Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo

Chương 26

Quý Hàn Bách nói xong thì "chụt" một cái.

Phó Lâm hoá đá tại chỗ.

Quý Hàn Bách hôn xong cũng cảm thấy có chút lúng túng, cảm giác bản thân nhất thời không phanh lại được, thả nội tâm dã thú ra ngoài mất rồi.

Hắn buông Phó Lâm ra.

"Em... không sao chứ?" Quý Hàn Bách hỏi.

Phó Lâm lập tức bò dậy, tai đỏ lên, nhưng trên mặt lại không thấy tức giận, cũng không thấy xấu hổ, vẫn là cái dáng vẻ hờ hững không hoảng sợ, cậu cụp mắt cột áo choàng tắm, "Vâng" một tiếng, đi vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm vừa đóng lại, Phó Lâm mở vòi nước, lập tức thở hổn hển.

Đệt!

Cậu quá coi thường Quý Hàn Bách rồi!

Quý Hàn Bách trước mặt mình thì thu lại tính lưu manh, điều này Phó Lâm biết, yêu nhau mà, trước mặt người mình thích bao giờ cũng sẽ để lộ ra mặt tốt nhất của bản thân. Hai người vừa mới xác định mối quan hệ, có thể nói Quý Hàn Bách đã giữ chừng mực lắm rồi.


Nhưng hôm nay xem như cậu đã thấy rõ được bộ mặt thật của Quý Hàn Bách, vừa mới bắt đầu thôi, Quý Hàn Bách vẫn còn cố kiềm chế, sau này bung lụa thì toi mất.

Cậu như vậy không được, quá yếu, tương lai nếu như bị Quý Hàn Bách nắm trong tay thì cậu đòi tiền kiểu gì! Cậu muốn làm nữ vương ngoắc ngoắc tay là Quý Hàn Bách dâng tiền đến, chứ không phải là chim hoàng yến mỗi ngày chờ kim chủ bố thí!

Phó Lâm rửa mặt, cậu phải tranh thủ lúc Quý Hàn Bách vẫn chưa ăn được, là thời điểm đói khát nhất, nghĩ biện pháp xoay chuyển càn khôn!

Quý Hàn Bách cũng không ngủ nổi nữa, hắn đến bên cửa sổ, mở cửa ra hút một điếu thuốc.

Vừa hút thuốc vừa nghĩ ngợi, cảm thấy hình như mình đúng là hơi nóng lòng.

Vốn dĩ hôm qua Phó Lâm uống say, hắn ở bên cạnh cậu nhưng không làm gì cả, đắp chăn nắm lấy bàn tay nhỏ xinh, vô cùng quân tử bồi đắp hình tượng ngay thẳng.


Bây giờ bị huỷ hoại trong chốc lát, mưa dầm hại chết người mà.

Có điều hắn nhìn Phó Lâm, quả thật muốn sờ cậu hôn cậu thương cậu, đây là bản năng của đàn ông mà, hắn không nhịn được cũng có thể hiểu chứ?

Hắn cầm gạt tàn thuốc, nhả một làn khói, nhớ tới Phó Lâm khiếp sợ nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh thì bật cười.

Phó Lâm vừa đi ra, nhìn thấy Quý Hàn Bách hút thuốc cười ngốc nghếch ở đó, nụ cười vừa nhìn đã thấy dâm.

Ha ha!

Quý Hàn Bách nhìn thấy cậu đi ra thì dập điếu thuốc trong tay.

Tướng mạo Quý Hàn Bách lạnh lùng nghiêm nghị, chỉ khi cười mới có chút cợt nhả, lúc không cười đứng đó thì cực kỳ giống một tổng tài bá đạo tuổi trẻ tài cao.

Chó đội lốt người.

Sau khi Phó Lâm đi ra thì hắn vào rửa mặt, rửa mặt xong hai người ra khỏi khách sạn. Lúc ra khỏi cửa bỗng có một cô gái ăn mặc rất lộng lẫy, là kiểu ngoại hình đẹp xuất sắc, đi trên đường tỷ lệ ngoái đầu nhìn lại sẽ rất cao, "Anh đẹp trai, làm phiền một chút."


