Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 1039



**********
Chương 1044: Bị cắn trả
Lâm Kim Thư không rời mắt khỏi máy tính, gật gật đầu: “Được rồi, tớ sẽ lập tức điều tra ngay”
Rất nhanh sau đó, Lâm Kim Thư liền gửi một tờ bản đồ cho Mặc Tu Nhân: “Bảo cấp dưới của anh tìm kiếm trong phạm vi này!”
Nói xong, cô ấy nhìn về phía Bạch Cẩm Sương: “Tớ tìm ra rồi, Tần Minh Xuân và Vân Yến quả thật là đã bị Lục Thành Ngôn bắt đi, cả hai bọn họ hiện giờ đang ở phòng thí nghiệm dưới lòng đất kia, hơn nữa...!mặc dù nơi nhốt hai người họ cách biệt, nhưng đều được đánh dấu là khu vực đối tượng thí nghiệm, còn nữa...!từ camera giám sát, tớ đã nhìn thấy một người!” “Ai?” Bạch Cẩm Sương có chút tò mò.

Nghe giọng điệu của Lâm Kim Thư thì có vẻ đây là người mà Lâm Kim Thư cũng biết, nếu không thì Lâm Kim Thư sẽ không nói như vậy.

Lâm Kim Thư mím môi nói: “Chính là Tần Minh Lệ, người trước đây đã làm việc cùng cậu, tớ thấy cô ta cũng ở đó!"
Bạch Cẩm Sương trước đó đã không giải thích nguyên do và kết quả của sự việc lần này cho Lâm Kim Thư, chỉ bảo cô ấy giám sát thiết bị điện tử của Sở Hạnh Từ để giúp cô tìm Lục Thành Ngôn.


Sau khi nghe cô ấy nói vậy, giọng nói của Bạch Cẩm Sương có chút lạnh lùng: “Cô ta đương nhiên ở đó rồi, chính cô ta đã bắt tay hợp tác với Lục Thành Ngôn mới bắt được Tần Minh Xuân, hơn nữa...Vân Yến bị bắt, tám phần cũng bởi người phụ nữ này!”
Lâm Kim Thư không ngờ đến còn có chuyện như vậy, cô ấy có chút kinh ngạc: “Quan hệ giữa cô ta và Lục Thành Ngôn rất tốt ư? Bọn họ lại còn hợp tác cùng nhau?”
Bạch Cẩm Sương nghĩ tới thân phận bí mật của Tần Minh Xuân, mím môi nói: “Nếu đã hợp tác thì tự khắc phải có điều kiện và lợi ích rồi!”
Lâm Kim Thư nhìn Bạch Cẩm Sương không muốn nói đến chuyện này, liền gật gật đầu, cũng không tiếp tục gạn hỏi gì thêm, chỉ nói: “Mặc dù cậu nói giữa bọn họ chỉ là mối quan hệ hợp tác đôi bên, nhưng...!tớ thấy Lục Thành Ngôn dường như không thèm để ý gì tới Tần Minh Lệ cả, tớ cho cậu xem thứ này!”
Lâm Kim Thư vừa nói vừa di chuyển ngón tay trên bàn phím, Bạch Cẩm Sương liền cúi xuống nhìn.

Trên màn hình máy tính, trong bức hình hiện ra hình ảnh hai người, một người là Tần Minh Lệ, và người còn lại chính là Lục Thành Ngôn.

Nhìn từ góc độ của camera giám sát, có lẽ là camera giám sát được lắp đặt sát tường ở trong phòng.

Trong ảnh, Tần Minh Lệ đang kéo cánh tay của Lục Thành Ngôn hình như muốn nói thả tôi ra.

Kết quả ngay giây tiếp theo, trên gương mặt của Lục Thành Ngôn hiện lên vẻ không kiên nhẫn nữa, trực tiếp đá Tần Minh Lệ ra, nhìn khẩu hình miệng, có lẽ là nói, cô tốt nhất nên an phận một chút, sự kiên nhẫn của tôi có hạn!
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy cảnh này, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Lâm Kim Thư nói: "Thật ra, tớ đã nhìn thấy những cảnh như thế này rất nhiều lần từ hệ thống giám sát ở đó.

