Cảnh Hạo Đông hoàn toàn không nghĩ rằng Lâm Thanh Tuấn sẽ ra mặt như vậy.
Sắc mặt anh ta đột nhiên trở nên khó coi, nhanh chóng bắt kịp cầu chuyện, giọng điệu khó chịu và mỉa mai:
"Lâm Thanh Tuấn, anh thật sự cho rằng mình là đóa hoa tươi, ai gặp cũng đều yêu quý à.
Lâm Kim Thư, cô ấy không yêu anh nữa rồi.
Anh nghe rõ chưa?"
Lâm Thanh Tuấn đã đi tới cửa phòng bệnh của Lâm Kim Thư, anh thấy Bạch Cẩm Sương đang nhíu mày, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, trong lòng hơi áy náy, tự trách, không nói nên lời.
Cảnh Hạo Đông đứng trước mặt Lâm Thanh Tuấn, vẻ mặt như muốn đánh người.
| Lâm Thanh Tuấn nhìn Cảnh Hạo Đông, gằn giọng nói:
"Cảnh Hạo Đông, anh nên biết rằng tình cảm không phải là nước máy.
Nói mở là mở, nói tắt là tắt được.
Đây là việc của tôi và Lâm Kim Thư, hy vọng anh không bị nhầm lẫn!".
| Cảnh Hạo Đông nhướng mày, sa sầm mặt mày, đứng chặn trước cửa phòng bệnh:
"Tình cảm quả thực không phải là nước máy, nhưng cũng không có ai mãi thích một người không yêu mình!"
Sắc mặt Lâm Thanh Tuấn thay đổi, những lời này đã nói trúng trọng điểm.
Anh ta nhớ lại trước đây mình đã coi thường, không chú ý đến Lâm Kim Thư, trong lòng vô cùng khó chịu.
Thực ra, lần đó khi Bạch Cẩm Sương đến Nha Trang tham gia cuộc thi trang sức Trái Tim Của Biển, khi Lâm Kim Thư đến Nha Trang, anh ta cũng đã mơ hồ đoán được tâm lý của cô.
Nhưng, vào thời điểm đó anh ta vẫn chưa dám chắc.
Cho đến khi quay trở về thành phố Trà Giang, trong cuộc họp mặt các cựu sinh viên của trường, anh ta uống say và quậy phá với Thượng Vân Dương, tất cả mọi chuyện đều phát triển theo hướng mà anh ta không hề mong muốn.
Nhưng, bây giờ anh ta đã hối hận rồi, lẽ nào sống ở trên đời mà không có quyền hối hận sao, đã mắc sai lầm, cũng không có cơ hội sửa sai sao?
Vẻ mặt Lâm Thanh Tuấn cố chấp nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh:
"Tôi chỉ nghe theo lời của Lâm Kim Thư, tôi muốn gặp cô ấy!" “Nhưng cô ấy không muốn gặp anh!” Cảnh Hạo Đông đã sắp tức giận rồi.
Bạch Cẩm Sương nắm chặt túi hoa quả trong tay:
"Lâm Thanh Tuấn, em lại một lần nữa gọi anh là đàn anh, hi vọng anh có thể buông tha cho Lâm Kim Thư, cũng như buông tha cho chính mình, | hai người...!quả thực không phù hợp!".
Lâm Kim Thư thích Lâm Thanh Tuấn nhiều năm như vậy, cô ấy coi như đã đi qua chặng đường này rồi.
Bây giờ mới thức tỉnh nhận ra rằng Lâm Thanh Tuấn vốn dĩ không hề đáp lại tình cảm sâu nặng của Lâm Kim Thư.
Sắc mặt Lâm Thanh Tuấn vô cùng khó chịu: "Cẩm Sương!" Bạch Cẩm Sương mím chặt môi không nói gì.
Lúc này, giọng nói của Lâm Kim Thư truyền ra từ trong phòng bệnh: "Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh!"