Phó Lâm quay đầu lại, thấy cô gái kia cười híp mắt giơ điện thoại đến trước mặt Quý Hàn Bách: "Bạn em muốn add Wechat của anh, có được không ạ?"

Điểm dừng chân cách đó không xa có hai cô bé đang che miệng cười, dáng vẻ có hơi xấu hổ.

Phó Lâm gặp phải tình huống này cũng sẽ add, dù sao thì cũng là con gái, cần chú ý đến mặt mũi đối phương. Ai ngờ sau khi nghe xong, Quý Hàn Bách mặt không đổi sắc nói: "Không được."

Phó Lâm: "..."

Cô gái kia cũng hơi ngạc nhiên, chắc là nhờ vào sắc đẹp của mình nên chưa bao giờ bị ăn canh bế môn(*), cô hơi mất mặt, cũng không cam lòng, hất tóc hỏi: "Vậy có thể add em không?"

(*) Liên quan đến món canh đuổi khách trong truyền thuyết từ thời Đường, mang ý nghĩa từ chối.

Người đàn ông này thân hình cao lớn, khí chất bất phàm, ngoại hình quả thực quá đẹp trai, cô cũng thích.
Quý Hàn Bách nhìn Phó Lâm trước mặt đang xem náo nhiệt, bèn chỉ vào cậu: "Bà xã tôi quản rất nghiêm, cậu ấy đang nhìn đấy."

Cô gái kia và Phó Lâm cùng trợn mắt há mồm.

Hoá ra là thích đàn ông à? Vậy thì cũng tốt hơn nhiều, bị đàn ông đánh bại nên không thấy mất mặt!

Cô gái cười híp mắt chạy đi, Phó Lâm nói: "Ai là bà xã của anh?"

"Đúng, giờ vẫn chưa phải nhỉ?" Quý Hàn Bách cười nói.

Giờ còn chưa phải thì lúc nào mới phải? Quả thực Phó Lâm không khống chế được muốn ra oai. Cậu không thèm để ý đến hắn nữa, đi ra khỏi khách sạn luôn.

Ra đến bên ngoài, Phó Lâm nói: "Anh về quán trước đi, em về thay bộ quần áo khác."

Giờ cậu vẫn mặc đồ nhảy.

Hai người ngủ chung cả đêm, lúc nào cũng dính lấy nhau cũng không tốt, Quý Hàn Bách đón xe về quán trước, sau khi vào trong quán hắn nằm trên ghế, lại hút một điếu thuốc, vắt chéo hai chân, gọi điện cho Lưu Béo.
Lưu Béo tưởng hắn giục mình đi làm, vội vàng nói: "Sắp đến rồi, tao đến liền đây."

Quý Hàn Bách rung chân, nói với người anh em trong điện thoại bằng giọng lưu manh: "Đi làm vất vả nhỉ, hôm nay cho mày nghỉ một ngày thấy thế nào?'

Lưu Béo đang làm đồ ăn sáng cho bạn gái mình, mồ hôi chảy ướt lưng nói: "Gì?"

"Hôm nay không cần đi làm." Quý Hàn Bách nói.

"Quý chó, mày như vậy là không được đâu nha," Lưu Béo vừa xào thức ăn vừa nói: "Quán này bé nhưng tao cũng có cổ phần đấy, mày làm không làm chỉ có yêu với đương, tao sẽ nhìn đói mất."

"Về tao bù cho mày." Quý Hàn Bách nói: "Mày yên tâm đê, rất nhanh sẽ tóm được thôi!"

"Không phải đã xác định quan hệ rồi sao?"

"Vẫn chưa đủ, tao muốn mày nhìn thấy mị lực của bố mày, muốn cho Phó Lâm không thể sống thiếu tao."