Trước đây...!Lục Thành Ngôn đã tát Tần Minh Lệ, sau đó nhất cô ta trong căn phòng đó! Tần Minh Lệ đã luôn bị giam lỏng trong căn phòng đó, nếu không, khi nghe cậu nói giữa bọn họ là mối quan hệ hợp tác tớ cũng sẽ không ngạc nhiên đến vậy! "
Bạch Cẩm Sương thở dài nói: "Giữa bọn họ thật sự chỉ là quan hệ hợp tác, nhưng...!cậu chưa từng nghe qua sao, dữ hổ mưu bì, bảo hổ lột da thì dễ dàng bị cắn trả lại nhất, kết cục hiện giờ của Tần Minh Lệ chính là ví dụ điển hình nhất!”

Bạch Cẩm Sương trước đây cũng đã từng nghĩ, loại người ngu xuẩn như Tần Minh Lệ, sau khi đã biết được thông tin của Tần Minh Xuân, điều đầu tiên nghĩ đến nhất định chính là đe dọa nhà họ Tần, cô ta thậm chí còn cảnh cáo Tần Minh Xuân không được nói bừa, nếu không sẽ rất dễ liên lụy đến bản thân cô ta, dù sao thì suy cho cùng, cô ta cũng họ Tần, là anh em họ với Tần Minh Xuân
Thật đáng tiếc...!Tần Minh Xuân cuối cùng cũng chẳng coi trọng đến lời nói của cô ta, lại còn dám hợp tác với Lục Thành Ngôn, thật sự là không biết bản thân mình chết vì cái gì!
Chỉ có điều, Tần Minh Xuân thật đáng thương, cuối cùng việc này lại bị cô ta lỡ miệng nói ra trước, chẳng suy nghĩ đến tại vách mạch rừng.

Lâm Kim Thư không ngờ rằng Tần Minh Lê lại hợp tác với người khác, cuối cùng lại bị giam lỏng, cô ấy ngạc nhiên bất lực, cuối cùng không nói gì!
Cảnh Hạo Đông kéo Mặc Tu Nhân ra ngoài nói chuyện, Bạch Cầm Sương ngồi cạnh Lâm Kim Thư, Lâm Kim Thư đưa cho cô xem tình hình phía bên kia của Lục Thành Ngôn mà cô ấy điều tra được trên mạng.

Bạch Cẩm Sương đang ngồi chăm chú nhìn, Lâm Kim Thư đột nhiên đanh mặt lại, vẻ mặt ngay lập tức trở nên khó chịu, mười ngón tay nhanh chóng thao tác.

Bạch Cẩm Sương không làm phiền cô ấy, chỉ nhẫn nại ngồi đợi.

Đợi khi Lâm Kim Thư thao tác xong, cô mới nhìn Lâm Kim Thư nói: “Cậu vừa rồi...!
Lâm Kim Thư có chút ngạc nhiên mừng rỡ: "Tớ vừa nhìn thấy mật mã thang máy của bọn họ liền thử bẻ khóa mật mã thang máy đó một chút, bây giờ tớ đã có quyền kiểm soát tạm thời rồi, chỉ là, vì không muốn bứt dây động rừng nên trước mắt sẽ không để bọn họ phát hiện ra mạnh mối, nếu như Mặc Tu Nhân muốn đi cứu người thì liên hệ với tớ, khi đến đó, tớ sẽ trực tiếp mở thang máy để bọn họ đi xuống!”
Nghe những lời này của Lâm Kim Thư, Bạch Cẩm Sương không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Thật vậy sao? Vậy thì quá tốt rồi!”
Bạch Cẩm Sương nói xong, Cảnh Hạo Đông và Mặc Tu Nhân liền đi vào.

Dáng vẻ của Mặc Tu Nhân hấp ta hấp tấp: “Lâm Kim Thư, em có thể giúp điều tra một chút phòng thí nghiệm dưới lòng đất đó có bao nhiêu lối thoát không? Chúng ta hiện giờ có thể đi cứu người không?"
Lâm Kim Thư có chút ngạc nhiên: “Sao lại lo lắng như vậy?”
Mặc Tu Nhân nói: “Nhờ có phạm vi vị trí mà em đưa, cộng thêm với vận may của chúng ta khá tốt, tôi đã bảo Triệu Văn Vương dùng máy dò thăm dò, chúng ta đã tìm được vị trí cụ thể khu vực thực nghiệm của Lục Thành Ngôn rồi!”
Lâm Kim Thư nghe Mặc Tu Nhân nói vậy, ngay lập tức nói: “Em vừa mới kiểm tra ra được, thang máy ở đó là thang máy dùng mật mã, em đã nắm được quyền điều khiển thang máy tạm thời, như thế thì em có thể chú ý đến được tình hình ở đó, nếu như Lục Thành Ngôn muốn rời đi, em sẽ trực tiếp điều khiển được thang máy để bọn họ không thể lên trên được, em sẽ đưa cho anh quyền mở thang máy, mọi người có thể trực tiếp chặn bọn họ ở dưới đó để giải quyết chuyện này!”

