Thượng Vân Dương bị tức đến nỗi muốn hộc máu, nhưng bị Lăng Như Yến kéo lại, ngón tay run rẩy chỉ về phía Tê Bạch Mai.
Cô ta nổi giận với Lăng Như Yến: “Cô buông tôi ra.”
Lăng Như Yến nhíu mày: “Cô ta cố ý chọc tức cô, cô đừng có bị lừa”
Tê Bạch Mai tỏ vẻ vô tôi, tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Thượng Vân Dương, cô đừng tức giận, cô cũng biết tính cách tôi nhạt nhẽo, không biết ăn nói, nếu như tôi có nói gì làm cô tức giận thì xin lỗi haha, cũng đừng tức chết đó ”
Cô ta nói xong thì xoay người đỡ Lâm Kim Thư đi ra ngoài: “Cô có sao không Lâm Kim Thư?”
Lâm Kim Thư không biết Tê Bạch Mai là ai, khó khăn lắc đầu một cái.
Hai người bọn họ vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy Bạch Cẩm Sương vội vã chạy đến.
Phía sau lưng cô còn có Cảnh Hạo Đông và Lâm Thanh Tuấn.
Lúc Bạch Cẩm Sương nhận được tin của Tê Bạch Mai đã kêu Lâm Thanh Tuấn qua.
Cảnh Hạo Đông đến tìm Lâm Kim Thư thì nghe được chuyện Lâm Kim Thư bị bắt nạt ở nhà vệ sinh cho nên mới cùng đến đây.
Thượng Vân Dương vừa mới đi ra từ nhà vệ sinh thì liếc mắt thấy Lâm Thanh Tuấn.
Cô ta ngay lập tức chạy về phía Lâm Thanh Tuấn, nhào vào trong ngực của anh ta, tủi thân khóc: “Lâm Thanh Tuấn, anh phải đòi lại công bằng cho em, anh nhìn mặt của em đi, Lâm Kim Thư muốn phá hủy khuôn mặt của em, sau này em phải sống sao đây.”
Tê Bạch Mai giật mình về sự vô liêm sỉ của cô ta, ngạc nhiên nhìn cái ót của Thượng Vân Dương.
Lâm Kim Thư yên lặng không nói, chỉ bình tĩnh nhìn Lâm Thanh Tuấn, vẻ mặt kiên định.
Bạch Cẩm Sương nhíu mày nhìn tình hình hỗn loạn trước mặt, cũng không lên tiếng.
Cảnh Hạo Đông tự động đi tới, đứng bên cạnh Lâm Kim Thư nhỏ giọng nói: "Bụng em sao thế? Khó chịu hả?"
Lâm Kim Thư nhếch môi không nói một lời.
Vẻ mặt Lâm Thanh Tuấn rất khó coi: "Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?”
Nước mắt của Thượng Vân Dương tuôn trào: “Lâm Thanh Tuấn, có một số chuyện em cũng không muốn nói cho anh nhưng mà Lâm Kim Thự đã chèn ép em nhự thế nảy thì em cũng không còn cách nào khác.
Lâm Kim Thư thích anh, anh có biết không?”
Nét mặt Lâm Kim Thư thay đổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vẻ mặt vô cùng xấu xí.
Cảnh Hạo Đông nhìn thấy bàn tay đang che bụng của cô ấy năm lại thành một quả đấm.
Thượng Vân Dương tự biên tự diễn: “Từ khi chúng ta ở bên nhau, Lâm Kim Thư cứ gây khó dễ cho em cả ngoài sáng lẫn trong tối, mấy chuyện này em cũng nhịn, dù sao thì bạn trai của mình được người khác thích vậy chứng minh mắt nhìn người của em tốt, cô ấy dù gì cũng là đàn em của anh cho nên em cũng không muốn tính toán với cô ấy, nhưng mà cô ấy được voi đòi tiên, hôm nay muốn phá hủy khuôn mặt của em, anh nhìn xem khuôn mặt của em bị cô ấy cào thành cái gì rồi”
Lâm Thanh Tuấn cúi đầu nhìn vết máu trên mặt Thượng Vân Dương, chân mày nhíu chặt.
