Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 793

Bác sĩ hiện tại chỉ có thể vội vàng đi vào, sau khi kiểm tra cho Tiêu Mộc Diên, lập tức mở miệng báo cho An Sâm: “Người bệnh đã khôi phục chút ý thức muốn sống, sau này, chỉ cần người cô ấy để ý nói bên tai cô ấy mấy câu, ý chí tỉnh lại của cô ấy có thể mãnh liệt hơn.”

Lúc An Sâm nghe được câu nói ấy, vốn rất vui vẻ, nhưng sau khi nghe xong thì anh ta nở nụ cười chưa xót, đọng lại nơi khóe miệng.

Chỉ tiếc, người Tiêu Mộc Diên để ý không phải anh ta. Nếu không thì, anh có thể cứu cô.

“Trừ cách này, không còn cách nào khác?” Giọng điệu An Sâm bây giờ trở nên khàn khàn.

Bác sĩ ở phía sau chỉ đành im lặng, bởi nói chuyện lúc này như bị nghẹn họng.

Tuy nhiên, ở thời điểm này, đầu kia có người báo Kiều Phong đến đây.

An Sâm cảm thấy ngoài ý muốn, anh ta thật sự rất muốn đi tìm người đàn ông kia tính sổ, nhưng bây giờ mới trước mắt, chỉ có tên đó mới có thể cứu được Tiêu Mộc Diên.

“Vậy để cho anh ta đến đây.” Bây giờ anh dã chủ động đưa tới cửa, vậy phải lợi dụng một phen cho đủ.

Hai người đàn ông gặp nhau ở phòng khách, ánh mắt tràn ngập sát khí.

An Sâm cẩn thận nhìn đánh giá người đàn ông trước mắt, trên người anh ta luôn tản ra một loại khí tràng không ai bì nổi. Rõ ràng người đàn ông trước mặt, chỉ là một giáo sư nhỏ của cô nhi viện, nhưng trên người anh ta có một sức hấp dẫn khó tả.

“Cô ấy ở trong phòng tầng hai.

Nếu bây giờ anh chủ động tới tìm anh ta, An Sâm đương nhiên cũng hiểu chuyện đó là gì. Cuối cùng người đàn ông trước mắt cũng thông suốt, nguyện cứu vớt Tiêu Mộc Diên. Tuy trước mắt anh ta không vừa mắt người đàn ông này, nhưng anh ta cũng hiểu anh là cọng rơm cứu mạng Tiêu Mộc Diên. Nên anh ta phải nén giận.

Kiều Phong không nói gì thêm, chỉ sải bước đi về phía cầu thang lên tầng. Đây là lựa chọn của anh, anh không thể từ chối được, nhưng không nghĩ tới, buổi sáng hôm nay khi tỉnh giấc anh phát hiện mình rất xúc động khi tới nơi này, không ngờ lúc xuất phát, trong lòng lại có cảm giác anh chưa từng có, đó là vui sướng.

Lần đầu tiên anh không bài xích cảm giác này. Nhưng trong lòng anh vẫn luôn cho rằng, đây gần như chỉ là nhiệm vụ cứu người thôi. Hơn nữa, chỉ có cứu được người đó, anh mới có thể không đếm xỉa tới nữa. Để mọi người trong cô nhi viện ở trạng thái an toàn. Anh nhất định phải tới.

Kiều Phong cứ thế, tự thuyết phục chính anh.

Nhìn thấy bước đi lo lắng của Kiều Phong, cùng với vẻ mặt lo lắng đó, chẳng lẽ thật sự nhìn nhầm rồi? Tuy Kiều Phong ở mặt ngoài không để ý tới cô, nhưng vì sao lúc anh ta ở đây lại thấy anh khẩn trương và lo âu?

Một khắc ấy, An Sâm thật sự muốn xông lên phía trước túm anh xuống, bởi anh ta không muốn người đàn ông khác tới gần Tiêu Mộc Diên. Nhưng bây giờ vì tính mạng của Tiêu Mộc Diên, anh phải mạnh mẽ áp chế ý niệm xúc động trong đầu xuống. Cho dù hiện giờ trên mặt anh ta đã đầy gân xanh.

Kiều Phong vốn bước đi rất nhanh lên phòng trên tầng hai, anh nhìn thấy có mấy người bảo vệ ở cửa nhìn ra, An Sâm đúng là để ý người phụ nữ này.

Nhưng không biết vì sao, sau khi anh tới cửa, đột nhiên ngừng lại.

