Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo

Chương 43

Trước kia Phó Lâm có thành kiến với con nhà giàu, trước không tiếp xúc sâu vào nhóm này, chỉ cảm thấy bọn họ giống như những tin đồn lan truyền bên ngoài, kẻ nào kẻ nấy ăn chơi chè chén, thích chơi thích bời, ăn không ngồi rồi.

Ở quán bar hầu như cậu đều gặp phải người như vậy, bình sinh Phó Oánh đều có quan hệ với những người đàn ông như vậy.

Nhưng khi nghiêm túc tiếp xúc mới phát hiện ra, bọn họ thật sự ưu tú hơn người bình thường. Lúc chơi thì chơi rất high, nhưng lúc nghiêm túc thì năng lực đều hơn người bình thường. Cũng không cần nói, chỉ đề tài, sở thích trên trời dưới biển bọn họ nói đều có vách ngăn với người bình thường. Bọn họ đều tốt nghiệp trường nổi tiếng, phần lớn đều đi du học, chừng hai mươi đã đảm nhiệm tầng quản lý, rất nhiều người làm công ty của gia đình mình, rất nhiều người tự xây dựng sự nghiệp, xuất thân tốt cho bọn họ nền giáo dục tốt và tài nguyên tốt, bọn họ đã bắt đầu ở vạch đích, trong quá trình cũng chạy nhanh, chưa từng hời hợt.


Cậu ở trong cuộc sống này ba ngày hai đêm, cảm nhận được ngoài tiền bạc, tương lai cho dù ở cùng với Quý Hàn Bách, không lo ăn mặc, cũng muốn bắt chước bọn họ cố gắng tiến lên.

Điều này một mặt khiến cho tinh thần của cậu chấn động.

Cũng một mặt khiến cho cậu chán nản.

Quý Hàn Bách lưu manh lại không phải thật sự là lưu manh!

Vào đêm đầu tiên Phó Lâm vốn đã quyết tâm, nếu như Quý Hàn Bách nhân lúc uống nhiều táy máy chân tay với cậu, nhất định cậu sẽ tích cực phối hợp.

Kết quả là Quý Hàn Bách lại ngoan ngoãn ngủ một đêm.

Được rồi, đây có thể là vì hắn uống nhiều rượu, mềm nhũn không còn sức cũng không nghĩ được gì.

Ngày hôm sau bọn họ ngồi du thuyền tập thể đi chơi, có lẽ là chơi quá high, lặn xuống nước, sóng đập, tham gia party, hai người cũng rất mệt, ngã xuống giường là ngủ luôn. Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, tinh thần tràn trề, nhưng cơ thể hơi đau nhức, Phó Lâm nghĩ đàn ông sáng sớm rất dễ hưng phấn, mặc dù mình đau nhức mệt mỏi, nhưng cũng cảm thấy hoàn toàn có thể ứng phó.


Cho nên cậu lén bò dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, chuẩn bị tắm xong thì chạy lên giường tiếp tục giả vờ ngủ, kết quả là vừa rửa mặt xong trở lại, cậu đã thấy Quý Hàn Bách ngồi dậy.

Ban đầu Phó Lâm cũng chỉ nghĩ, để Quý Hàn Bách sướng sớm một chút, bản thân cũng đỡ áy náy trong lòng, kết quả là Quý Hàn Bách lại không có suy nghĩ về phương diện kia.

Quý Hàn Bách không có, nhưng mà cậu lại có.

Trong lòng ngứa ngáy, thật muốn thử một lần với Quý Hàn Bách.

Có điều cậu không phải người phóng túng, lúc thả thính người cũng nhàn nhạt. Quý Hàn Bách không chủ động, cậu còn có thể có cách gì nữa.

Hai người rời khỏi đảo, cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.

Người không vui trong chuyến party trước khi cưới này ngoài cậu ra, còn có Mạnh Tiểu Kiều.

Vì sau khi cậu chạy mất khỏi Chu Phóng, Chu Phóng cũng không đi tìm cậu, giữa những người bọn họ cùng nhau chơi high, Chu Phóng cũng chưa từng tới bên cạnh cậu. Lúc chơi moto nước, cậu suýt thì đi chung với Chu Phóng, cậu cũng định ngồi chung với hắn rồi. Cậu vừa mới cười với Chu Phóng, kết quả là hắn lại ngồi lên một chiếc moto nước khác.