Lãng Như Yến cũng không ngờ Thượng Vân Dương lại biết diễn kịch như vậy, còn làm cho Lâm Thanh Tuấn tin cô ta không chút nghỉ ngờ.
Cô ta vội vàng lên tiếng làm chứng cho Thượng Vân Dương: “Tổng thanh tra Lâm, lời nói nhà thiết kế Thượng đêu là sự thật, Lâm Kim Thư cào khuôn mặt của cô ấy như vậy, còn nói cô ta không tin mình đã phá hủy khuôn mặt của nhà thiết kế Thượng như vậy rồi thì anh sẽ còn thích cô ấy”
Tê Bạch Mai tức giận không thôi: "Lăng Như Yến cô đang nói cái gì vậy, cô tưởng tôi mù sao?”
Lăng Như Yến phản bác lại: “Lúc Lâm Kim Thư đánh Thượng Vân Dương thì cô vẫn còn ở trong phòng, cô cũng không nhìn thấy! Sao nào, cô muốn nói láo giúp cho Lâm Kim Thư hả?”
Tê Bạch Mai ngây người, chân mày nhíu lại, cô ta định nói thi bị Lâm Thanh Tuấn cắt ngang.
Con mắt của Lâm Thanh Tuấn hung ác nhìn về phía Lâm Kim Thư: “Chuyện này là thật sao?”
Lâm Kim Thư không thể tin, mở mắt nhìn về phía Lâm Thanh Tuấn: “Anh nói vậy là có ý gì? Anh cũng cảm thấy em cố ý cào mặt của cô ta bị thương? Em nói cô ta đánh em trước, anh có tin không?”
Vẻ mặt của Lâm Thanh Tuấn không biết phải làm sao: “Lâm Kim Thư, sao em lại biến thành người như vậy? Trước đây em sẽ không đánh người ta, khuôn mặt đối với một người phụ nữ mà nói quan trọng như thế nào em không biết sao? Nếu như hôm nay Thượng Vân Dương phá hủy khuôn mặt của em, em cảm thấy như thế nào?”
Lâm Kim Thư mở to mắt nhìn Lâm Thanh Tuấn, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng tràn đầy tuyệt vọng, không thể hít thở được: “Anh tin cô ta mà không tin em?”
Lâm Thanh Tuấn rõ ràng không tin cô ấy.
Lâm Thanh Tuấn nhíu mày nhìn Lâm Kim Thư: "Vấn đề không phải là tin hay không tin, cô ấy bị thương như vậy, chẳng lẽ em không thấy việc làm của mình quá đáng hay sao?”
Hơn nữa vết thương còn rõ ràng như vậy.
Lâm Kim Thư nhìn chãm chãm Lâm Thanh Tuấn, nhìn thấy trên mặt Thượng Vân Dương nở một nụ cười đắc ý, khinh thường.
Cô ấy cố gắng chịu đựng những giọt nước mắt, sự đau đớn và khó chịu được ẩn sâu trong đôi mắt, trong lòng vô cùng thất vọng.
Lâm Thanh Tuấn không yêu mình, cô ấy còn có thể thuyết phục bản thân rằng tình yêu là mù quáng, anh ta không thương cô ấy không phải là lỗi của anh ta! Anh ta hẹn hò với Thượng Vân Dương cô ấy có thể thuyết phục bản thân bọn họ là người có tình thì cuối cùng cũng bên nhau, mặc dù cô ấy vô cùng khó chịu nhưng cũng chúc mừng cho anh ta.
Nhưng đến khi cô ấy và Thượng Vân Dương đối đầu gay gắt thì cô ấy mới nhận ra, bản thân mình ở trong lòng Lâm Thanh Tuấn không đáng giá một đồng! Cô ấy yêu anh ta nhiều năm như vậy đều là uống phí.
