Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 791

Kiều Phong nằm trên giường cả buổi tối, suy đi nghĩ lại, không ngủ được, không biết tại vì sao, trong đầu vẫn cứ mãi nhớ lại những lời hôm nay An Nhân nói, lẽ nào người phụ nữ đó thật sự sắp chết rồi sao?

Anh cũng không phải là một người lòng dạ sắt đá, nhưng vì sao lại không bằng lòng cứu giúp, hơn nữa, anh vừa nghĩ đến cảnh hai người đó ở bên nhau, trong lòng anh lại có một sự tức giận không thể nói ra, sự tức giận này khiến anh dễ phát điên, trong lòng khó chịu khôn tả.

Vậy mà giờ đây, anh ngửi thấy mùi cháy khét nồng nặc, có chuyện gì vậy? Chắc không phải người đàn ông mất trí kia thật sự muốn phóng hỏa đốt cháy cả cô nhi viện này đó chứ?

Anh lập tức nổi giận đùng đùng nhảy xuống giường, cơ thể nhanh nhẹn bước ra ngoài, vừa liếc đã nhìn thấy, phòng tạp vụ bỏ đi ở ngoài vườn bắt đầu bốc cháy.

Ngay sau đó, anh liền phát động người xung quanh cùng nhau đến dập lửa, cũng may việc này không gây kinh động đến lũ trẻ con, sau đó viện trưởng vừa thở dài vừa nói: “Rốt cuộc là ai muốn phóng hỏa đốt viện của tôi chứ?”

Bà vừa đau lòng, khóc lớn, dường như đang oán giận và ám chỉ điều gì đó.

Tiểu Đào vẫn còn đang mặc đồ ngủ, từ lâu đã bị âm thanh to ở ngoài đánh thức, lo lắng hoảng hốt nhìn xung quanh, không phát hiện có người bị thương, mới thở nhẹ một hơi: “Tốt quá rồi, mọi người đều không sao, chỉ cần người không sao là tốt rồi, người không sao là được rồi.”

“Nhất định là do người đàn ông sáng nay giở trò, tôi biết ngay có sự xuất hiện của họ, cô nhi viện này chẳng có việc gì tốt!” Viện trưởng tức giận đùng đùng nói những lời này, đồng thời, còn ở bên cạnh âm thầm liếc mắt quan sát phản ứng của Kiều Phong. Nhưng Kiều Phong lại không hề hay biết.

Kiều Phong vốn cũng không cảm thấy gì, nhưng hành vi của viện trưởng hôm nay thật sự quá bất thường, khiến anh không thể không cảm thấy kỳ lạ, bởi vì nếu như thật sự muốn phóng hỏa đốt bà nhi viện, vậy vì sao lại chỉ đốt trong vườn, mà không phải ra tay với phòng khách, rất rõ ràng rằng người phóng hỏa đó không hề muốn đốt bà nhi viện này, người đàn ông giống như hôm nay, sẽ làm ra được việc cẩn thận như này sao?

Tất cả điều này khiến anh cảm thấy viện trưởng rất khác thường.

“Nhưng mà nếu như mọi người không sao, chúng ta nhanh chóng giải tán quay về ngủ đi.” Cuối cùng viện trưởng cũng chỉ có thể thốt ra một câu như thế, bà theo sau nhưng lại nhìn Kiều Phong đứng bên cạnh, rồi lại nhìn chính bản thân mình.

“Kiều Phong, cậu làm sao thế? Chắc không phải cậu đang nghĩ đến chuyện trả thù đấy chứ, tuy rằng tôi biết người đàn ông đó hơi quá đáng, nhưng cậu tuyệt đối không được làm chuyện dại dột, dù sao những người đó chúng ta cũng không dễ chọc vào đâu.”

Viện trưởng vẫn đang dốc lòng khuyên anh, có thể nhìn ra, bà đang ám hiệu cho Kiều Phong phải đi trả thù, cố ý đẩy tội lên người đàn ông đó, để anh hiểu lầm, đây rốt cuộc là chuyện gì? Rõ ràng họ là hai người không liên quan, sao bà phải làm như vậy?

Nhìn thấy dáng vẻ bất động của anh, viện trưởng lại nói thêm một câu: “Cậu đứng đấy làm gì?”

Và rồi khi viện trưởng nhìn thấy ánh sáng trong mắt Kiều Phong, càng ngày càng tối sầm lại, viện trưởng bỗng thấy có chút sợ hãi.

