Vờ Như Không Biết Sẽ Không Bị Ăn Thịt

Chương 57

"Cô Nguyên, vậy mùa hè, mùa thu, mùa đông của cô thì thế nào?" Thời điểm hai người đi qua rừng trúc, cô Hồ tò mò hỏi.

Trên thực tế, bọn họ vừa mới trò chuyện một đề tài tương đối ngượng ngùng, dù gì người trước kia cô Hồ muốn đón xuân cùng cũng là bạn trai của Nguyên Ngải.

Chủ nhiệm Thu và những người khác bên sở giáo dục đang được chủ nhiệm Khổng tiếp đãi.

Còn Nguyên Ngải ngay từ đầu đã bị vị này lôi kéo đi ngắm hoa ngắm cỏ.

Từ lần trước cô Hồ tới, Nguyên Ngải đã phát hiện tính tình cô ấy hoạt bát phóng khoáng, cách nói chuyện cũng đơn thuần thẳng thắn.

Nguyên Ngải cũng thích tán chuyện phiếm với cô Hồ, đỡ phải gặp mặt chủ nhiệm Thu.

Bây giờ nghe thấy câu hỏi này, Nguyên Ngải có hơi bất ngờ, mùa hè, mùa thu, mùa đông sẽ thế nào ư?

"Mùa hè đưa học sinh đi thi đại học, mùa thu chào đón lứa học sinh mới, mùa đông lại cùng bọn trẻ... chờ đợi mùa xuân, chờ đợi kỳ thi đại học." Nguyên Ngải trả lời mà không suy nghĩ nhiều.

Cô Hồ nghiêm túc lắng nghe, mùa hè đi làm, mùa thu đi làm, mùa đông vẫn đi làm??? Chỉ có mùa xuân là ở bên thầy Phó, còn lại đều đi làm hết!

Cô Hồ không kiềm được cảm giác hâm mộ trong lòng --

Cô Nguyên này thoạt nhìn không hề dính người, mỗi lần tới đều thấy cô ở một mình, không bám víu thầy Phó.

Kiểu người như vậy là tuyệt nhất, có thể cùng nhau đón mùa xuân, sau đó hè thu đông ai đi đường nấy.

Mỗi lần cùng mấy gã hổ khác đón xuân xong, cô Hồ lại phải dành toàn bộ mùa hè để thoát khỏi bọn họ, uổng phí biết bao nhiêu thời gian!


Vất vả lắm mới tìm được thầy Phó không dính người, nào ngờ người ta đã có đối tác hoàn hảo để đón xuân cùng! Ghen tị chết mất!

Nghĩ tới khuôn mặt của những kẻ lì lợm la li3m mình, cô Hồ cảm thán một câu: "Haizzz, không biết lúc nào tôi mới tìm được người cùng mình đón xuân, sau đó mùa hè nhà ai nấy về nữa."

Nói xong, cô Hồ mới nhớ ra cô Nguyên là con người, hình như con người dễ chấp nhận chuyện giống đực thay đổi bạn tình, nhưng lại khó chấp nhận khi giống cái thay bạn tình quá nhanh, đặc biệt là kiểu người mỗi mùa xuân sang lại thay "bồ" mới như mình.

Cô Hồ vội vàng cứu vãn hình tượng: "Ý tôi là mùa xuân cùng nhau ngắm hoa xem lá, mùa hè hoa tàn cũng là lúc nói lời từ biệt, mỗi người đều có cuộc sống riêng."

Nguyên Ngải không ngờ một người tình tình thẳng thắng như cô Hồ hóa ra cũng rất có máu nghệ thuật.

Cùng nhau tận hưởng vẻ đẹp mùa xuân, chờ khi hoa tàn lá rụng sẽ nói lời chia tay, vừa lãng mạn vừa buồn xót làm sao.

Nguyên Ngải đang định hỏi thêm để tìm hiểu vị này, nhưng có người ở bên kia gọi bọn họ --

"Cô Hồ! Chủ nhiệm Khổng gọi cô lại một chút."

"Được." Cô Hồ đáp xong thì kéo tay Nguyên Ngải: "Cô Nguyên cũng đi cùng tôi nhé."

Lúc nhìn thấy cô Hồ gọi Nguyên Ngải sang một bên nói chuyện riêng, chủ nhiệm Khổng đã bắt đầu sốt ruột, nhưng biết thế nào được, ai bảo mình không có thính lực của thầy Phó.

