**********
Chương 1039: Thề không bỏ qua
Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Chắc chắn là đáng tin cậy, nếu không em cũng không lấy chuyện này ra đùa!”
Mặc Tu Nhân hít một hơi thật sâu: “Thế thì tốt, bây giờ chúng ta đi tìm Sở Hạnh Từ!” Bạch Cẩm Sương nghiêm túc gật đầu, chỉ cần tìm được Lục Thành Ngôn, muốn cứu Tần Minh Xuân cũng dễ dàng hơn nhiều!
Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân vội vàng xuống lầu, nhưng không ngờ bọn họ vừa ra khỏi thang máy thì nghe thấy ở cửa công ty có người vừa la mắng vừa khóc.
Mặc Tu Nhân nhìn một nhân viên nào đó của công ty vừa đi qua bên cạnh: "Có chuyện gì ở cửa thế?"
Đối phương vội vàng nói: “Tổng giám đốc Mặc, hình như hai người ở cửa ồn ào nói muốn gặp anh, nhưng bọn họ vừa nghe là phải hẹn trước thì bắt đầu lăn lộn khóc lóc s!"
Đương nhiên rồi, nhất là người phụ nữ đó, chỉ là người đàn ông đó có thể dung túng cho cô ta khóc lóc sòm thì chắc chắn là cùng một giuộc.
Mặc Tu Nhân gật đầu, nhìn Bạch Cẩm Sương, trầm giọng nói: “Chúng ta qua đó nhìn xem!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu.
Đợi khi bọn họ đến cửa thì mới thấy, hai người bị vây trong đám đông không phải là người ngoài, bọn họ là bố mẹ Tần Minh Lệ, Tần Quốc Phú và Trương Quế Hoa.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy hai người này, sa sầm mặt trong chốc lát.
Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương bước lại gần, đám đồng tự động tránh đường, lễ tân sợ hãi đứng một bên giải thích: “Tổng giám đốc Mặc, hai người này nhất định muốn gặp anh, tôi nói phải hẹn trước thì bọn họ lại xông vào trong, bảo vệ không ngăn được, còn liên tục chửi bới!”
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Tôi biết rồi!” Anh nói rồi nhìn vợ chồng Tần Quốc Phú: “Mấy người đến đây làm gì?”
Tần Quốc Phú ỉu xìu không lên tiếng, Trương Quế Hoa chống nạnh nói văng cả nước miếng: “Cậu còn mặt mũi hỏi tôi làm gì, mấy người giấu Minh Lệ nhà chúng tôi đâu rồi? Mấy người giao Tần Minh Xuân ra đây, hôm đó lúc Minh Lệ đi tìm nó thì không thấy đâu nữa, nếu mấy người không có cách giải thích nào cho tôi, hôm nay tôi nhất định phải để mọi người biết bộ mặt thật đám nhà họ Tần mấy người!”
Mặt Trương Quế Hoa đỏ au nhìn Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương, dáng vẻ thề không bỏ qua.
Sắc mặt Mặc Tu Nhân cực kỳ tối tăm, anh không ngờ Tần Minh Lệ lại hợp tác với người ta bắt Tần Minh Xuân đi, bố mẹ Tần Minh Lệ còn dám đến đây khóc lóc sòm.
Chỉ là Tần Minh Lệ trộm nghe chuyện Tần Minh Xuân mất tích, không có cách nào nói với bên ngoài được.
Mặc Tu Nhân chỉ lạnh lùng nhìn Tần Quốc Phú: “Tần Quốc Phú, xem ra bài học lần trước vẫn chưa đủ sâu sắc với ông nhỉ?”
Tần Quốc Phủ nghe câu nói này, lập tức nghĩ đến lúc trước ở bên trong bị bắt nạt đủ kiểu, đầu gọi ông ta mềm nhũn trong chốc lát, sau lưng cũng như đang đau.
