Vờ Như Không Biết Sẽ Không Bị Ăn Thịt

Chương 67

Phòng kéo rèm kín mít.

Tất cả đèn đều được bật lên.

"Ống tiêm, nước, thuốc, đủ cả rồi." Nguyên Ngải đặt những món đồ thiết yếu lên bàn, giờ cô đã học được cách chuẩn bị đầy đủ đồ cứu mạng ở bên người.

Nhất là khi người yêu mình là hổ, nếu không kiểm soát được, lỡ biến thành nguyên hình, mà bên người cô không mang thuốc phòng thân, kết quả sẽ rất bi thảm.

Nguyên Ngải lấy đồ bảo hộ ra, cẩn thận mặc vào, cô quay đầu lại, phát hiện Phó Trăn đang nhìn mình.

"Anh nhìn em làm gì?" Cô đẩy đẩy anh: "Anh sang phòng bên cạnh chuẩn bị đi, lúc lên sân khấu nhất định phải thật lóe sáng!"

Phó Trăn bị đẩy mạnh sang phòng kế bên, anh nhìn bạn gái của mình rồi bật cười: "Phải khoa trương như vậy sao?"

"Tuy rằng trước kia em đã thấy qua video, qua ảnh rồi, nhưng không thể tính là đã gặp chính thức được. Đây là lần gặp đầu tiên, dĩ nhiên phải để lại ấn tượng tốt." Nguyên Ngải hùng hồn đầy lý lẽ.

"Kia cũng là anh."

"Em biết mà." Cô đáp, nhưng vẫn đẩy người trước mặt sang phòng ngủ cạnh bên.

Cô trở về phòng khách, kiểm tra lại đồ bảo hộ, bảo đảm màng lọc khí không có vấn đề gì, không chỗ nào nào có thể khiến cô dị ứng, rồi mới ngồi lên chiếc sofa lười, bật âm nhạc.

Tiếng nhạc phấn khởi của ca khúc March of the Athletes.

Người trong phòng có lẽ cũng đã nghe được âm thanh này, có tiếng cười khẽ truyền đến, khiến đôi tai người nghe tê dại.

"Xin mời bạn học Phó Trăn lên sân khấu." Cảm thấy nghi thức đã đủ, Nguyên Ngải nói.

Đôi mắt cô nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ngủ, Nguyên Ngải không nói cho Phó Trăn biết, thật ra cô rất lo lắng, bởi vì --

Cô sợ mình chỉ như Diệp Công thích rồng(*).

(*): Thành ngữ này có nghĩa chỉ yêu thích vẻ bề ngoài, chỉ biết lý thuyết chứ không hiểu gì về thực tế.

Quả thật, cô thích nguyên hình của Phó Trăn, thích dáng vẻ mỹ lệ, dũng mãnh đến xao xuyến của chàng hổ trưởng thành trong ảnh.

Nhưng trên thực tế, khi về đến nhà, tưởng tượng ra hình ảnh kia, đột nhiên trong lòng cô có hơi căng thẳng.

Đó là hổ, hơn nữa còn có thể là một chú hổ thật lớn.

Cô không lo về nỗi sợ của bản thân, cô chỉ lo phản ứng bản năng của mình sẽ khiến anh tổn thương.


Nếu là trước đây, anh là sinh vật sống đơn độc chẳng đế ý đến ai, không ai đủ sức ảnh hưởng đế tác động tới anh, cô đã không lo về việc mình có sợ nguyên hình của anh hay không.

Hiện tại anh vẫn là sinh vật sống đơn độc, nhưng cô biết anh để cô tiến vào thế giới riêng của anh.

Khi đó tổn thương sẽ dễ xảy đến như trở bàn tay.

Khúc ca March of the Athletes hùng hồn vang dội khắp căn phòng.

Cùng với tiếng âm nhạc dâng trào, một cánh tay hổ xuất hiện trước cửa phòng, theo sau là đầu hổ lớn.