Mặc Tu Nhân thở phào một hơi: “Như vậy cũng tốt, chỉ có điều, nếu như bọn họ không có động tĩnh gì thì cố gắng đừng bứt dây động rừng, anh sợ rằng Lục Thành Ngôn túng quá hóa liều, dù sao thì Tần Minh Xuân và Vân Yến cũng đang ở trong tay anh ta!”
Lâm Kim Thư khẽ gật đầu: “Điều này em biết, hơn nữa...!cửa nhốt bọn họ đều là cửa điện tử, nếu như bọn họ phát hiện ra sự việc có gì đó không ổn, sẽ muốn lấy Vân Yến và Tần Minh Xuân ra đe dọa mọi người, em cũng có thể trực tiếp điều khiển để đóng hoàn toàn cửa điện tử đó, như vậy bọn họ có muốn phá cửa để vào cũng sẽ phải mất một khoảng thời gian nhất định, em cũng chỉ có thể cố gắng hết sức để cho mọi người thêm một chút thời gian!”
Mặc Tu Nhân chân thành cảm kích nói: “Như vậy đã đủ rồi, cảm ơn em, Lâm Kim Thư, Cẩm Sương ở lại chỗ của em trước, tôi đi trước đây!”
Sau khi Mặc Tu Nhân nghiêm mặt nói xong, quay người định rời đi, Bạch Cẩm Sương nhíu mày, kéo lấy cánh tay của anh: “Anh vừa nói gì cơ? Em trước hết ở lại chỗ này? Sao em lại phải ở lại chỗ này? Em muốn cùng anh đi cứu người!" Mặc Tu Nhân trầm giọng nói: “Cẩm Sương, đừng làm loạn, đây là chuyện liên quan đến sống chết, không phải chuyện đùa!”
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương trở nên khó coi: “Chính bởi vì là chuyện liên quan đến sống chết nên em mới muốn đi cùng, Mặc Tu Nhân, anh đừng quên, em còn là người có trách nhiệm đáng kể trong chuyện này, hơn nữa, sức mạnh của em cũng không hề yếu, em sẽ bảo vệ tốt cho bản thân mình, em nhất định phải đi cứu người!”
Sắc mặt Mặc Tu Nhân tối sầm lại: “Em không thể nghe lời một chút sao? Em hiện giờ còn đang mang thai đó!” Bạch Cẩm Sương không chút khoan nhượng nhìn Mặc
Tu Nhân: “Mang thai thì sao? Em hiện giờ đã mang thai được ba tháng rồi, em sẽ cẩn thận!”
Mặc Tu Nhân nhắm mắt lại, thái độ kiên định: “Không được, mặc kệ em có nói gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ không cho phép em đi!”
Bạch Cẩm Sương lần này cũng vô cùng cố chấp: “Nếu như em cứ nhất định phải đi thì sao?”
Con ngươi của Mặc Tu Nhân co lại: "Nếu anh nhất định không cho phép thì sao?"
Bạch Cẩm Sương có chút sốt ruột nói: “Vậy thì anh cứ đi đi, em sẽ tự mình đi!”
Mặc Tu Nhân không ngờ Bạch Cẩm Sương lại cố chấp đến như vậy, anh cũng có thể hiểu được rằng nếu Bạch Cẩm Sương không thể đi cứu người, ngộ nhỡ nếu có chuyện gì xảy ra, có thể cả đời này cô cũng không thể vượt qua được rào cản trong lòng mình
Nhưng cho dù có là như vậy, anh cũng không thể nào cho phép Bạch Cẩm Sương mạo hiểm được.

Lục Thành Ngôn là một tên điên, ai biết được liệu sẽ có thứ gì đang đợi bọn họ trong phòng thực nghiệm dưới lòng đất đó chứ!
Lồng ngực Mặc Tu Nhân khế phập phồng nói: “Em không nghe lời anh đúng không?”.


Bình Luận (0)
Comment