**********
Chương 1030: Giới hạn của nguyên tắc
Bạch Cẩm Sương hít vào một hơi sâu rồi nói tiếp: “Mặc Tu Nhân, anh có từng nghĩ rằng nếu một ngày nào đó có người mạnh hơn em xuất hiện, lại đúng lúc người thân của anh ta bị ốm mà trái tim hay bộ phận cơ thể khác của em lại vừa hay có thể ghép hợp với người thân của người đó, nhưng chúng ta không muốn hiến tặng còn người đó có phải cũng sẽ tránh né được tất cả mọi bằng chứng và dùng cách này để cưỡng ép lấy đi trái tim của em hay không? Mặc Tu Nhân, nếu như tất cả những kẻ mạnh đều không có giới hạn thì thế giới này sẽ thật sự loạn lên mất!”
Mặc Tu Nhân nhắm chặt mắt lại, trái tim như bị ai đó bóp chặt lại.
Anh nói: “Cẩm Sương...!anh không phải là người không có nguyên tắc, nhưng...!liên quan đến chuyện của em anh hoàn toàn không có cách nào khống chế lại được, anh không thể nào cứ trơ mắt đứng nhìn em bị nhà họ Đỗ đe dọa được, không thể cứ vậy mà nhìn em bỏ lòng kiêu hãnh của mình xuống rồi đi cứu người, em là bảo bối của anh, anh làm sao nỡ được chứ...!
Hai mắt của Bạch Cẩm Sương đỏ hoe: “Mặc Tu Nhân, anh rất yêu em và cũng rất trân trọng em, điều đó làm em cảm thấy rất cảm động nhưng em không muốn anh vì em mà tay phải dính máu.
Mặc Tu Nhân, cứ cho là anh vì em, vì con thì anh có thể trở nên tốt hơn được không? Em không hy vọng anh là một người lương thiện hoàn toàn, bị người khác làm hại cũng không biết cách đánh trả nhưng trong một số chuyện em vẫn mong anh làm việc có thể giữ được nguyên tắc và giới hạn, nếu một người ngay cả giới hạn cũng bị đánh mất thì sẽ vô cùng đáng sợ!”
Mặc Tu Nhân thở dài sau đó duỗi tay ra trực tiếp ôm Bạch Cẩm Sương vào lòng, giọng nói trầm xuống: “Được, anh đồng ý với em tha cho bà ta rồi sẽ tìm lại cho mẹ em một người phù hợp, anh không tin là không tìm được người nào phù hợp!”
Bạch Cẩm Sương nhằm mắt lại thở phào nhẹ nhõm: “Mặc Tu Nhân, cảm ơn anh đã nhường em, chúng ta sẽ lại nghĩ cách, nhất định sẽ tìm ra cách mà!”
Mặc Tu Nhân “ừm” một tiếng rồi ôm lấy Bạch Cẩm Sương vào lòng sau đó không nói thêm gì nữa.
Bạch Cẩm Sương lo rằng Mặc Tu Nhân sẽ nghĩ nhiều nên cô nhẹ nhàng ôm lấy anh rồi thì thầm: “Mặc Tu Nhân, em thật sự cảm ơn anh, anh đã vì em mà thay đổi cách làm việc của mình, em thật sự rất vui.
Thật ra em cũng sẽ dùng cách của em để đi thuyết phục nhà họ Đỗ! Nếu như vẫn thực sự không được thì chúng ta có thể tìm tủy phù hợp hơn từ bệnh viện khác!”
Bạch Cẩm Sương nói những điều này là vì cô thật sự hy vọng rằng có thể dùng cách khác để giải quyết chuyện này, cô đã từng nghĩ nếu như cô và nhà họ Đỗ vẫn tiếp tục căng thẳng thì khi nhà họ Đỗ nhìn thấy thái độ kiên quyết của cô cuối cùng cũng sẽ nới lỏng yêu cầu.
Tới lúc đó nói không chừng cô sẽ giao cả trang sức đá quý Tư Huyền cho nhà họ Đỗ, miễn là cứu được mẹ cô.