Mặt nóng dán mông lạnh, Mạnh Tiểu Kiều dứt khoát không để ý tới hắn nữa.

Có điều ưu tư của Chu Phóng đương nhiên là không cao, sang đến ngày thứ ba hắn ở lại khách sạn một mình, không ra khỏi cửa, nói là cơ thể không thoải mái.

Mạnh Tiểu Kiều vốn định đến phòng hắn thăm một chút, cuối cùng vẫn không đi.

Lúc bọn họ trở về cũng giống như lúc tới, vẫn là được chuyên cơ đưa đón. Sau khi lên máy bay, Tôn Sướng cất túi xong thì ngồi xuống cạnh Chu Phóng, hỏi: "Thân thể mày khá hơn rồi chứ?"

"Không sao rồi." Chu Phóng nói.

"Tao thấy sắc mặt mày hơi tệ."

"Có lẽ do mệt quá đó." Chu Phóng nói.

Tôn Sướng đang muốn nói, thấy Mạnh Tiểu Kiều lên máy bay, hắn lập tức đứng lên, dọn chỗ ngồi cho Mạnh Tiểu Kiều: "Chỗ của cậu, không cướp của cậu."

Mạnh Tiểu Kiều vốn định ngồi ở phía sau, thấy Tôn Sướng nói như vậy, ngồi xuống dưới ánh mắt chằm chằm của mọi người.
Trước kia cậu và Chu Phóng luôn luôn như hình với bóng, mà hai ngày nay hai người đều tách ra chơi, đã không chỉ một người hỏi cậu là đã có chuyện gì xảy ra.

Dường như cậu cũng không muốn mọi người biết những chuyện này.

Cậu ngồi xuống bên cạnh Chu Phóng, tháo kính mắt ra, điều chỉnh ghế một chút, hỏi: "Cậu khá hơn chưa?"

Chu Phóng "ừ", cũng không nói gì khác.

Mạnh Tiểu Kiều nghiêng đầu nhìn về phía Chu Phóng, không biết có phải do trong lòng có quỷ hay không, cậu cảm thấy sắc mặt Chu Phóng quả thật kém, chắc là hôm nay quên cạo râu, trên cằm có râu xanh, còn rất rõ ràng.

Chu Phóng đã nhắm mắt nghỉ ngơi, hơi nằm lên ghế ngồi.

Trong lòng Mạnh Tiểu Kiều ngổn ngang cảm xúc.

Mặc dù cậu không yêu Chu Phóng, nhưng bọn họ là anh em tốt nhất, không có tình yêu không có nghĩa là không có cảm tình, mà ngược lại, cậu cảm thấy cảm tình của cậu và Chu Phóng rất là sâu, thậm chí còn sâu hơn tình yêu của cậu với Quý Hàn Bách.
Tình yêu như quần áo, anh em như tay chân mà.

Giờ đây chỉ vì một trận say rượu mà chân tay gãy mất rồi.

Cũng không đúng, cậu lấy Chu Phóng làm tay chân nhưng Chu Phóng lại dùng cậu làm quần áo, muốn mặc cậu không chỉ một hai ngày.

Mạnh Tiểu Kiều tâm phiền ý loạn, dứt khoát cũng giả bộ ngủ.

Một nhóm người đều đã mệt mỏi, lúc lên máy bay thì ồn ào, lúc về thì tất cả đều đang ngủ, ba ngày hai đêm này bọn họ đều đã chơi hết mình.

Quý Thành Vĩ sắp xếp vô cùng chu đáo, sau khi xuống máy bay thì còn cử rất nhiều xe tới đón. Trước khi lên xe, Mạnh Tiểu Kiều còn quay đầu nhìn Chu Phóng một cái, thấy Chu Phóng nhìn cậu, trong bóng đêm vô cùng tĩnh mịch.

Cậu vội vàng chui vào trong xe.