Lúc xem video không nhận ra, bây giờ cô mới phát hiện, anh phải to ít nhất gấp ba lần hổ bình thường.

Nguyên Ngải tự nhủ trong lòng, đây là Phó Trăn, đây là Phó Trăn.

Tay cô không kiềm chế được mà run lên, cô đã nhìn thấy nguyên hình của những người khác, nhưng đám người thầy Nhiếp bọn họ đều như động vật thôngthường.

Cũng may có đồ bảo hộ che chắn, cảm xúc không dễ gì lộ ra.

Cô biết mình nên nói gì đó, nếu không anh sẽ phát hiện cô đang sợ hãi.

Giây tiếp theo, cô nghe thấy lo lắng trong giọng nói của đối phương: "Có phải em dị ứng rồi không?"

Bước chân vững vàng của lão hổ đột nhiên trở nên loạng choạng, anh ghé sát đồ phòng hộ, cô có thể nhìn thấy đôi mắt màu vàng kim.

Khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt quen thuộc ấy, tâm trạng Nguyên Ngải cứ thế thả lỏng.

"Không dị ứng, em có thể thử chạm vào anh không?" Ánh mắt cô đậu trên chiếc tai mềm mại của đối phương.

Ngày nọ ở trường học, ngày cô có thể nhìn thấy nguyên hình của tất cả mọi người, cô cảm tưởng mỗi khi ai đó nói chuyện với hai tai run run, đều như đang lôi kéo cô vươn tay sờ thử.

Phó Trăn trầm mặc một lát, sau đó có hơi bất đắc dĩ nói: "Được."

Một chú hổ thật lớn, bị cô ép buộc phải "bán đứng" chiếc tai, Nguyên Ngải nhịn cười, duỗi tay chạm vào đối phương.

Cách một lớp đồ bảo hộ không biết làm bằng chất liệu gì, cô vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại, có lẽ do lần đầu tiên bị người khác chạm vào, tai anh khẽ run lạ lẫm.

Trái tim Nguyên Ngải cũng theo đó mà rung động, giống như có gì phất qua đầu quả tim cô, ngưa ngứa.

Vốn dĩ Nguyên Ngải chỉ vuốt một bên tai, nhưng giờ phút này cô không nhịn được mà duỗi cả tay còn lại.


Hai tay vân vê hai tai, chỉ thấy tai hổ lại run mấy cái.

Cứ túm tai người ta thế này hình như cũng không hay lắm, Nguyên Ngải chợt tìm lại được lương tâm.

"Em cũng muốn sờ đệm thịt."

Lão hổ to xác thấy cô ngày càng phấn khích, còn có thể làm gì khác được, chỉ có thể cam chịu xòe măng cụt ra đưa cho đối phương.

Chuyện này có vẻ không giống sinh hoạt lý tưởng trong suy nghĩ của anh lắm.

Chưa bao giờ anh nghĩ sẽ có một ngày mình cho người khác sờ tai, sờ móng vuốt.

Nguyên hình và nhân hình vốn hoàn toàn khác nhau.

Nguyên Ngải không nhịn được mà nắn đệm thịt êm ái, so với nắn tay người, nắn tay hổ quả nhiên vẫn có cảm giác hơn.

Phó Trăn sống không còn gì luyến tiếc, người mình xem như người yêu, chỉ xem mình như một chú mèo to xác...

Nhưng giây tiếp theo, cách lớp đồ phòng hộ kín kẽ, người nọ tựa vào đầu anh.

Dụi dụi.

"Em phát hiện nguyên hình của anh cũng đáng yêu đấy chứ!" Nguyên Ngải vừa nói vừa hôn lên đầu anh qua bộ đồ bảo hộ, rồi lại không nhịn được mà sờ mấy cái... Haha, đầu to là nhất.

Chú hổ lớn ngây ngẩn cả người, sau đó đột nhiên phát ra tiếng gầm gừ.