"Mị lực cái chym mày ấy. Mày nói khiến cho cậu ta không thể sống thiếu chym của mày tao còn tin." Lưu Béo hùng hổ cúp máy.
Thằng chó này mơ đẹp nhỉ, còn không thể sống thiếu, rõ ràng hắn thấy Quý Hàn Bách là một thằng gánh cạo đầu một đầu gánh nóng(*), Phó Lâm thì lại lạnh nhạt như một cây bông vải ướt đẫm, có bật lửa đốt cũng không thể đốt được cậu.

(*) Chỉ một người rất nhiệt tình nhưng đối phương lại thờ ơ.

Lưu Béo mắng người trong vô thức nhưng lại khiến cho Quý Hàn Bách nghĩ lại.

Chỉ là chưa đến lúc thôi, đợi đến khi hắn lên giường với Phó Lâm, cậu không thể rời xa chym hắn, chẳng phải giờ phút nào cũng cần đến hắn sao!

Ở điểm này hắn rất tự tin. Nhớ đến là cảm thấy dâʍ đãиɠ ẩm ướt, hắn chà xát thuốc lá trong tay.

Phó Lâm về nhà thay một bộ quần áo khác, nhớ tới những sự việc hai ngày nay vì không có quần áo mà lúng túng, cậu nhét thêm hai bộ vào trong balo đề phòng bất kì tình huống nào, thậm chí cậu còn mang theo một cái khăn tắm.
Đeo balo ra khỏi nhà, cậu đạp xe đến quán sửa xe, nhưng khi đi đến đầu ngã tư ở ngoài tiểu khu bọn họ, cậu gặp Phó Vĩ.

Phó Vĩ đi khập khễnh, vừa đi vừa gặm bánh bao.

Cậu đạp xe đuổi theo, sau đó dừng lại bên cạnh hắn, hai chân vừa chạm đất, cậu đã lạnh lùng nói: "Chân ông sao thế?"

Phó Vĩ nhìn thấy cậu thì hơi ngạc nhiên, nói: "Không sao đâu."

"Không sao thì sao ông lại khập khiễng?"

Phó Vĩ nói: "Không cần cháu phải quan tâm, không phải cháu vẫn luôn thấy cậu phiền chết sao?"

Phó Lâm không để ý tới gã nữa, đạp tiếp đi, đi xa thì quay đầu liếc mắt nhìn, thấy Phó Vĩ đi vào một quán net ven đường.

Thời tiết hôm nay quang đãng, nhưng cũng có thể mưa bất chợt, không nóng. Phó Lâm đạp xe đi một lúc, bỗng nhiên lại vòng lại, đạp xe đến trước cửa quán net kia.

Cậu dừng xe ở ven đường, hai tay nhét trong túi, khoác balo đi vào. Trong quán net mở điều hoà rất mát mẻ. Cậu lượn quanh quán net một vòng, vì đang sáng sớm nên quán chưa có mấy người, chỉ lẻ tẻ vài mạng, hình như đều chơi thâu đêm, phần lớn đều đang ngủ, sau đó cậu nhìn thấy Phó Vĩ ra khỏi nhà vệ sinh, ngồi xuống ghế bên cạnh.
Phó Lâm đi tới, Phó Vĩ mở video điện thoại ra, cầm bánh bao trên bàn lên định ăn, nhìn thấy cậu, gã bật người dậy.

"Ông ở đây làm gì?" Phó Lâm hỏi.

"Ngồi điều hoà." Phó Vĩ nói: "Lướt mạng."

Gã coi chỗ nào có điều hoà thành khách sạn.

"Phó Oánh không cho ông tiền ở khách sạn sao?" Phó Lâm nói: "Không đủ à?"

"Cậu ở khách sạn làm gì, cậu tiêu khoản tiền đó rồi, ở chỗ này có thể vừa ngồi điều hoà vừa lướt mạng, còn có thể đi vệ sinh, rất thoải mái." Phó Vĩ nói: "Không có cách nào mà, chị còn có cái nhà, nhưng mày lại không cho cậu ở, giờ mày bản lĩnh rồi, chị thì già, phải dựa vào mày, cho nên phải nhìn sắc mặt mày sống qua ngày."