Cảnh Hạo Đông giật mình, trong chốc lát dường như lấy lại sự tự tin, đứng thẳng lưng nhìn Lâm Thanh Tuấn:
"Anh nghe thấy gì chưa? Kim Thư nói không muốn nhìn thấy anh!" Lâm Thanh Tuấn sa sầm mặt mày, lông mày cau lại:
"Lâm Kim Thư, chuyện hôm qua, anh xin lỗi, là anh không nên hiểu lầm em, anh sai rồi, anh không nên vì người khác mà hiểu lầm em, anh nên tin em!"
Trong phòng bệnh im lặng mấy giây, Lâm Kim Thư lại nói: "Em nói rồi, bây giờ em không muốn gặp anh!"
Trong chốc lát, lưng của Lâm Thanh Tuấn dường như hơi khom xuống.
Cảnh Hạo Đông nhìn Lâm Thanh Tuấn, nhướng mày, khẽ khịt mũi.
Bạch Cẩm Sương bĩu môi:
"Đàn anh, chuyện này nói đến đây thôi.
Anh nên nói rõ ràng với Lâm Kim Thư sau, bây giờ em đưa anh ra ngoài!"
Lâm Thanh Tuấn nhìn cô một cái rồi gật đầu.
Bạch Cẩm Sương nhìn Lâm Thanh Tuấn, tâm trạng khá phức tạp.
Lâm Thanh Tuấn không phải loại cặn bã một chân dẫm hai thuyền, anh ta cũng không phải là cố ý trêu đùa tình cảm của Lâm Kim Thư.
Chỉ tiếc là thái độ của anh ấy đối với tình cảm, không phù hợp với Lâm Kim Thư.
Sau khi xuống tầng, trước khi lên xe, Lâm Thanh Tuấn nói với Bạch Cẩm Sương:
"Anh với Thương Vân Dương chia tay rồi! Bach Cẩm Sương gật đầu:
"Em biết, khi anh nói chuyện với Cảnh Hạo Đông, em cũng đã nghe thấy rồi!"
Lâm Thanh Tuấn rất buồn phiền: "Cẩm Sương, nếu anh nói là anh bị cô ta lừa dối, em có tin không?" Bạch Cẩm Sương nhìn Lâm Thanh Tuấn, im lặng không nói gì.
Lâm Thanh Tuấn chằm chằm nhìn cô:
"Trong bữa tiệc gặp mặt cựa sinh viên hôm đó.
Anh uống nhiều đều là do cô ta lên kế hoạch.
Anh còn tưởng rằng đó là lần đầu tiên của cô ta | nên mới có trách nhiệm với cô ta.
Nhưng thực ra, đêm đó không có chuyện gì xảy ra hết!" | Bạch Cẩm Sương nghe xong, nhíu mày nói:
"Vừa rồi anh đến gặp Lâm Kim Thư, là muốn nói với cô ấy chuyện này sao?"
Không khó để Bach Cẩm Sương nhận ra rằng Lâm Thanh Tuấn vẫn đang mong muốn làm lành với Lâm Kim Thư.
Cô đoán anh ta nghĩ rằng chỉ cần giống như trước đây, tiếp tục làm bạn cũng tốt.
Đáng tiếc là trái tim của anh ta quá lương thiện, lại nhẹ dạ, mềm lòng đến mức không tự giải quyết được vấn đề tình cảm, nếu không, sẽ không có cơ hội cho Thượng Vân Dương có cơ hội xen vào.
Nếu Lâm Kim Thư thực sự ở bên cạnh anh ta, thì sẽ bị tổn thương.
Vẻ mặt Lâm Thanh Tuấn hơi lúng túng:
"Không phải...!anh...!anh không biết phải nói thế nào với em, anh chỉ muốn nói với Lâm Kim Thư rằng tối hôm qua Thượng Vân Dương đã gửi tin nhắn cho anh, nói rằng đêm hôm đó, anh với cô ta không làm gì cả.
Vết màu đỏ ở trên ga trải giường là thuốc thử màu đỏ mà cô ta đã chuẩn bị từ trước..."