Quý Hàn Bách đưa Phó Lâm về nhà trước. Trước khi về, Quý Hàn Bách còn mua chút đồ đặc sản ở đó, mua cho người nhà Phó Lâm. Hắn đưa đồ đang xách cho Phó Lâm: "Em nghỉ sớm chút đi."
Phó Lâm gật đầu, đột nhiên nghe Phó Oánh gọi ở trên tầng: "Hàn Bách à."

Quý Hàn Bách ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Phó Oánh gọi vô cùng thân thiết: "Lên trên này ngồi một lát đi cháu."

"Cháu chào dì." Quý Hàn Bách cúi người một cái, cười nói: "Đã muộn lắm rồi, cháu không lên đâu ạ, hôm khác cháu tới thăm dì."

Quý Hàn Bách cảm thấy hơi căng thẳng rất rõ, nhìn Phó Lâm một cái, nhỏ giọng nói: "Anh đi nhé."

Có ý vội vàng muốn đi.

Phó Lâm đứng ở ven đường, nói: "Anh đi đường cẩn thận một chút."

Cậu nhìn theo Quý Hàn Bách đi thật xa mới lên tầng. Đến tầng 4, Phó Oánh kéo cánh tay cậu, nhìn từ trên xuống dưới cậu một lượt, cũng không lên tiếng, chỉ nhận vali trong tay cậu, hai người đi vào nhà. Phó Oánh vẫn đi sau Phó Lâm quan sát, nhìn kĩ tư thế đi của cậu.

Phó Lâm nói: "Dì đừng nhìn nữa, bọn cháu chưa làm đâu."
Phó Oánh sửng sốt: "Hả? Đã xảy ra chuyện gì?"

Phó Lâm nằm lên ghế sofa, nói: "Còn chuyện gì nữa, là chưa làm ạ, anh trai anh ấy sắp xếp kế hoạch quá chặt, có lẽ do quá mệt, nằm lên giường thôi là buồn ngủ rồi."

"Là cháu không muốn làm hay thằng bé kia không muốn làm?"

Phó Lâm nói: "Anh ấy."

"Nhanh như vậy mà đã ngán rồi à? Không phải chứ, chưa ăn đến miệng sao mà ngán được nhỉ?" Phó Oánh nói.

"Anh ấy không ngán." Phó Lâm nói: "Cũng có thể là quá mệt mỏi thôi."

"Dì nói thật nhé, chỉ cần đàn ông thích cháu, kể cả mệt đến chết đi sống lại, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, trong đầu cũng chỉ có nghĩ đến chuyện ngủ cùng nhau kia. Trường hợp của cháu, không bình thường."

Phó Lâm cũng cảm thấy không bình thường.

Cậu cũng đã cho rằng ngày thường Quý Hàn Bách cứ muốn tiếp xúc thân mật với cậu như vậy, sau khi hai người ngủ một giường, Quý Hàn Bách sẽ tiến lên một bước. Kết quả Quý Hàn Bách lại ngoan ngoãn quá, cùng lắm là hôn cậu, vẫn là hôn nông thôi, tay cũng ngoan, tới giờ vẫn không sờ loạn.
Phải biết trước kia tay Quý Hàn Bách rất không đứng đắn, sức rất lớn.

Phó Lâm cảm thấy có chút nguy cơ, chủ động gọi điện cho Quý Hàn Bách: "Anh đến nhà chưa?"

"Vừa mới đến." Quý Hàn Bách nói: "Đợi lát nữa tắm xong thì anh nói chuyện điện thoại với em."

Phó Lâm "vâng" rồi cúp điện thoại, đợi đến đêm trước khi đi ngủ Quý Hàn Bách gọi điện thoại tới, hai người vẫn nói chuyện phiếm như thường, Phó Lâm cũng không phát hiện ra Quý Hàn Bách có dấu hiệu gì gọi là lạnh nhạt.

Không phải là trước kia biểu hiện của cậu khá dè dặt, Quý Hàn Bách sợ cậu không đồng ý, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ đó chứ?

Chẳng lẽ lại cần cậu phải đong đưa một chút?

Mấy ngày nay chỉ có một mình Lưu Béo ở quán sửa xe, hắn hơi bận cho nên tìm thêm một người họ hàng xa tới giúp. Sau khi Quý Hàn Bách tới quán, Lưu Béo quan tâm nhất cũng là chuyện đã pằng hay chưa.
"Pằng cái cứt." Quý Hàn Bách nói: "Mày nhìn mặt tao đi..."

