Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo

Chương 13

Sắc mặt Quý Hàn Bách hơi đỏ, tay nắm cũng chặt, thân thể suýt chút nữa thì rơi khỏi ván nằm.

Chính vì thân thể lắc qua một cái, khiến cho hắn đột nhiên ý thức được mình đã hơi mất khống chế.

Hắn liền buông tay Phó Lâm ra, ngược lại với hắn, gương mặt cậu vẫn lạnh nhạt, chỉ có yết hầu di chuyển lên xuống một chút.

Trong lòng Quý Hàn Bách như bị mèo cào, lại không nhịn được luồng cảm xúc kia, cũng nhưng sợ tiến công quá nhanh sẽ doạ Phó Lâm sợ. Không thấy Phó Lâm hồi hộp, cũng không thấy bài xích, giống như không biết hắn muốn làm gì, lạnh nhạt giống như một tờ giấy trắng, nhưng trên người cậu lại có một loại sức hút khiến Quý Hàn Bách thích vô cùng. Nhìn cậu sạch sẽ đứng đắn như vậy, hắn lại càng muốn làm cậu hơn.

Hắn liền tháo găng tay ra, giọng nói dịu dàng rõ ràng mang theo mục đích: "Em có biết không?"


"Em biết." Phó Lâm nói.

Thấy Quý Hàn Bách nhìn mình, cậu nói: "Cũng không còn là trẻ con nữa, sao có thể không biết mình thích nam hay nữ?"

Da Phó Lâm rất trắng, tóc đen nhánh mềm mại, môi đỏ thắm, nói: "Em thích đàn ông."

Mặc dù thời gian quen biết của hai người rất ngắn, nhưng lúc bên nhau bầu không khí lại có vẻ mập mờ, giống như gió đêm mùa hè mơn man quanh cơ thể hai người, thật ra trong lòng cả hai cũng có cảm giác.

Lúc này mà không xơ múi gì thì còn là đàn ông nữa không?!

Quý Hàn Bách không làm chủ được máu sói đang sôi sùng sục trong cơ thể, hắn để tay lên bụng Phó Lâm, đặt lên rồi mới biết nhìn ngoài mặt Phó Lâm bình tĩnh thản nhiên như vậy nhưng hóa ra cậu cũng rất lo lắng hồi hộp.

Bởi vì bàn tay hắn cảm nhận được nhịp tim của Phó Lâm.

Vừa lúc đó, một chiếc xe đỗ xịch ngoài quán.


"Có khách kìa." Phó Lâm vừa nói vừa tụt ra khỏi gầm xe, bò dậy khỏi ván nằm.

Vừa nãy cậu đã phải nín thở, thật ra cậu cũng rất hồi hộp.

Khiêu khích là một chuyện, làm thật là một chuyện khác. Tuy cậu có kiến thức phong phú, nhưng lại thiếu kinh nghiệm thực chiến.

Cậu đi ra ngoài, một người bước xuống xe, là người mà cậu biết.

Mạnh Tiểu Kiều.

Hôm nay Mạnh Tiểu Kiều mặc áo sơ-mi hoa, đeo kính râm, giống như thời tiết tháng sáu, khí nóng bọc khắp người. Hôm nay cậu ta lái một chiếc Audi màu trắng, khiêm tốn hơn hôm qua nhiều, thấy Phó Lâm chui từ gầm xe ra, cậu ta bỏ mắt kính xuống, nhướng mày một cái: "Ông chủ mấy người đâu?"

"Ai đấy?" Quý Hàn Bách có chút tức giận, cảm thấy con mẹ nó khách hàng tới chả đúng lúc tí nào, hắn trượt từ gầm xe ra, nhìn thấy Mạnh Tiểu Kiều thì hơi nghiêm mặt một chút, hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"


"Anh đang làm gì đấy?" Mạnh Tiểu Kiều hỏi.

Quý Hàn Bách nói: "Cậu nói đi?"

Mạnh Tiểu Kiều nhìn Phó Lâm, Phó Lâm thật đẹp, đừng nhìn cậu ra đầy mồ hôi, tóc tai ẩm ướt, nhưng da lại trắng như trứng gà bóc, môi đỏ thắm. Một cậu trai đẹp như thế này ở trong quán, sao có thể không xảy ra chuyện gì chứ?

Hôm qua cậu say rượu, hôm nay khí sắc không tốt, so sánh với Phó Lâm, cậu cảm thấy mình không bằng được cậu ta, vì vậy càng không thoải mái, nói: "Rửa xe!"

Phó Lâm đi lấy đồ rửa xe. Quý Hàn Bách đi đến, nói: "Cậu đi một quãng đường xa như vậy chỉ để rửa xe thôi á?"

Mạnh Tiểu Kiều nói: "Em vừa nghe bọn Cương Tử nói, không phải anh đang tìm người đến để rửa xe sao?"

Phó Lâm xách một thùng dụng cụ rửa xe ra, Quý Hàn Bách nhận lấy: "Để anh làm, em ngồi đi."