Phó Lâm lười kì kèo với gã, "Chân ông đã đi kiểm tra chưa?"

"Chưa."

"Có phải lần trước đánh nhau giúp dì cháu tôi không?" Lúc này Phó Lâm mới chú ý tới, lại nói: "Đi thôi, tôi đưa ông đến bệnh viện khám."
Phó Vĩ giật mình nhìn cậu: "Mày định giả vờ giả vịt cái gì đấy?"

"Giả vờ cái gì, sợ ông tàn phế sau này làm kẻ ăn bám thôi."

Mấy chữ ăn bám đương nhiên là chọc giận Phó Vĩ, mặt gã đỏ lên: "Con mẹ mày, cút, bố mày không cần tiền của mày."

Phó Lâm nói: "Ông nói tôi không tin. So với việc đợi ông tàn phế rồi tỏ ra đáng thương, giờ tôi phải đảm bảo cái chân này không bị què vì bọn tôi."

"Không đi, mày cút xa chút nào tốt chừng ấy."

"Tôi thấy chân ông cũng sưng mà?" Phó Lâm nói: "Không sợ tàn phế thật hả?" Tranh thủ lúc tôi chưa hối hận, nhanh đi cùng tôi đi."

Phó Lâm vừa nói vừa đi tới cửa quán net, đi tới cửa thì quay đầu lại nhìn, Phó Vĩ gãi đầu, để điện thoại vào trong túi, cầm bánh bao khập khễnh đi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi quán net, Phó Vĩ hỏi: "Bánh bao này vẫn nóng, nhân rau hẹ."
Phó Lâm bắt xe, "Không ăn."

Phó Vĩ cũng lười nói tiếp với cậu.

Phó Lâm đưa Phó Vĩ đến bệnh viện, vừa vào cửa ký ức đã đập vào mặt.

Trước kia gã chưa từng tới bệnh viện, đến cả lấy số cũng chưa lấy, khám bác sĩ cần quy trình gì, tất cả cậu đều tìm tòi từng cái một. Mỗi tầng mỗi ngóc ngách của bệnh viện này cậu đều rất quen thuộc, đó là khoảng thời gian tăm tối nhất trong cuộc đời cậu, đến nơi này, cậu có chút không thở nổi.

Mắt cá chân của Phó Vĩ quả nhiên bị trẹo, gã không xử lí nên khiến chân sưng hơi kinh, may mà không phải bệnh nặng gì, bác sĩ bảo về tĩnh dưỡng.

Phó Lâm đưa gã về nhà, ném chìa khoá cho gã: "Biết gọi đồ ăn bên ngoài không?"

Phó Lâm lại để cho gã vào nhà, Phó Vĩ vừa bất ngờ vừa mừng, khí tức lỗ mãng trên người cũng phai nhạt, trở nên có chút cẩn thận lấy lòng, nói: "Biết, mày không cần phải để ý đến cậu, cậu thấy trong tủ lạnh có thức ăn, cậu cũng có thể tự làm."
Thời gian đã muộn lắm rồi, Phó Lâm đóng cửa lại đi ra ngoài.

Sau khi đi ra ngoài thì gọi điện cho Phó Oánh, Phó Oánh nói, bên phía bà vẫn đang tìm nhà.

"Năm nay bị làm sao thế, kinh tế không khởi sắc, vậy mà tiền thuê phòng ở đâu cũng tăng chóng mặt." Phó Oánh nói: "Còn chưa tìm được chỗ thích hợp, chắc là dì phải ở đây thêm hai ngày."

"Cháu để Phó Vĩ ở nhà chúng ta rồi." Phó Lâm nói.

Phó Oánh ở đầu giây bên kia ngạc nhiên, chắc là không biết nói gì, cũng có chút bất ngờ, "Ừ" một tiếng.