Tuy nhiên cô lại không ngờ rằng một tiếng sau sự việc đã phát triển đến mức vượt ra khỏi dự liệu của cô và Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân biết Bạch Cẩm Sương sợ anh nghĩ nhiều liền cúi đầu hôn nhẹ lên trán của Bạch Cẩm Sương sau đó nhẹ giọng nói: “Em không cần phải nói vậy, anh hiểu mà, anh sẽ luôn ở bên em! Sẽ không dùng bất cứ thủ đoạn thô bạo nào nữa, anh sẽ cố hết sức để em không bị khó xử, không làm em phải buồn và dùng cách của em để mau chóng giải quyết chuyện này!”
Bạch Cẩm Sương thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn Mặc Tu Nhân nói: “Vậy bây giờ anh hãy gọi điện cho người của anh để họ thả Đỗ Thanh Vy ra, chúng ta phải tính kế hoạch lâu dài!”
Mặc Tu Nhân gật đầu, nếu như anh đã đồng ý với Bạch Cẩm Sương rồi thì anh sẽ không làm trái lại.
Ở trước mặt của Bạch Cẩm Sương, Mặc Tu Nhân gọi điện cho Triệu Văn Vương bảo anh ta thả Đỗ Thanh Vy ra và dừng lại tất cả mọi chuyện theo kế hoạch.
Triệu Văn Vương nhận được điện thoại liền đi xử lý ngay.
Mặc Tu Nhân cùng Bạch Cẩm Sương đi lên lầu.
Trong phòng bệnh, mặc dù Đỗ Yến Oanh vẫn luôn có thái độ cứng rắn đối với Đỗ Khang nhưng khi Đỗ Khang và Hà Yến đi, bà ta cũng rất buồn.
Tổng Đình Nguyên ngồi bên giường bệnh nhẹ nhàng an ủi bà ta.
Lúc Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân bước vào hai người họ đều ngẩng đầu lên nhìn.
Đỗ Yến Oanh không nhịn được liền nhìn Bạch Cẩm Sương hỏi: “Nhà họ Đỗ xảy ra chuyện..có liên quan đến chúng ta không?"
Bạch Cẩm Sương mỉm cười rồi lắc đầu nói: “Không liên quan, con đã nói chuyện rõ ràng với bọn họ rồi, sau này bọn họ sẽ không làm phiền con nữa nên mẹ cứ yên tâm đi!” Đỗ Yến Oanh nhìn Bạch Cẩm Sương nói một cách chắc nịch như vậy liền thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt!”
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy tâm trạng của Đỗ Yến Oanh đã được cải thiện nên cô không nói ra chuyện cấy ghép tủy là giả nữa mà cô chỉ nghĩ phải cố gắng thương lượng với nhà họ Đỗ càng sớm càng tốt.
Tống Đình Nguyên nhìn sắc mặt của Bạch Cẩm Sương có chút mệt mỏi liền bảo Mặc Tu Nhân đưa cô sang khách sạn đối diện để nghỉ ngơi.
Bạch Cẩm Sương vốn dĩ đang mang thai nên càng thèm ngủ cộng thêm với việc Tần Minh Lệ mất tích vào tối hôm qua nữa khiến áp lực tâm lý trong lòng cô càng lớn nên không thể ngủ được, cho nên đến hôm nay quả thật là có chút buồn ngủ.
Cô biết mọi người đều lo cho tình trạng cơ thể của mình nên không từ chối sau đó đi cùng Mặc Tu Nhân sang bên khách sạn đối diện bệnh viện để nghỉ ngơi.
Mặc Tu Nhân không ngủ, sau khi nhìn thấy Bạch Cẩm Sương đã ngủ say anh liền lấy sổ tay ra để xử lý công việc.
Bạch Cẩm Sương đang ngủ miễn man nhưng sau đó lại bị tiếng chuông điện thoại của Mặc Tu Nhân đánh thức.
Bạch Cẩm Sương mở mắt ra liền thấy Mặc Tu Nhân bỏ máy tính xuống và chuẩn bị cầm điện thoại, giọng cô có chút ngái ngủ: “Sao vậy?"