Nguyên Ngải cũng sửng sốt một chút, cô nén cười, nhất định phải vờ như chưa nghe thấy gì, nhất định phải vờ như chưa nghe thấy gì.

Đây là tiếng gầm gừ đặc trưng của động vật họ mèo mỗi khi thoải mái!

Chứ không phải của lão hổ dũng mãnh trước mắt.

Thầy Phó hổ vội vã quay đầu bỏ chạy.

"Em còn chưa sờ đủ mà!" Nguyên Ngải cũng đuổi theo, lần gặp mặt đầu tiên kết thúc nhanh thế sao?

Cô đuổi tới cửa phòng, gõ gõ cửa: "Thầy Phó ~ Hiệu trưởng Phó ~ Có thể cho em nhìn thêm một chút không? Hứa không động tay chân, chỉ nhìn thôi."


Nhất quyết không đề cập đến tiếng gầm gừ ban nãy, quả nhiên là bạn gái tốt!

Trong phòng lặng thinh không tiếng động.

Một lát sau, thầy Phó đã trở về lại bộ dạng đẹp trai ngời ngời, anh bước ra khỏi phòng, nghiêm túc nói: "Để anh dọn sạch lông dính trên người em."

"Thầy Phó, người yêu của em, cho em nhìn thêm một chút đi mà." Nguyên Ngải nũng nịu như một cô thiếu nữ.

Đôi tai Phó Trăn khẽ động đậy, ánh mắt không nhịn được mà nhìn dáng vẻ mới lạ của cô giáo Nguyên, cuối cùng anh vẫn lạnh lùng cự tuyệt.

Phó Trăn cầm dụng cụ gì đó, dọn sạch lông hổ dính trên đồ phòng hộ của cô.

"Em chỉ nhìn một chốc thôi, đảm bảo không sờ soạng."

Ý chí Phó Trăn sắt đá như cũ, xác định trên người cô không còn dính lông nữa, anh mới dẫn cô ra ban công.

Ban công cách phòng khách một tấm cửa kính, tuy rằng Nguyên Ngải rất muốn vào trong trêu ghẹo thầy Phó, nhưng cô cũng biết trong phòng có lông hổ, bị dị ứng sẽ rất phiền toái.

Xuyên qua tấm kính trong suốt, cô nhìn thấy thầy Phó chịu thương chịu khó quét tước phòng khách, phòng ngủ, không buông tha một ngóc ngách nào.

Ánh mắt Nguyên Ngải hướng đến cây cào móng trong góc nhà, trên đó có rất nhiều vết cào.

Trước kia Phó Trăn ở nhà, nhất định anh cũng thường xuyên biến thành nguyên hình.

Sau đó, mỗi lần dẫn cô đến, có phải anh luôn quét tước dọn dẹp nhà cửa như thế này không?

Thảo nào ngay cả lần đầu đến đây cô cũng không bị dị ứng.

Trong khoảng thời gian hai người dọn về ở cùng nhau, hầu như việc nhà đều do thầy Phó làm.

Không ngờ, người đàn ông sống đơn độc lạnh lùng khó gần này.

Trên thực tế lại lén dọn sạch lông hổ trong nhà.

Nguyên Ngải nhìn đối phương cẩn thận đặt thuốc của cô sang một bên, đảm bảo không gì dính vào.

Vốn dĩ cô còn có chút lo lắng anh không kiềm chế tốt, lỡ biến thành nguyên hình làm cô dị ứng.

Nhưng giờ phút này, sau lần biến thân, người nọ đang nghiêm túc quét sạch tất cả mọi phòng, tinh lọc không khí.

Đột nhiên cô phát hiện, anh còn để ý chuyện cô dị ứng hơn cả bản thân cô, cho nên cô mới có thể sống trong ngôi nhà của một chú hổ mà không dị ứng lần nào.