Nhưng cô Nguyên là bạn gái thầy Phó, mà cô Hồ lại là người đã theo đuổi thầy Phó nhiều năm, chính cô Nguyên cũng biết chuyện này đó chứ.

Hai người họ lén nói chuyện riêng, lỡ cô Nguyên bị gì thì làm sao? Tới lúc đó Phó Trăn ăn sống mình là cái chắc.

Kết quả, chủ nhiệm Khổng nhìn thấy cô Hồ vui vẻ dắt tay cô Nguyên lại đây, ánh mắt hừng hực như sắp thốt lên lời kịch kinh điển "cô có muốn cùng tôi đón mùa xuân không?".


Chủ nhiệm Khổng bội phục, sao cô Nguyên có thể làm được nhỉ. Các giáo viên trong trường thích cô Nguyên, chuyện này thì có thể hiểu được, bởi vì tất cả giáo viên đều được nuôi nấng bởi bảo mẫu nhân loại dịu dàng trong cô nhi viện, cho nên bọn họ có thiện cảm với nhân loại là chuyện bình thường.

Nhưng phần lớn học sinh đều là những đứa trẻ bị xã hội khinh thường, chịu nhiều tủi nhục, thậm chí là ôm hận với nhân loại.

Cô Nguyên có thể khiến tất cả học sinh thích mình, ngay cả khi bắt chước bộ dạng của cô lúc chạy bộ, bọn nhóc cũng vui vẻ làm theo, không hề có thái độ ai oán như trước kia.

Hiện tại, ngay cả hổ cái trứ danh ở sở giáo dục cũng có vẻ rất thích cô.

Chủ nhiệm Khổng bội phục.

Chủ nhiệm Thu thấy chủ nhiệm Khổng nhìn cô giáo Nguyên thì chợt hỏi: "Gần đây cô ta thế nào?"

Chủ nhiệm Khổng nhíu mày thở dài: "Haizzz". Rồi không nói gì hết.

Tiếng thở dài của chủ nhiệm Khổng có nghĩa là, sức hút của cô Nguyên còn gấp mấy lần bộ đuôi thướt tha tuyệt đẹp của tôi nữa, đau xót thay.

Chủ nhiệm Thu lại hiểu nhầm, nhìn sang nhân loại bên kia rồi nói: "Cô ta có thể thích nghi."

Dạo đây chủ nhiệm Thu đến gặp cô bé phượng hoàng kia, lúc này trên người cô bé không còn dấu vết nào của yêu quái, thậm chí khó mà tin nổi người này đã từng suýt thức tỉnh thành phượng hoàng.

Mà hết thảy, đều bởi vì một nhân loại tên Nguyên Ngải.

Thấy chủ nhiệm Khổng thở dài, Nguyên Ngải không biết xảy ra chuyện gì, cô quét mắt nhìn khắp sân trường một vòng, hình như hôm nay thầy Phó không ở đây.


Nhìn thấy cô, chủ nhiệm Thu mở miệng nói: "Lớp cô Nguyên kiểm tra thể chất đầu tiên đi."

Nguyên Ngải cũng không ý kiến gì: "Được."

Cô Hồ nhỏ giọng an ủi: "Đừng lo lắng quá, mỗi năm đều có một số học sinh không hoàn thành bài thi, không phải tại cô đâu."

"Cảm ơn cô." Nguyên Ngải nói xong thì đi về lớp, vừa bước vào cửa, cô đã nghe được thanh âm giận dữ của Thu Tưu Tưu --

"Trời ơi, người như ông ta lại là chủ nhiệm sở giáo dục!"

Nguyên Ngải đứng đằng sau vô vai con bé: "Nói gì đó?"

Thu Tưu Tưu vốn đang phổ cập kiến thức cho bạn bè trong lớp, đột nhiên bị người vỗ vai, con bé sợ hãi quay người lại, thấy là cô Nguyên mới thở phào một hơi.

"Cô Nguyên, cô quen biết chủ nhiệm Thu kia đúng không? Cô đừng đừng đừng bao giờ làm bạn với ông ta nha." Thu Tưu Tưu nghiêm túc nói, dù gì sau này cô Nguyên cũng sẽ sinh em bé, lỡ như bị lừa thì khủng khiếp lắm.

"Mấy đứa chuẩn bị nhé, lát nữa lớp chúng ta sẽ kiểm tra đầu tiên." Nguyên Ngải vỗ tay, để bọn trẻ xếp hàng.