Phó Lâm nói: "Lần trước ông ta giúp chúng ta đánh nhau, hình như bị thương nhẹ."

Phó Oánh hỏi: "Không sao chứ?"

"Chụp X-quang rồi, không sao, chỉ bị trẹo thôi." Phó Lâm nói: "Cháu báo với dì một câu, không có gì thì cúp máy đây, cháu phải đi làm."

"Cháu đợi một chút." Phó Oánh gọi cậu lại, im lặng một lúc, nói: "Cảm ơn cháu nhé."
"Cảm ơn cái gì mà cảm ơn." Phó Lâm lạnh nhạt nói: "Chờ ông ta dưỡng thương xong, cháu sẽ bảo ông ta biến đi như cũ."

Cậu nói xong cũng ngắt điện thoại, trong lòng có chút buồn phiền, đạp xe đạp thật nhanh, lúc đến quán sửa xe, cả người cậu mướt mát mồ hôi.

Tâm trạng buồn phiền khi nhìn thấy Quý Hàn Bách thì bị quét sạch, không thể nói rõ là vì tiền của hắn hay bản thân hắn

"Sao giờ em mới đến?" Quý Hàn Bách nói: "Anh vừa mới đặt một cái điều hoà ở trên mạng."

Phó Lâm để balo xuống, "Quán to như vậy, mở điều hoà có được không?"

"Cả quán không có cách nào giảm nhiệt độ xuống, nhưng mà có gió thổi cũng được, anh mua điều hoà đứng, có thể đứng gần hóng gió. Ạm sợ nhất là nóng."

Trước kia sợ nóng cũng không thấy hắn lắp điều hoà.

---

Mạnh Tiểu Kiều hối hận vì đã để cho Chu Phóng đi.
Đồ súc sinh này.

Cậu ngồi xổm trong phòng vệ sinh, vừa thò tay vào mông vừa hít hơi.

Ở trong nhà vệ sinh một mình rất lâu, cậu mới ra ngoài, tập tễnh tìm một vòng quanh nhà, cũng không tìm được bαo ƈαo sυ hay dầu bôi trơn đã được dùng.

Mẹ, đâm thẳng vào thế, bảo sao hắn chọc đau như vậy!

Cho nên nói trai thẳng chết tiệt đừng có động vào đàn ông mà, đã không hiểu gì lại còn cứng!

Cậu đang ở nhà mắng người, Chu Phóng gọi điện tới.

Mạnh Tiểu Kiều do dự một lúc rồi mới nhận, hai chân bó trên ghế sofa, tức giận nói: "Gì?"

"Cậu dậy rồi hả?" Chu Phóng hỏi.

"Tôi cũng phải dậy chứ." Mạnh Tiểu Kiều nói: "Tôi muốn hỏi cậu, hôm qua có đúng là tôi dụ dỗ cậu không?"

"Cậu nói cậu muốn ăn chym của tôi." Giọng Chu Phóng không nghe ra cảm xúc gì.

Vờ lờ.

Mạnh Tiểu Kiều nổi hết da gà, mặc dù cậu thường nói mấy lời dâʍ đãиɠ với Chu Phóng, nhưng trước khác nay khác, giờ nghe được những lời dâm này, cậu có chút không chịu nổi, vội vàng cúp điện thoại.
Chu Phóng gọi lại, cậu không nhận.

Mở điện thoại lên, cậu mới phát hiện Wechat có rất nhiều tin nhắn, rất nhiều người tag cậu thì không nói, còn có người gửi tin nhắn riêng cho cậu.

"Tiểu Kiều, cậu xem đây là gì?"

"Kiều em, cậu cần ổn định!"

"Tiểu Mạnh, giờ anh có cơ hội rồi sao?"

Một đống ngổn ngang. Cậu nhìn hình ảnh mới biết Phó Lâm và Quý Hàn Bách đã xác định quan hệ, ăn cùng một bữa cơm tối cùng với Tôn Sướng và Bàng Quyên.