Thời khắc ấy, tâm trạng anh đột nhiên trầm trọng, nghe An Sâm nói, người phụ nữ kia đã sắp biến thành người thực vật, nếu lời anh không có cách nào làm cô tỉnh dậy, vậy anh nên làm thế nào?

Anh lại lần nữa sửa sang suy nghĩ của mình, anh chưa từng khẩn trương như vậy, giờ phút ấy anh lại cảm thấy áp lực khó hiểu, dường như sẽ phát sinh chuyện quan trọng nào đó.

Đúng lúc anh đang muốn đẩy cửa, đi vào, An Sâm lại kéo tay anh lại.

“Sau khi đi vào phòng, anh bắt đầu sắm vai diễn Thịnh Trình Việt đi, người đàn ông cô ấy thích nhất là Thịnh Trình Việt, ở ngay bên cô ấy lặp đi lặp lại lời giữ cô ấy lại……” An Sâm vốn thật sự không dám qua đây xem màn này, nhưng anh ta không có cách nào khống chế trái tim anh ta, nên anh ta phải tới nhắc nhở.

Kiều Phong sao lại không rõ ý An Sâm, sở dĩ lúc trước An Sâm như vậy, trăm phương nghìn kế xin anh ta, đơn giản không phải là vì dáng vẻ Thịnh Trình Việt trong miệng họ với anh như nhau sao? Không biết vì sao, nghĩ tới người phụ nữ đó để ý một người đàn ông khác bề ngoài giống anh như đúc, anh bỗng cảm thấy cảm thấy ngực trĩu nặng, như bị tảng đá lớn đè lên ngực.

Dù trong lòng anh có chút hờn giận, nhưng vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng thản nhiên. Anh không trả lời An Sâm, chỉ đẩy cửa ra, đi nhanh vào.

Nhìn thấy người phụ nữ nhắm mắt nằm trên giường, ánh mặt trời nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt cô, hình ảnh này nhìn thế nào cũng hợp, không biết vì sao? Anh đột nhiên cảm thấy bức tranh ấy có cảm giác như đã từng quen, hơn nữa, anh rất thích cảnh tượng như vậy.

Anh suýt nữa đã chìm đắm trong cảnh sắc đẹp đẽ ấy, rồi nhanh chóng, trên mặt anh lại khôi phục biểu cảm. Đi tới trước giường cô.

“Tiêu Mộc Diên, cô có biết tôi là ai không? Tôi qua đây thăm cô. Trong khoảng thời gian ngắn Kiều Phong không biết mở miệng nói chuyện như thế nào, chỉ đành cứng rắn bật một câu như thế.

Nhưng người trên giường không có chút phản ứng nào.

“Cô đừng giả bộ nữa, tôi không có nhiều thời gian diễn trò bên cạnh cô đâu. Tôi biết cô chắc chắn ở bên này giả bộ ngủ, đơn giản là muốn dẫn tôi đến thôi, tôi cảnh cáo cô, nếu không nhanh chóng tỉnh lại, tôi sẽ không khách sáo với cô đâu.” Ở phía sau, Kiều Phong thử nói, dùng chút phép khích tướng, người trên giường vẫn như trước không hề đáp lại.

Kiều Phong hơi tức giận, cau mày, lại tiếp tục mở miệng nói: “Tôi nói cô diễn thế đủ rồi, cô nếu dám còn diễn ở chỗ này tiếp, không phải ý hay đâu.”

Kiều Phong nói một hơi thật dài, nhưng phép khích tướng bình thường, đáp lại anh chỉ là sự im lặng.

Cả căn phòng, chỉ có giọng nói anh. Thoáng chốc anh cũng sắp mất đi sự kiên nhẫn của anh.

“Tôi là Thịnh Trình Việt…… Bây giờ cô có thể tỉnh lại chưa?”

Cuối cùng, Kiều Phong không biết làm sao, lại thốt lên một câu như vậy, nhưng anh không ngờ lúc anh nói lời ấy, tay người phụ nữ lại có phản ứng, túm chặt góc áo anh, hơn nữa còn dùng sức rất mạnh, cô sợ anh đi mất ư? Bời vì, bắt đầu từ lúc ấy, cô coi anh thành Thịnh Trình Việt.

Thứ cảm giác làm người thế thân ấy, đúng là chẳng dễ chịu gì.

Nhưng nếu anh đã muốn tới nơi này, còn nói nhiều như vậy, anh cũng phải làm cho tốt, tiễn phật tới Tây thiên thôi.

“Tiêu Mộc Diên, bây giờ cô nghe rõ ràng cho tôi, tôi là Thịnh Trình Việt!”
Bình Luận (0)
Comment