"Em bảo cậu ta rửa cơ mà." Mạnh Tiểu Kiều nói.
"Muốn rửa thì rửa, không muốn thì phắn sang quán khác." Quý Hàn Bách nhìn về phía Mạnh Tiểu Kiều: "Còn muốn rửa nữa không?'

"Rửa chứ." Mạnh Tiểu Kiều hung tợn nói: "Không chỉ rửa xe, em còn muốn đánh bóng, phủ sáp, khử trùng."

Cậu ta vừa nói vừa đi tới bên cạnh xe ô tô, mở cửa xe, lấy thuốc lá và bật lửa ra, sau đó đóng cửa xe 'Rầm' một cái, đứng dưới ánh mặt trời hút một điếu thuốc.

Phó Lâm xách máy cao áp rửa xe tới, nói: "Ông chủ, để em làm đi."

"Cậu ta muốn làm nhiều thứ, để anh rửa, em ở bên cạnh phụ anh một tay là được."

Vì vậy Mạnh Tiểu Kiểu nhìn hai người trước mặt "liếc mắt đưa tình".

Thật ra thì hai người cũng không làm gì cả, cũng không lên tiếng, nhưng Mạnh Tiểu Kiều cảm thấy như vậy mới khả nghi.

Ông chủ và nhân viên làm cùng một quán lúc làm việc cùng nhau chẳng phải nên vừa nói vừa cười sao?! Nào có chuyện hai người chỉ cắm đầu vào làm việc? Còn Quý Hàn Bách này nữa, thật sự không định trở về để thừa kế gia sản sao? Nhìn hắn rửa xe kìa, rửa rất đâu vào đấy.
Cậu ngồi trên ghế, nóng vã mồ hôi.

Cái quán nát này đến điều hoà cũng không có, trời thì nóng, đm Quý Hàn Bách điên cmnr!

Mạnh Tiểu Kiều tính tình nóng nảy, trời lại nóng nực, cậu còn cảm thấy hai vị trước mặt mình có cảm tình thế nào ấy, cuối cùng tức đến mức mồ hôi ròng ròng.

Cậu lấy điện thoại quay video, gửi cho Chu Phóng: "Đù mé, cậu xem đi, cậu có tin một thằng đẹp trai như vậy mà chỉ làm rửa xe ở quán này không?"

Chu Phóng đáp lại: "Nhìn được thôi, không thấy đẹp trai lắm."

Mạnh Tiểu Kiều phóng to lên, quay cảnh Phó Lâm, từ đôi chân vừa dài vừa thẳng đến cái mông căng mẩy của cậu, lại quay thêm cái eo rắn rỏi của cậu, rồi đến mặt và tay trắng đến phát sáng, cuối cùng cố định ống kính tại gương mặt cậu, từ đôi môi đến đôi mắt.
"Không đẹp á?" Cậu gửi đi hỏi Chu Phóng.

Chu Phóng mãi mới reply lại một câu: "... Đẹp trai thật."

Mạnh Tiểu Kiều tức điên.

"Cũng chỉ tạm được thôi!" Cậu đáp.

Chu Phóng: "..."

Mạnh Tiểu Kiều bị não mình ép đến không chịu nổi nữa.

Cứ coi như hai người này không có gì với nhau đi, nhưng ngày nào cũng ở cạnh nhau như vậy, sao có thể không nảy sinh tình cảm được? Ép hai đứa xấu xí ở bên nhau lâu ngày cũng sẽ có tình cảm, nói gì đến hai thằng siêu đẹp trai!

Nhất là loại đàn ông ngoài hai mươi như Quý Hàn Bách này, ở thời điểm nhu cầu dồi dào, FA cũng chẳng được bao lâu.

Cậu dự định sẽ "tâm sự tuổi hồng" với Phó Lâm một chút.

Tâm sự đương nhiên sẽ không nói trước mặt Quý Hàn Bách, chờ đến khi xe được sửa sang xong, cậu rất sảng khoái trả tiền.
"Có hài lòng không?" Quý Hàn Bách nói.

"Được." Mạnh Tiểu Kiều vừa nói vừa lên xe, "Lần tới lại chiếu cố nữa nhá."

Cậu ta cứ đi luôn như vậy, cũng không nói thêm câu nào, Quý Hàn Bách còn có chút bất ngờ, cảm thấy đây không phải phong cách của cậu ta.

Phó Lâm mệt mỏi quá chừng, chạy đến ngồi dưới quạt trần.

Cả người cậu ướt đẫm.

Quý Hàn Bách cũng không đỡ hơn là bao, cả người chảy mồ hôi. Hắn ngồi bên cạnh Phó Lâm, nói: "Mạnh Tiểu Kiều này, anh đã nói với cậu ta rất nhiều lần rồi, nhưng mà cậu ta không nghe."

Phó Lâm: "Vâng".

Quý Hàn Bách lại nói: "Anh chưa bao giờ thích cậu ta."

Phó Lâm lại "Vâng".

Quý Hàn Bách nói: "Anh vẫn còn đang FA."