Nếu như là ngày hôm qua, cậu thấy tấm hình này nhất định sẽ bùng nổ, nhưng giờ cậu nhìn thấy đã không còn cảm giác gì nữa.

Chuyện này so sánh với việc bị Chu Phóng làm, căn bản là không đáng nhắc tới được chưa! Quý Hàn Bách gì đó, đều là phù vân thôi!

Chuông ngoài cửa reo lên, cậu nhìn điện thoại gác cổng, là một shipper giao đồ ăn.
Cậu mở cửa, shipper đồ ăn cười híp mắt nói: "Xin chào, cậu Mạnh phải không ạ? Thuốc cậu cần tôi mua rồi đây."

Mạnh Tiểu Kiều một tay đỡ eo một tay nhận lấy.

Không cần nghĩ cũng biết nhất định là Chu Phóng mua, hai người bọn họ đã quá thân thiết, người này muốn làm gì là người kia có thể đoán được.

Coi như hắn cũng có chút lương tâm.

Đóng cửa rồi đổ thuốc ra xem một chút, rất nhiều loại, xem ra Chu Phóng không biết gì cho nên mỗi loại thuốc mua một phần.

Cậu bôi thuốc, lại nằm trên giường như người chết.

Tâm tình có chút mất mát, bởi vì sau khi say xỉn không tỉnh táo, cậu đã mất đi một người anh em tốt.

---

Việc làm ăn trong quán vốn rất kém, thêm mấy ngày trước trời mưa như thác đổ thì lại càng kém hơn, không có khách nào. Tháng bảy sau khi mưa xong ve sầu đều ló ra, buổi chiều tiếng kêu thi nhau vang lên. Phó Lâm không có việc gì làm, sau khi ăn cơm xong thì có chút buồn ngủ, đang lim dim thì cảm thấy có người ngồi bên cạnh mình.
Cậu mở mắt ra, thấy Quý Hàn Bách híp mắt cười nhìn mình, nói: "Vết bầm trên mặt đã nhạt đi nhiều rồi, buồn ngủ không?"

Phó Lâm nói: "Có một chút."

"Anh cũng hơi buồn ngủ." Quý Hàn Bách nói: "Hôm qua ôm em, anh ngủ không ngon."

Lại đến rồi. Tên lưu manh này lại đến rồi.

Phó Lâm không chịu yếu thế, nửa đùa nửa thật nghiêng đầu tới, nhìn Quý Hàn Bách.Quý Hàn Bách sở hữu ngũ quan lập thể, tóc trước trán hơi ẩm, trên chóp mũi có một giọt mồ hôi. Phó Lâm chìa tay ra, lau giọt mồ hôi trên chóp mũi hắn, hỏi: "Tại sao?"

"Ôm em mà có thể ngủ ngon thì đúng không phải là đàn ông." Quý Hàn Bách nói: "Cứng gần như cả đêm."

Nói xong hắn hỏi dò Phó Lâm: "Anh như vậy không doạ em chứ?"

Phó Lâm lau mồ hôi trên ngón tay, biết nhưng vẫn hỏi: "Cái nào cơ?"

"Hơi dâm ấy."

"Chỉ hơi thôi á?"

Quý Hàn Bách cười, hắn thấy giọng Phó Lâm nói chuyện với mình như vậy thì hơi rục rịch, Phó Lâm chắc chắn không bài xích.
"Thật ra đàn ông đều như vậy mà, có người mình thích không chịu được đâu, con người ấy, có cảm giác này không?"

Phó Lâm không có.

Nhưng cậu biết mình không được nói không có, điều đó sẽ thừa nhận mình không yêu Quý Hàn Bách.

Nhưng nói có, cậu lại dâm giống Quý Hàn Bách.

Cậu cảm thấy nếu cậu có người mình thích thì cũng sẽ không thích người như Quý Hàn Bách. Lúc Quý Hàn Bách ở riêng với cậu, thật sự có cảm giác rất đói khát, vừa dè dặt vừa rục rịch, có cơ hội là hắn sẽ tiếp xúc cơ thể với cậu.