Hắn vừa nói vừa hất mặt lên, để Lưu Béo nhìn mặt hắn.

"Hơi tiều tuỵ rồi nha." Lưu Béo nói: "Sao vậy?"

"Vì không làm cái đó tao mới biến thành như vậy đấy. Ba ngày hai đêm, đêm đầu tiên tao uống nhiều, đi ngủ từ rất sớm. Đêm thứ hai, đm cả đêm tao không ngủ, suýt thì bứt rứt đến chết."

Lưu Béo cười không thành tiếng: "Sao mày phải sợ vl thế?"

"Anh cả tao sắp xếp hành trình quá chặt, cái này nối tiếp cái kia. Phó Lâm chưa đến đó chơi bao giờ, tao nghĩ lần đầu tiên em ấy đi chơi xa, cộng thêm nhiều hạng mục đã sắp xếp xong xuôi, tao muốn để em ấy chơi tận hứng. Nếu em ấy muốn chơi, phải giữ gìn thể lực chứ. Xương cốt thân thể kia của em ấy mày cũng biết mà, tao còn sợ bản thân không cẩn thận, không khống chế được mà làm em ấy bị thương, cho nên không dám chạm vào."
"Là do mày ngu." Lưu Béo nói: "Nếu cậu ta đi chơi xa với mày, lại đồng ý ngủ chung giường với mày, vậy chắc chắn là đã có chuẩn bị tư tưởng sẽ xảy ra gì đó với mày rồi. Kết quả là mày cứ không làm gì như thế, đoán chừng Phó Lâm sẽ nghĩ mày có vấn đề gì đó nhỉ?"

"Tao có vấn đề gì?"

"Vấn đề của đàn ông, đến bệnh viện nam khoa hỏi han đi."

Quý Hàn Bách châm điếu thuốc nói: "Cái này thì mày yên tâm, bố mày có vấn đề không, bọn họ hiểu rõ."

"Năng suất của mày như này không được rồi. Mày đừng nói với tao mày không những chưa làm thật, đến cả thân mật cũng không có."

"Hôn môi có tính không?"

"Đương nhiên là không tính!" Lưu Béo nói: "Bình thường mày lưu manh thế nào, sao mà lúc mấu chốt lại giả vờ làm quân tử vậy? Mày giả bộ cái gì hả? Ai mà không biết mày là sói đuôi to chứ."
Quý Hàn Bách nói: "Tương lai còn dài, không gấp."

Hắn vừa nói vừa hít một hơi thuốc, đột nhiêu lộ ra nụ cười đểu: "Có điều tao phát hiện ra một chuyện rất thú vị. Trước kia đều là tao chủ động xuất kích, Phó Lâm đều nhàn nhạt, cũng không biết là em ấy có hứng thú với phương diện này không, hay là thẹn thùng. Mặc dù nói kiểu thận trọng của em ấy tao cũng rất yêu, thanh khiết khiến người ta ngứa ngáy, có điều thỉnh thoảng cũng cảm thấy có phải em ấy không thích tao như vậy không, khiến tao có lúc lên lúc xuống."

"Mày mới phát hiện sao? Phó Lâm này nhìn giống một người lạnh nhạt."

"Có điều hai ngày nay tao không chạm vào em ấy, tao lại phát hiện ra hình như em ấy có chút suy nghĩ về phương diện kia, ánh mắt nhìn tao nóng hơn. Cái kiểu nhìn muốn nhưng lại ngượng ngùng ấy, chậc."
Hắn lại lộ ra dáng vẻ chó của mình.

Lưu Béo cười nói: "Mày không cần nói với tao những thứ này, trong lòng tao mày là một thằng sợ vl thôi."

Quý Hàn Bách run bả vai, bộ dáng cà lơ phất phơ: "Sợ hay không thì sau này mày khác biết. Bố mày yêu em ấy, thương em ấy, cũng là đang đầu tư, hiện đang chịu đựng một chút, tương lai hồi báo càng nhiều."

Bình Luận (0)
Comment