Nhân lúc xếp hàng, Thu Tưu Tưu phổ cập kiến thức cho cô Nguyên luôn: "Chuyện trước kia của chủ nhiệm Thu, chỉ có bọn yêu quái chúng em biết thôi." Ấn tượng của Nguyên Ngải với chủ nhiệm Thu thật ra cũng không tốt đẹp gì, nhưng cô cũng không nên cùng học sinh nói xấu sau lưng người ta.

Đang muốn ngăn cản, chim vàng anh bên cạnh đã tức giận bật thốt: "Vợ của chủ nhiệm Thu sinh ba, bà ta lén đưa con mình vào bệnh viện, đổi với con của nhân loại rồi vứt mấy em bé nhân loại vào thùng rác."

Nguyên Ngải có chút không tin nổi: "Sao có thể? Không ai nhận ra sao?"

"Đa số yêu quái lúc sinh ra đều ở hình người, rất nhiều cha mẹ không nhận ra con mình đã bị thay đổi. Nếu không phải có người phát hiện ra mấy em bé trong thùng rác, bà ta chắc hẳn đã thành công."

Thu Tưu Tưu giận dữ nói: "Nhưng quan trọng là, một chuyện nghiêm trọng như vậy mà tòa án động vật lại kết luận vô tội, nói rằng vợ của chủ nhiệm Thu là chim đỗ quyên, tập tính của đỗ quyên đó giờ là vậy rồi."


Thu Tưu Tưu giận đến nỗi tóc xù hết lên: "Nói khùng nói điên, em cũng có tập tính vậy, sáng nào em cũng muốn hát vang cả trường, nhưng em kiềm chế được đấy thôi."

Đại bàng vàng bên cạnh gật gù: "Mỗi ngày em đều muốn ăn hết mấy bạn sơn tước này, nhưng em cũng kiềm chế được."

Nghe vậy Thu Tưu Tưu yên tĩnh lại, trốn sau lưng Nguyên Ngải rồi mới dám nói tiếp.

"Bởi vì pháp luật động vật như thế này mới khiến nhiều người ghét yêu quái chúng em như vậy. Rõ ràng phần lớn bọn em đều không hề lợi dụng tập tính mà làm chuyện xằng bậy, nhưng những người xung quanh chỉ cần biết bọn em là yêu quái liền mắng chửi xối xả."

Đàm Việt vốn im lặng cũng không nhịn được mà lên tiếng: "Không biết pháp luật động vật rốt cuộc bảo vệ ai nữa, yêu quái bình thường thì không được bảo hộ mảy may nào, vậy mà những kẻ phạm tội lại được bảo vệ rất thỏa đáng."

"Em mà là thẩm phán, em sẽ không bao giờ để những kẻ như vậy ung dung ngoài vòng pháp luật." Thu Tưu Tưu nói.

Thân là giáo viên, nghe thấy những lời này, cô bỗng nhiên nhìn thấy tương lai của đám trẻ, khi trưởng thành, nhất định bọn trẻ của cô sẽ trở thành những yêu quái tốt.

Thế giới yêu quái cũng sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.

Nguyên Ngải vuốt lại mái tóc của Thu Tưu Tưu: "Được rồi thẩm phán tương lai, mau đi kiểm tra đi."

Cô bé ngại ngùng sờ sờ đầu: "Em... Em còn không biết có đậu được đại học không nữa."

"Ước mơ thì phải luôn có chứ, nếu không các em giao phó những nhiệt huyết này cho ai." Nguyên Ngải nhìn học sinh của mình: "Đừng vì mơ ước những điều to lớn mà ngại ngùng, mấy đứa phải học được cách kiêu ngạo."

"Bước đầu tiên là hoàn thành bài thi chạy này đã." Nguyên Ngải xoa đầu Tiêu Nhân Nhân, nói: "Chuẩn bị, chạy!"

Phải canh lệch thời gian một chút mới bắt kịp với internet lạc hậu của bạn học vẹt cú, để con bé được chạy cùng mọi người.

Đây mới là nguyên nhân Nguyên Ngải tự mình về lớp gọi bọn trẻ ra kiểm tra.

Cho dù chủ nhiệm Khổng nói, vẹt cú kiểm tra không đạt chuẩn cũng không sao, Nguyên Ngải vẫn hy vọng con bé có thể cất bước cùng mọi người.

Bình Luận (0)
Comment