Ở trong lòng anh ta, cô ấy chính là một kẻ nhỏ nhen độc ác, vì lòng riêng là phá hủy khuôn mặt của bạn gái anh ta.
Bọn họ quen biết nhiều năm như vậy nhưng ngay cả sự tôn trọng cũng như tin tưởng tối thiểu với cô ấy anh ta cũng không có.
Có trách thì cũng trách cô ấy tự làm tự chịu.
Bạch Cẩm Sương lo lắng nhìn Lâm Kim Thư, trong lòng có chút oán hận đối với Lâm Thanh Tuấn.
Lâm Kim Thư là người như thế nào chẳng lẽ anh ta không biết sao? Bạch Cấm Sương bước về phía trước một bước, muốn dẫn Lâm Kim Thư đi.
Không ngờ Lâm Kim Thư bất ngờ cười to, sự mỉa mai tràn ngập trong ánh mắt: “Lâm Thanh Tuấn, trước kia em nghe người ta nói lòng người đều thiên vị, em còn không tin, bây giờ thì tin rồi”
Chân mày Lãm Thanh Tuấn nhíu chặt: “Em không cần nói như thế, em nói xin lỗi với Vân Dương đi, chuyện này coi nhự bỏ qua, anh sẽ không truy cứu trách nhiệm của em.”
Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng của Lưu Thục Kiều thì trong lòng anh ta vô cùng khó chịu.
Cảnh Hạo Đông tức giận nhướng mày: “Nói xin lỗi sao, Lâm Thanh Tuấn, đầu óc anh bị ngu sao, dựa vào đâu lại bắt Kim Thư phải xin lỗi cô ta!”
Lâm Kim Thư nhằm mắt lại một cái, khi mở mắt ra thì dường như con người trở nên kiên cường, không gì có thể tốn thương được nữa.
Cô ấy mở miệng nói: “Cảnh Hạo Động, cảm ơn anh đã nói giúp tôi, nhưng không cần đâu.”
Cô ấy lại tiếp tục nói: “Lâm Thanh Tuấn, em sẽ không nói xin lỗi với Thượng Vân Dương, đã xảy ra chuyện như vậy thì em cũng không sợ nữa mà nói cho anh biết, em thích anh, thích anh từ rất lâu rồi.”
Con ngươi của Lâm Thanh Tuấn co lại, trên mặt là vẻ không thể tin được.
Lúc Thượng Vân Dương nói anh ta còn chưa tin, nhưng mà lúc này nghe được chính miệng Lâm Kim Thư nói ra thì anh ta không biết cảm giác trong lòng mình là gì.
Ngay lúc này, tất cả mọi người đều rất hiểu chuyện mà không lên tiếng.
Nét mặt Thượng Vân Dương khinh thường, trợn mắt nhìn Lâm Kim Thư cười nhạo.
Lâm Kim Thư hơi dựa vào tường, ngoan cố nhìn về phía Lâm Thanh Tuấn: “Lâm Thanh Tuấn, anh còn nhớ không? Em học năm nhất đại học, lúc đó anh học năm hai, xém chút nữa thì em xảy ra tai nạn giao thông, khi ấy anh vì cứu em mà bị xe đụng bị thương, em cũng chủ động chăm sóc cho anh, khoảng thời gian chăm sóc anh, em đã siêu lòng, không khống chế được mà thích anh, chỉ tiếc là em không có dũng cảm để nói ra, trong suốt ba năm mãi cho đến khi anh tốt nghiệp, em cũng không dám bước thêm một bước, tỏ tình với anh.”
“Lúc đó em đúng là ngây thơ, em đã nghĩ, chờ khi anh tốt nghiệp em sẽ tỏ tình, nhưng lại không thể ngờ được sau khi tốt nghiệp anh cũng biến mất suốt ba năm, biển người mênh mông, em nhìn ai cũng thấy giống anh, cứ như bị điên mà đi tìm anh, ba năm sau, em cuối cùng cũng tìm thấy anh, em cho rằng thời gian cực khổ của mình cuối cùng đã qua rồi..."