"Hửm, có không nhỉ?" Quý Hàn Bách tiếp tục hỏi cậu, giọng lại càng mập mờ, ánh mắt thận trọng, khoé môi nhếch lên cười, nhìn cậu vô cùng chăm chú.

Phó Lâm cúi đầu, chiếc cổ trắng nõn thon dài mang lại cảm giác trẻ trung, mái tóc dày đen nhánh, môi đỏ thắm khẽ mở, "Ừm" một tiếng.
Ai ngờ Quý Hàn Bách lại rất hưng phấn, truy hỏi: "Giống anh, anh nhìn thấy em là đã muốn hôn em rồi, em cũng vậy hả?"

Phó Lâm: "..."

Phó Lâm không lên tiếng, Quý Hàn Bách lại có chút không nhịn được, sáp tới gần hôn cậu một cái, sau đó cười.

Phó Lâm xấu hổ rồi, cậu muốn hôn mà lại không tự thừa nhận.

Tiểu thụ thụ mà, xấu hổ cũng là bình thường. Hắn là công, phải chủ động chút.

"Sao hôm nay anh Lưu không đến ạ?" Phó Lâm ho khan, muốn đổi đề tài.

"Nhà nó có việc, hôm nay không tới." Quý Hàn Bách nói rồi lại nhích lại gần một chút.

Mặc dù thời tiết hôm nay mát mẻ nhưng nhích tới gần, nhiệt độ cơ thể người kia vẫn hơi nóng quá. Trong lòng Phó Lâm vô cùng xoắn xuýt.

Chẳng lẽ cậu chỉ muốn yêu đương trong sáng?

Đương nhiên là không phải, cậu muốn yêu đương rực lửa, không cần kéo dài nhưng đủ để thiêu huỷ lí trí, như vậy mới có tiền giấy bay đầy trời.
Tiền là đồ tốt mà, thật nhiều thật nhiều nhiều tiền, càng khiến cho người ta nở hoa trong lòng. Bỗng nhiên cậu quay đầu lại, hôn lên môi Quý Hàn Bách một cái.

Quý Hàn Bách ngẩn ra, sau đó bị nổ tung như pháo trúc, ôm cậu một cái.

Phó Lâm bị doạ run lên, đm đm. Cậu hối hận rồi!

Nhưng hối hận cũng không kịp nữa rồi, Quý Hàn Bách xông đến gặm cậu.

Là gặm, không phải hôn.

Phắc diu. Tám trăm năm nay chưa được nhìn thấy đàn ông à!

Phó Lâm không nhịn nổi, thở cũng không thở nổi, cậu nắm lấy tay Quý Hàn Bách muốn giằng tay hắn ra, dồn sức tránh khỏi, đứng lên.

Quý Hàn Bách thở hổn hển nhìn cậu, mắt như đang rình một con mồi.

"Em quyến rũ anh." Giọng Quý Hàn Bách không đổi nhưng âm mũi rất nặng.

Phó Lâm mím môi không nói lời nào, bề ngoài lạnh nhạt như được phủ lên một tầng hơi nước ẩm, tai cậu đỏ lên, cậu đưa tay quệt vết ướt trên cằm, "Anh là chó hả?"
"Vậy anh hôn em nhẹ thôi." Quý Hàn Bách giơ tay.

Phó Lâm không chịu nổi, nói: "Không hôn."

"Em là người yêu của anh, anh hôn em là điều đương nhiên, làm gì có cặp đôi nào không hôn đâu."

Sắc đỏ bên tai lan khắp mặt, cuối cùng Phó Lâm vẫn phải nhận thua: "Anh đừng như vậy, em thật sự không chịu nổi."

Lại không thể làm một bé trong sạch như hình tượng của cậu nữa rồi.

_________________

Tác giả có lời muốn nói:

Quý chó: Vậy mà cũng không chịu nổi, vậy về sau em chịu khổ rồi.

Bình Luận (0)
Comment