Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 770

Chuyện này không giống với dự đoán của anh. Chẳng lẽ bây giờ Tiêu Mộc Diên đã thay đổi cách nhìn đối với anh rồi sao? Hay là bây giờ cô không còn ghét anh nữa? Nhưng lúc anh ngẩng đầu lên thì anh mới biết mình đã nghĩ sai rồi.

Bởi vì anh thấy Tiêu Mộc Diên mặt mày đỏ ửng, vừa nhìn thì biết cô đã uống rất nhiều rượu. Hơn nữa, lúc này cô còn mơ mơ màng màng, đứng cũng không vững.

"Em làm sao thế?" An Sâm lo lắng mở miệng hỏi.

"Anh tới thật đúng lúc, uống rượu với tôi đi..." Tiêu Mộc Diên đã uống say bí tỉ, không biết bản thân đang làm gì? Bởi vì bây giờ trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, đó là liều mạng uống đầy rượu vào bụng, trong dạ dày tất cả đều là rượu…

Uống như vậy dạ dày cô sẽ rất khó chịu, nhưng lòng cô sẽ không cảm thấy đau nữa…

An Sâm bị Tiêu Mộc Diên kéo ngay vào phòng. Sau đó cô còn tiện tay đóng cửa lại. Giờ phút này trong đầu cô chỉ nghĩ tới việc uống rượu.

Thì ra lúc con người ta uống say thì sẽ không nghĩ đến nhiều chuyện như vậy…

Lúc An sâm đứng ở cửa đã ngửi được cả người Tiêu Mộc Diên đầy mùi rượu. Nhưng không ngờ sau khi vào phòng lại khiến anh càng trợn mắt há mồm hơn. Bởi vì trên nền nhà ngổn ngang chai rượu rỗng.

Trong phòng tràn ngập mùi rượu, cay xộc mũi.

Sau khi Tiêu Mộc Diên liêu xiêu đi vào, tay cầm một chai rượu lại ngửa cổ uống.

An Sâm thực sự thấy rất chướng mắt, anh đi thẳng tới trước mặt cô, giơ tay đoạt lấy chai rượu.

"Em đừng uống nữa, nếu em cứ uống mãi thế này chắc chắn sẽ chết đấy."

Tiêu Mộc Diên đã uống say, sau khi ý thức được mình không còn rượu uống nữa thì giống một đứa bé bị người ta cướp mất món đồ chơi, cô bất đắc dĩ đẩy vai An Sâm nói: "Anh nói xem rốt cuộc anh là ai? Tôi cho anh vào đây là để anh uống rượu với tôi chứ không phải đến đây cướp rượu của tôi…"

Tiêu Mộc Diên nói xong câu đó thì ngơ ngác ngồi thụp xuống đất, dứt khoát ăn vạ.

"Cho tôi rượu..." Trong miệng cô chỉ thốt ra mỗi câu này.

"Rốt cuộc em đã uống bao nhiêu rượu rồi?" An Sâm lại đau lòng nhìn cô.

"Anh đừng quản chuyện này, mau đưa rượu cho tôi. Tôi muốn uống rượu..." Đương nhiên lúc này ai nói gì Tiêu Mộc Diên cũng không nghe, sau đó cô liều mạng lấy tay lắc mạnh vai của An Sâm.

An Sâm không nhúc nhích, chỉ mặc cho cô muốn làm gì thì làm.

Cuối cùng, Tiêu Mộc Diên ầm ĩ một hồi cũng mệt, thế là ngã thẳng ra giường ngủ mê man.

Tiêu Mộc Diên mơ mơ màng màng ngủ trên giường nhưng trong miệng vẫn cứ lầm bầm: "Thịnh Trình Việt..."

Cánh tay giơ ra đắp chăn giúp cô của An Sâm cứng ngắc. Tim anh như đang thắt lại. Trong lòng cô không có anh ta, ngay cả sau khi cô uống say trong miệng cô vẫn không ngừng gọi tên Thịnh Trình Việt. Có thể tưởng tượng được trong lòng cô Thịnh Trình Việt quan trọng cỡ nào. Mà anh mãi mãi không thể nào thay thế được vị trí của Thịnh Trình Việt trong lòng cô.

Nghĩ tới chuyện này vẻ mặt anh nhịn không được mất mát, ảm đạm. Bởi vì từ trước tới nay anh chưa từng để ý tới một người phụ nữ nào như vậy. Nhưng anh lại vì cô mà đánh đổi tất cả cho dù là cả tánh mạng của bản thân, chỉ cần cô hạnh phúc anh cũng bằng lòng.

"Tiêu Mộc Diên, anh biết bây giờ em rất đau lòng, nhưng em yên tâm đi, sau này anh sẽ không để cho em đau khổ nữa đâu. Anh nhất định sẽ hoàn thành bất cứ chuyện gì em muốn."