Lẽ nào đây chính là chơi với vua như chơi với hổ trong truyền thuyết? Lúc đó bà cứu anh, để anh ở bên cạnh mình, giống như hiện tại đang giấu một quả bom hẹn giờ vậy, bản thân không có cách nào để khống chế được quả bom hẹn giờ này, hơn nữa còn là con gái của bà, cho nên bây giờ bà đang đưa nửa người tiến vào miệng hổ rồi sao?

“Đúng thế, hai người còn đứng ở đó làm gì?” Tiểu Đào vốn đang say trong giấc mộng đẹp, bây giờ cảm thấy cả người vô cùng buồn ngủ, còn ngáp đến mấy lần.

“Tôi có chút việc muốn bàn bạc với viện trưởng, Tiểu Đào, bà quay về nghỉ ngơi trước đi.” Thái độ nói chuyện của Kiều Phong đối với Tiểu Đào vô cùng dịu dàng, nhìn thấy cảnh này, viện trưởng còn có chút vui mừng.

Nhưng sau khi Tiểu Đào quay về phòng của mình, viện trưởng lại phát hiện ánh mắt khác thường của Kiều Phong không ngừng nhìn mình, ngược lại anh rất muốn biết, viện tưởng tự biên tự diễn màn kịch này rốt cuộc là muốn làm gì? Mục đích là để mình hận thấu xương hai người kia sao?

“Cậu có việc gì muốn bàn bạc với tôi sao?” Viện trưởng có chút lo lắng di chuyển ánh mắt qua chỗ khác, lẽ nào người đàn ông này đã nhìn ra tất cả mọi chuyện bà làm hay sao? Tất cả những chuyện này bà đều làm vô cùng hoàn hảo, hơn nữa vừa rồi lúc bà phóng hỏa đốt người, vốn chẳng có ai ở đó, cho nên anh chắc là không thấy gì, sau khi nghĩ đến điểm này, bà thấy dũng cảm hơn.

Kiều Phong cũng lười nói vòng vo với bà, nói thẳng một câu: “Nói đi, bà làm như này rốt cuộc là vì sao?”

“Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả?” Lúc này viện trưởng chỉ có thể tiếp tục giả vờ hồ đồ.

“Vốn dĩ tôi còn không biết vì sao bà phải làm như thế này, nhưng mà, sau khi qua những lời nói của bà vừa nãy, tôi hiểu ra rồi, có phải bà có chuyện gì giấu tôi không?” Khí thế bức người đó của anh, chốc lát đã dọa viện trưởng nói lắp bắp rồi, bà không thể ngờ người đàn ông này còn thông minh hơn trong tưởng tượng của bà, xem ra muốn giữ anh ở lại chốn này, thật sự phải bỏ nhiều sức một chút.

Kiều Phong mặt không chút biểu cảm nhìn viện trưởng, với thái độ dịu dàng lúc nãy với Tiểu Đào, nói thẳng chính là hai người khác nhau một trời một vực.

“Bà không cần phải tiếp tục giả vờ nữa. Người sáng mắt vừa nhìn đã biết là lửa mà bà phóng, vì sao bà phải làm như vậy?” Kiều Phong cũng chẳng muốn đôi co với bà, trực tiếp lên tiếng chất vấn bà.

Viện trưởng cũng không ngờ Kiều Phong lại nói thẳng như thế, nếu đã như vậy, vậy chỉ đành còn nước còn tát, nếu như cứng không được, vậy chỉ đành mềm đi thôi.

“Thực ra tôi làm như vậy hoàn toàn là vì cậu và con gái tôi.”

“Bà rất sợ tôi đi cứu người phụ nữ đó sao?” Kiều Phong nghĩ tới nghĩ lui, đoán chừng cũng chỉ còn lại ý nghĩ đó thôi, vốn dĩ viện trưởng còn muốn phủ nhận, chỉ là bây giờ bà đã chẳng còn tìm được lý do nào thích hợp nữa rồi.

“Bà sợ tôi đi cứu người phụ nữ đó, sau đó từ nay sẽ rời khỏi cô nhi viện, ở bên người phụ nữ đó?” Kiều Phong còn nói hết tâm tư của viện trưởng ra nữa.

Viện trưởng không thể không phục người đàn ông trước mặt, lại có thể bắt được suy nghĩ của bản thân không chút sai sót. Bây giờ bà có thể coi như thất bại một cách triệt để rồi, chỉ là không biết trong lòng người đàn ông trước mặt nghĩ thế nào.

Việc đến nước này, viện trưởng cũng chẳng dám cưỡng cầu anh, bà biết, dường như không có ai có thể cưỡng chế yêu cầu Kiều Phong làm bất cứ chuyện gì, trừ phi là chuyện anh muốn làm.
Bình Luận (0)
Comment