Phó Lâm cười, duỗi đôi chân dài ra, nói: "Em cũng nhìn ra được."

Quý Hàn Bách ho khan một tiếng, khoé miệng muốn cười nhưng lại thôi, ánh mắt nóng lòng muốn thử lại có thêm sự lúng túng thuần khiết, hắn nhìn ra ngoài một cái, sau đó dịch mông lại gần Phó Lâm.
Lại đến rồi! Lại đến rồi!

Phó Lâm nghĩ trong lòng.

"Anh ra nhiều mồ hôi như vậy có thấy khó chịu không?" Cậu hỏi Quý Hàn Bách: "Hay là anh đi tắm đi?"

"Em còn ra nhiều mồ hôi hơn anh." Quý Hàn Bách nói: "Nếu thấy khó chịu thì em đi tắm đi, bên trong đầy đủ đồ dùng lắm."

"Em không có quần áo sạch, tắm xong còn mặc lại bộ này, hôi lắm."

"Anh có đấy." Quý Hàn Bách nói: "Hay là em mặc đồ của anh?"

Phó Lâm liếm môi một cái, đưa tay lau mấy giọt mồ hôi trên mặt: "Được không ạ?"

"Anh đi lấy đồ cho em." Quý Hàn Bách liền đứng lên, đi lấy quần áo sạch cho cậu.

Phó Lâm ngửa đầu lên nhìn quạt trần trên đầu mình, thở dài một hơi, trong lòng căng thẳng, nhưng dường như lại rất mong đợi, bề bộn cảm xúc.

Mặc dù Phó Oánh nói với cậu, nếu có thể không lên giường thì tốt nhất không lên giường, nhưng trong lòng bọn họ đều biết, làm gì có bữa ăn trưa nào miễn phí, muốn lấy tiền mà không muốn bỏ cái gì là chuyện không thể nào.
Cậu có thể khiến cho Quý Hàn Bách suиɠ sướиɠ hơn, hai bên không bên nào thiệt.

Thật ra cũng không đến mức cảm thấy khổ sở các loại như người ta thường nói, kiểu 'Trời ơi, lần đầu tiên của mình phải để dành cho người đàn ông mình yêu nhất', từ lúc cùng với Phó Oanh đưa ra đề nghị cậu sẽ ra tay, cậu đã chuẩn bị tâm lý kĩ. Chỉ là giày còn mới mà giẫm xuống đất, dính vào vũng bùn đầu tiên, luôn phải quý trọng một chút, chờ sau này giày bẩn rồi cũng không sao nữa.

Cậu mím môi một cái, đứng lên. Quý Hàn Bách nói: "Quần anh em không mặc được, anh lấy cho em một cái quần đùi, thêm một cái T-shirt nữa."

"Cảm ơn ông chủ." Phó Lâm nhận lấy, nói.

Cậu đi vào phòng vệ sinh, sau khi đóng cửa lại thì để quần áo sang một bên, cởi hết sạch.

Sau khi tắm xong cậu mới phát hiện ra là chưa lấy khăn tắm.
Nên cậu hé cửa phòng vệ sinh ra thành một khe nhỏ, nhô đầu ra ngoài gọi: "Ông chủ, anh có thể lấy khăn tắm giúp em được không?"

Quý Hàn Bách nói: "Trong phòng tắm không có hả em?"

"Không có, anh lấy khăn tắm của em cũng được, em để ở trong balo."

Vì để lau mồ hôi, ngay ngày đầu tiên đi làm, cậu đã mang theo khăn tắm.

Quý Hàn Bách lấy khăn tắm tới, ánh mắt không khống chế được mà nhìn cơ thể Phó Lâm xuyên qua khe cửa, nói: "Hôm qua đi tắm sông cũng không thấy em xấu hổ như vậy."

"Không phải em sợ anh nhìn, mà sợ nhỡ khách hàng đến, thấy sẽ không hay." Phó Lâm vừa nói vừa đẩy cửa phòng ra, trần trùng trục trước mặt hắn, nhận lấy khăn tắm.

"Em không sợ bị nhìn đâu." Cậu nói.

Mấy chuyện này nếu là kiểu người như Mạnh Tiểu Kiều làm sẽ giống với cố ý dụ dỗ, nhưng không biết do vấn đề tính tình của mỗi người hay là do vẻ mặt của Phó Lâm quá mức lạnh lùng, cậu làm như vậy chỉ khiến cho người khác có cảm giác thản nhiên, ngoại trừ thấy đẹp ra thì không có một tia dung tục nào. Phó Lâm vừa lau đầu vừa nhìn hắn, thấy Quý Hàn Bách ngây người, cậu bật cười, nụ cười kia quả thực quá đẹp, đã trong trẻo còn điểm thêm phần xảo quyệt.
"Em còn độc thân đúng không?" Quý Hàn Bách thốt lên, một tay đặt lên khung cửa.

"Anh muốn theo đuổi em." Quý Hàn Bách nói.

Tác giả có lời muốn nói:

Quý chó: Bố mày không nhịn được nữa rồi!

Bình Luận (0)
Comment