Mặc Tu Nhân trầm giọng nói: “Không biết nữa, anh đang định nghe điện thoại, em buồn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi anh ra ngoài nghe điện thoại đã!”
Bạch Cẩm Sương xoa xoa lông mày rồi lắc đầu nói: “Không cần, em dậy luôn đây, anh cứ ở trong này mà nghe điện thoại!” Mặc Tu Nhân gật đầu, anh vừa cầm điện thoại vừa đi đến bên giường nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Cẩm Sương sau đó nhẹ nhàng nói: “Từ từ ngồi dậy!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu.
Ở đầu dây bên kia khi điện thoại vừa được kết nối Triệu Văn Vương liền nói: “Giám đốc Mặc, tôi đã sắp xếp người đưa Đỗ Thanh Vy rời khỏi Tử Uyển, bịt mắt bà ta lại sau đó đưa đến một nơi xa khác, đẩy bà ta xuống xe rồi người của chúng ta rời đi, chỉ có điều..”
Mặc Tu Nhân linh cảm rằng những điều Triệu Văn Vương sắp nói có vẻ như không phải chuyện tốt đẹp gì.
Anh nói: “Chỉ có điều làm sao?”
Triệu Văn Vương có chút bất lực nói: “Chỉ có điều..bên đó có chút vấn đề, trên đường không có xe gì, lúc Đỗ Thanh Vy bị đẩy xuống xe có lẽ bà ta sợ người của chúng ta sẽ quay lại tìm bà ta nên nhân lúc đường không có xe, bà ta bèn chạy sang đường bất chấp đèn báo giao thông, ai biết được lại gặp phải mấy thanh niên đua xe.”
Phần còn lại Triệu Văn Vương không nói nhưng Mặc Tu Nhân cũng có thể hiểu được.
Anh nhìn xuống và nói: “Chết rồi?”
Triệu Văn Vương gật đầu nói: “Vẫn chưa, nhưng mà có lẽ...!rất nhanh sẽ chết thôi chỉ có điều nếu bây giờ cô Bạch vẫn muốn làm phẫu thuật cho mẹ cô ấy thì vẫn còn kịp, bởi vậy...!tôi muốn hỏi anh xem tiếp theo nên làm thế nào?”
Ánh mắt của Mặc Tu Nhân lóe lên một tia: “Hiện tại Đỗ Thanh Vy đang nằm ở bệnh viện nào, gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ đích thân qua đó một chuyến, phía bên bệnh viện Việt Đức cậu hãy thông báo cho bác sĩ Phương chuẩn bị làm phẫu thuật.
Triệu Văn Vương hiểu được cách nghĩ của Mặc Tu Nhân liền lập tức nói: “Được, tôi làm ngay đây!” Mặc Tu Nhân cúp điện thoại, vẻ mặt của Bạch Cẩm
Sương có chút phức tạp: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô không nghe thấy những gì Triệu Văn Vương nói chuyện qua điện thoại nhưng qua lời nói của Mặc Tu Nhân cô cũng hiểu được chút.
Chết rồi? Đỗ Thanh Vy...!chẳng lẽ là Đỗ Thanh Vy...!
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương nhìn xuống rõ ràng là đang suy nghĩ lung tung, anh liền nói: “Người của anh đã thả Đỗ Thanh Vy đi, kết quả bà ta lại bị ô tô đâm khi chạy qua đường, tình hình bây giờ rất nghiêm trọng, Triệu Văn Vương đã tìm người quen phía bên bệnh viện để hỏi cho dù bác sĩ có cố gắng hết sức cũng không thể cứu được, bà ta sắp không qua khỏi rồi vì vậy anh đang định thuyết phục nhà họ Đỗ, vì vậy em cứ ở lại khách sạn có được không?” Bạch Cẩm Sương không ngờ lại xảy ra chuyện này, vẻ mặt cô có chút phức tạp: “Bà ta thật sự..” Bạch Cẩm Sương không biết nên nói như thế nào..