Ông ta vội vàng nói: "Tổng giám đốc Mặc, không phải tôi không rút ra bài học, quả thực là hôm đó Minh Lệ nói muốn đi tìm Minh Xuân, sau đó biến mất, tôi và mẹ con bé cũng lo lắng cho nó!"
Mặc Tu Nhân lạnh cả mặt: “Vậy mấy người muốn tìm Tần Minh Xuân hay muốn tìm Tần Minh Lệ đây?"
Trương Quế Hoa vội vàng nói: “Tìm hết! Tần Minh Xuân đã hứa với chúng tôi rồi, chỉ cần chúng tôi quay về Nha Trang thì sẽ cho chúng tôi mười tám triệu, chúng tôi đã thỏa thuận, kết quả lại không thấy nó đâu, chúng tôi muốn đi thì không thấy Tần Minh Lệ đâu cả, hơn nữa còn chưa lấy được tiền! Bảo chúng tôi không tìm Tần Minh Xuân cũng được, dẫu sao thì cậu cũng là em trai nó, bây giờ cậu cho chúng tôi mười tám triệu, chúng tôi sẽ đi tìm Tần Minh Lệ ngay lập tức!”
Nghe thấy lời này của Trương Quế Hoa, Mặc Tu Nhân trực tiếp cười khẩy ra tiếng, hóa ra là đến lấy tiền, anh còn tưởng hai người này lo lắng cho Tần Minh Lệ bao nhiêu, hóa ra là lo không lấy được tiền! Ánh mắt anh híp lại đầy nguy hiểm: “Đúng lúc tôi cũng đang tìm Tần Minh Xuân, nếu mấy người cũng tìm anh ấy thì đợi mấy người tìm được anh ấy rồi lại nói!” Mặc Tu Nhân nói xong, Bạch Cẩm Sương vội vàng kéo anh muốn đi.
Dù giọng điệu của Mặc Tu Nhân rất bình tĩnh, nhưng Bạch Cầm Sương có thể nhìn ra đây là báo hiệu cho Mặc Tư Nhân sập hết kiến nhân.
Nếu vợ chồng Trương Quế Hoa cứ sống chết vưởng bận nữa thì Mặc Tu Nhân có thể bùng nổ luôn.
Kết quả, Bạch Cẩm Sương vừa nghĩ như thế, Trương Quế Hoa thấy bọn họ muốn đi thì gấp gáp, giơ tay kéo Bạch Cẩm Sương lại.
Bạch Cẩm Sương bị bà ta kéo lại, thả lỏng tay Mặc Tu Nhân ra, lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã xuống đất, may mà Mặc Tu Nhân nhanh tay lẹ mắt đỡ cô lại.
Mặc Tu Nhân sa sầm mặt trong nháy mắt, ánh mắt u ám dọa người.
Anh trực tiếp quay người, đá vào người Trương Quế Hoa một cái, Trương Quế Hoa hoàn toàn không tránh kịp, bị đá ngã ra đất, kêu gào đau đớn.
Tần Quốc Phú bị dọa đến run cả vai, không dám nói câu nào thừa thãi.
Sắc mặt Mặc Tu Nhân u ám kinh người: “Nể mặt mà còn không muốn! Bảo vệ, báo cảnh sát cho tôi, hai người này quấy rối hoạt động kinh doanh bình thường của công ty chúng ta, bảo cảnh sát đến giải quyết chuyện này!”
Bảo vệ bị anh nhìn lập tức đứng thẳng dậy, vẻ mặt vinh hạnh gật đầu đáp lời: “Vâng thưa tổng giám đốc Mặc, bây giờ tôi đi báo cảnh sát!”
Nghe thấy lời này, hai vợ chồng Tần Quốc Phú bị dọa trắng bệch cả mặt.
Ông ta vội vàng xin Mặc Tu Nhân tha: “Tổng giám đốc Mặc, chúng tôi không có ý muốn quầy rầy công ty ngài kinh doanh, chúng tôi chỉ muốn tìm ngài hỏi thăm tung tích của Minh Xuân và Minh Lệ!”