Bạch Cẩm Sương trực tiếp ngắt lời Lâm Thanh Tuấn:
"Đàn anh, những chuyện này anh có thể nói gì đây?" Cô cau mày, nói:
"Còn nữa, em đề nghị anh, không nói với Lâm Kim Thư những chuyện này, bởi vì nó đã không còn liên quan gì đến cô ấy nữa rồi.
Về phần anh nói với em, em lại thấy càng không cần thiết, anh còn nói nữa?"
Lâm Thanh Tuấn buồn bã, mím môi, nói: "Anh biết rồi!" Anh ta nói xong thì vội vã lên xe.
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương có chút ủ rũ, thực ra, đối với chuyệm của Lâm Kim Thư, cô cũng chỉ là người ngoài cuộc.
Đối với chuyện tình cảm của chính mình, cô hoàn toàn rối bời.
Đêm qua, Mặc Tu Nhân đi cả đêm không về.
Ban đầu Bạch Cẩm Sương cho rằng, cô cố ý xa cách và thờ ơ, sau khi Mặc Tụ Nhân nhận ra, anh ấy cũng sẽ xa lánh cô, đây chính là điều mà cô muốn.
Nhưng tối hôm qua cô trằn trọc không ngủ được, nghĩ đến vẻ mặt tức giận của Mặc Tu Nhân, nghĩ đến thỏi son đó, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
Nó cũng giống như thứ tình cảm này, càng muốn buông lại càng không thể buông.
Hôm nay cô không thấy Mặc Tu Nhân ở công ty, Bạch Cẩm Sương bỗng cảm thấy trái tim mình trống rỗng.
Hai ngày sau đó, Bạch Cẩm Sương cũng không gặp Mặc Tu Nhân.
Thứ bảy, Lâm Kim Thư được xuất viện.
Bạch Cẩm Sương đi đón cô, Cảnh Hạo Đông biết Lâm Kim Thư tâm trạng đang không vui, chủ động đề nghị, hỏi:
| "Hay là, tối nay chúng ta cùng nhau đi chơi đi?" Lâm Kim Thư liếc nhìn Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương đang nghĩ đến biệt thự số một Hương Uyển vắng vẻ, một biệt thự lớn như vậy, bình thường cũng không thấy người giúp việc, dường như chỉ có một mình cô ấy.
Cô nhìn Lâm Kim Thư, gật đầu: "Tớ thế nào cũng được!"
Cảnh Hạo Đông biết, Bạch Cẩm Sương đã đồng ý, và Lâm Kim Thư về cơ bản cũng đã đồng ý rồi.
Anh ta lập tức búng ngón tay:
"Được rồi, cứ quyết định vui vẻ vậy đi.
Tối nay tôi sẽ đặt chỗ, hai người nhất định phải đến đấy".
Cảnh Hạo Đông đưa Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư đi ăn trưa, rồi đưa họ về nhà, sau đó mới rời đi.
Vừa quay đầu xe, anh ta đã gọi điện cho Mặc Tu Nhân: "Alo, cậu đi công tác về rồi à?" Mặc Tu Nhân lạnh lùng nói: "Ù!" Cảnh Hạo Đông cười khẽ: "Đừng lạnh lùng như thế, buổi tối cùng nhau đi chơi đi!" “Không có thời gian!” Mặc Tu Nhân từ chối không thương tiếc.
Cảnh Hạo Đông thở dài, nói: "Đừng cự tuyệt như thế, cậu có chắc là không đến được không?"
Giọng điệu của Mặc Tu Nhân có chút nặng nề: | "Không đến được, tối nay tôi phải về nhà.
Bố mẹ tôi đã giục mấy lần rồi!"
“Cậu chắc chứ?”.
Cảnh Hạo Đông nhướng mày, trêu đùa.
Mặc Tu Nhân mất kiên nhẫn: "Rốt cuộc là cậu có chuyện gì không?" Cảnh Hạo Đông mím môi, giọng điệu bất lực, nói:
"Vây cũng được, xem ra buổi tối nay tôi chỉ có thể đi chơi với Lâm Kim.
Thư và Bạch Cẩm Sương.
Thật đáng tiếc..."