Nguyên Ngải cứ thế nhìn người bên trong, mặc dù người này là loài hổ, nhưng suy nghĩ còn tinh tế hơn cô nhiều.

Rốt cuộc, đến tận hôm nay, nhìn thấy cảnh trước mắt, cô mới chậm chạp nhận ra trong nhà có thể sẽ có lông hổ.


Quả nhiên là tình yêu, đặc biệt là tình yêu với một người đáng yêu thế này, sẽ thật vui sướng.

Phó Trăn đưa lưng về phía bạn gái, nhịp tim thình thịch dần trở lại như mọi khi.

Chuyện vừa rồi, anh chẳng thể nào quên nỗi.

Phó Trăn cũng không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào, chỉ là bị sờ đầu một chút, sờ cằm một chút, trong nháy mắt, anh chợt thoải mái đến tận linh hồn, xúc cảm lạ lẫm vờn quanh cổ họng cho đến khi không kiềm được mà phát ra thanh âm, mất khống chế đến đáng sợ, đến mức anh dường như không còn là chính mình.

Thế nên anh bỏ chạy.

Từ nhỏ đến lớn, Phó Trăn chưa từng chủ động cho kẻ nào chạm vào nguyên hình của mình. Thời điểm ở trại cô nhi, bảo mẫu có sờ đầu lúc anh bị bệnh, nhưng lúc ấy anh cũng không thấy thoải mái, ít nhất trước kia anh chưa từng biết hóa ra trên thế giới còn có chuyện thế này.

Anh ngẩng đầu, nhìn về phía ban công, người kia đã cởi bộ đồ phòng hộ ra, cách anh một tấm cửa kính, đôi mắt cô đầy trông mong: "Em vào được chưa?"

"Để anh thay quần áo đã." Phó Trăn nói.

Phòng khách, phòng ngủ đều được Phó Trăn quét tước vô cùng sạch sẽ, khi Nguyên Ngải tiến vào, cô không có bất kỳ phản ứng gì khó chịu, giống như trong phòng này chưa từng xuất hiện chú hổ nào.

Lần đầu tiên chạm vào loài hổ, tâm tình cô cực kỳ thỏa mãn, cô đi đến phòng bên cạnh, Phó Trăn đã thay đồ xong, bộ đồ ban nãy để riêng trong túi chuyên dụng.

Tâm trạng Nguyên Ngải vui vẻ, cô cũng không sợ nguyên hình của bạn trai, nghĩ vậy, cô giáo Nguyên trưởng thành mọi khi bất chợt hóa thành cô nữ sinh bé nhỏ, nhảy lên lưng người yêu--

Một tay Phó Trăn giữ lấy cô, một tay đóng chặt túi lại.

Người nọ bám lên lưng anh, thực chất là một động tác vô cùng nguy hiểm.

"Thầy Phó, nguyên hình của thầy đẹp thật đấy!" Giọng nói của cô tràn đầy mật ngọt, cảm giác khác hẳn mỗi khi cô nói chuyện với đồng nghiệp hay học trò.

"Anh nói đi, bao giờ em mới có thể hi vọng được gặp lại nguyên hình của anh lần nữa?"

Vừa mới thấy qua, sờ qua, Nguyên Ngải đã mong ngóng lần tiếp theo.

Nếu không phải do dị ứng, cô cảm thấy mình có thể vuốt trọc lông đối phương luôn.

"Ngày mai là ngày nghỉ, ở nhà cũng không có gì làm, chi bằng em giúp anh chải lông?"

"Anh xem, mấy cặp đôi hổ lúc bên nhau đều sẽ chải lông cho nhau, đúng không?"

"Tuy rằng em không phải hổ, nhưng nghi thức này cũng không thể thiếu được."

Lời tác giả:

Trước khi sờ, cô Nguyên: Có hơi hơi sợ.

Sau khi sờ, cô Nguyên: Hehe mình sẽ sờ trọc lông luôn!

Bình Luận (0)
Comment