh nhân mới biết được. Bởi vì đây là một bệnh tâm lý nên chỉ có thể thông qua xoa dịu tâm thần mới làm cho cho tâm hồn của cô ấy được giải phóng ra, cũng có thể nói loại bệnh này không có thuốc chữa. Thuốc nhiều nhất cũng chỉ có thể đưa đến tác dụng giảm bớt mà thôi, tiếp theo cũng chỉ có thể xem số phận của cô ấy thế nào. Trừ khi cô ấy có thể tự mình bước ra khỏi tâm lý bi thương này, nếu không cô ấy sẽ vẫn ở trong trạng thái như vậy."
Bình Luận (0)
Comment