An Sâm để tay trên trán cô, nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc. Ánh mắt vô cùng dịu dàng, ngay cả động tác vuốt tóc cũng rất khẽ khàng, giống như cô chính là một viên đá quý trong cuộc đời của anh vậy.

Anh cúi đầu đặt nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên trán cô. Cuối cùng còn lưu luyến không rời nhìn cô một cái, đương lúc muốn đứng lên xoay người rời đi thì lúc này cô lại nắm chặt lấy tay anh.

"Đừng đi..."

Anh nghe được giọng nói của Tiêu Mộc Diên, nên quay đầu lại nhìn, không biết từ bao giờ trên mặt cô đã giàn giụa nước mắt. Do lúc nãy cô uống quá nhiều rượu nên bây giờ khuôn mặt đỏ rực giống như đánh má hồng, cực kỳ mê người.

Dáng vẻ hiện giờ của cô khiến người khác nhịn không được động lòng.

Tim của An Sâm đập nhanh hơn...

Từ trước tới nay anh chưa từng đến gần bất kỳ người phụ nữ nào, càng sẽ không có người phụ nữ nào chạm vào anh được, bởi vì anh chán ghét phụ nữ. Nhưng bây giờ anh lại thích dáng vẻ Tiêu Mộc Diên nắm chặt tay anh như thế này.

Do Tiêu Mộc Diên uống quá nhiều rượu, vì thế lúc này cô vẫn là đang mơ mơ màng màng. Chỉ là trong lúc đó cô cảm nhận được có người hôn trán cô, cho nên cô mới miễn cưỡng nhướng mí mắt lên, sau đó dường như cô nhìn thấy một người đàn ông, mà người đàn ông này thực sự rất giống Thịnh Trình Việt...

Lúc đầu óc cô phản ứng được ba chữ Thịnh Trình Việt này thì bức tường ở chỗ sâu nhất trong lòng cô đã sụp đổ từ lâu. Vì thế cô dùng hết sức nắm chặt bàn tay của “Thịnh Trình Việt” trước mặt này.

Cô không muốn để cho anh chạy trốn khỏi cô nữa.

"Đừng đi, xin anh đừng đi, đừng rời khỏi em nữa..." Tiêu Mộc Diên làm nũng như trẻ con, ngay cả giọng nói cũng mềm nhũn.

An Sâm cũng mở miệng nói: "Anh sẽ không rời đi, chỉ cần em cần anh, anh sẽ luôn mãi ở cạnh em."

Nói xong anh nắm tay Tiêu Mộc Diên thật chặt.

Tiêu Mộc Diên nghe được vô cùng kích động nhào vào lòng ngực An Sâm: "Vậy sau này anh cũng không được rời khỏi em..."

"Được, sau này anh sẽ không rời khỏi em." An Sâm đáp lại cô.

"Vậy... Anh hôn em được không?" Tiêu Mộc Diên híp mắt, cong môi nhỏ làm nũng nói.

Lúc này lồng ngực của An Sâm đập liên hồi. Bởi vì dáng vẻ của Tiêu Mộc Diên quá mê người. Cái miệng anh đào nhỏ nhắn mềm mại, khiến người ta nhịn không được muốn hôn lên đó. Anh cảm thấy máu trên người đang chảy ngược. Bởi vì lúc này anh rất rõ ràng một chuyện, bây giờ Tiêu Mộc Diên đang say rượu, cho nên cô ấy mới nói chuyện và làm chuyện như vậy với anh.

"Sao anh còn chưa hôn em?"

Tiêu Mộc Diên lại làm nũng nói.

"Em có biết anh là ai không?" An Sâm nhắm mắt, cố gắng ép mình hỏi ra một câu như vậy. Bởi vì anh muốn Tiêu Mộc Diên nhanh chóng tỉnh lại: "Em tốt nhất là mở to mắt mà nhìn cho rõ anh là ai. Nếu sau khi biết anh là ai em sẽ không nói như thế này nữa đâu."

"Em biết."

Tiêu Mộc Diên nói xong thì dùng hai tay của mình ôm chặt cổ của An Sâm.

Sau đó Tiêu Mộc Diên chầm chậm tới gần An Sâm cho đến khi đôi môi của bọn họ dán chặt vào nhau.

Cô giống như hòa tan tất cả nỗi nhớ Thịnh Trịnh Việt vào nụ hôn này.

Thịnh Trình Việt, em thực sự rất nhớ anh. Còn anh thì sao? Anh có nhớ em không?

Sau đó, trong lúc vô tình cô càng hôn sâu hơn.

Vừa mới bắt đầu An Sâm vô cùng khiếp sợ, vì anh không ngờ Tiêu Mộc Diên sẽ hôn anh đột ngột như vậy. Vốn dĩ anh muốn đẩy cô ra, nhưng vào lúc này anh mới phát hiện đôi môi của cô lại tươi đẹp đến vậy.
Bình Luận (0)
Comment