Mặc Tu Nhân “hừ” một tiếng: “Hỏi thăm tung tích của bọn họ...!Tôi thấy hai người là muốn hỏi tung tích của tiền, đã muốn tiền như thế thì vào cục cảnh sát mà đòi tiền cảnh sát đi!”
Mặc Tu Nhân nói xong thì kéo tay Bạch Cấm Sương đi về phía xe hơi.
Trong lòng Bạch Cẩm Sương bất đắc dĩ, nếu hôm nay đỗ xe dưới đất thì tốt rồi, có lẽ cũng không gặp phải hai kẻ dở hơi bọn họ.
Lên xe, Bạch Cẩm Sương thấy Mặc Tu Nhân vẫn còn đang tức giận thì không nhịn được kéo tay anh: “Mặc Tu Nhân, anh đừng tức giận nữa mà?”
Ánh mắt Mặc Tu Nhân nhìn qua: “Em bảo anh sao mà không tức giận được, suýt nữa thì bà ta kéo ngã em, em biết bây giờ em ngã xuống thì có hậu quả gì không?”
Bạch Cẩm Sương bĩu môi: “Không phải giờ không có chuyện gì sao?” "Vậy cái gì gọi là có chuyện, em xảy ra chuyện rồi mới gọi là có chuyện sao? Hay là nói, vì em nói sai, làm hại Tần Minh Xuân bị bắt nên trong lòng ảy nảy, nể tình quan hệ của bọn họ và Tần Minh Xuân nên em mới suýt chút nữa bị thương, em cũng nói giúp bọn họ?"
Mặc Tu Nhân nghiêm mặt nhìn Bạch Cẩm Sương, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vẻ tức giận.
Bạch Cẩm Sương ngây người, vội vàng lắc đầu: “Mặc
Tu Nhân, em không có ý đó!” “Vậy em nói xem, rốt cuộc em có ý gì?” Đôi mắt đen của Mặc Tu Nhân có hơi dọa người, anh sầm mặt nhìn Bạch Cẩm Sương.
Trong tình huống bình thường, anh mà không cực kỳ tức giận thì sẽ không ra tay đánh phụ nữ!
Huống hồ, Trương Quế Hoa cũng không được coi là một bậc bé trên đứng đán
Nhưng nhìn thấy khoảnh khắc Bạch Cẩm Sương suýt chút nữa ngã xuống đất, Mặc Tu Nhân thật sự tức giận!
Bạch Cẩm Sương bất đắc dĩ nhìn Mặc Tu Nhân, dùng sức nằm chặt lấy tay anh: “Em chỉ là không muốn anh tức giận, em biết Tần Minh Xuân và Vân Yến mất tích làm áp lực trong lòng anh cũng rất lớn, bởi vì anh sợ bọn họ xảy ra chuyện thì em sẽ nghĩ không thông, anh nhận lấy hết áp lực và những thứ em phải gánh vác, anh gánh vác gấp đôi vì em, những điều này em hiểu hết, thế nên em không muốn tâm trạng anh tệ hơn nữa, anh quan tâm đến em, em cũng quan tâm đến anh, anh không hiểu sao?”
Mặc Tu Nhân nghe thấy lời này, lúc này mới nhắm đôi mắt đen lại, anh giơ tay ra ôm chặt Bạch Cẩm Sương vào lòng, thấp giọng nói: “Cẩm Sương...!Vừa nãy anh thực sự quả tức giận, nhưng em thực sự không hiểu, dù anh nói với mẹ anh là em sai thật, bây giờ điều quan trọng nhất là tìm được Tần Minh Xuân, nhưng...!anh nói là lỡ như...!nếu Tần Minh Xuân thật sự có chuyện gì...!không ai có thể đụng vào một ngón tay của em, dù là mẹ anh cũng không được, anh bằng lòng vì em đối đầu với cả thế giới, em biết không?”.