Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 307



Sở Tuấn Thịnh nghe nói như vậy, anh ta trừng mắt nhìn Mặc Tu Nhân, giống như anh đã phạm tội ác tày trời.

Anh ta cảm thấy nếu không phải là do Mặc Tu Nhân, Bạch Cẩm Sương vô tội sẽ không bị liên lụy, cho nên chỉ tay về phía Mặc Tu Nhân.

Mặc Tu Nhân cũng không để ý đến ánh mắt khiêu khích của anh ta, anh trầm mặt, nhìn chằm chằm vào sĩ quan Trường: “Tôi chỉ cùng anh nói tình hình lúc đó, anh tin bằng chứng này hay không cũng không quan trọng, chúng tôi không cần bằng chứng này để để chứng minh trong sạch, tôi chỉ đưa cô ta đến căn phòng riêng trên tầng cao nhất, hỏi một số chuyện, anh có thể đi điều tra máy giám sát, nhìn xem chúng tôi lúc nào đến vào lúc nào rời đi!”
Sĩ quan Trường nghe những lời của Mặc Tu Nhân, nhìn ánh mắt bình tĩnh của anh không giống như nói dối.

Ánh mắt anh ta lóe lên: “Được, tôi sẽ cho người đi điều tra máy giám sát, đúng lúc, nếu như cuộn dây muỗi điện của khách sạn có vấn đề, đến lúc đó, nhân viên ra vào căn phòng này, đều bị máy giám sát nhìn thấy”.

Anh ta vừa nói xong, rõ ràng nhìn thấy cách đó không xa có một nhân viên phục vụ gầy gò, thân thể run lên, sắc mặt tái nhợt.

Sĩ quan Trương cũng không bước tới, chỉ chút ý một chút, rồi cho nhân viên phục vụ tiền boa.

Anh ta nói xong, thì sắp xếp một sĩ quan, cùng với người phụ trách của nhà hàng đi điều tra máy giám sát, còn anh ta thì tiếp tục ở đây thẩm vấn, xem có tin tức nào có tác dụng không.

Bạch Cẩm Sương biết, chuyện Lâm Kim Thư bị xuất huyết dạ dày, là do Thượng Vân Dương nói, Tề Bạch Mai cũng đem những chuyện này nói với Cảnh Hạo Đông.

Hơn nữa, Cảnh Hạo Đông nói, anh ta sẽ thông báo với Mặc Tu Nhân, muốn Mặc Tu Nhân đi kiểm tra, nhưng bây giờ Mặc Tu Nhân cũng không nói tình hình này, mà Bạch Cẩm Sương cũng không lên tiếng.


Lăng Như Yến đã chết trong phòng của Bạch Cẩm Sương, mà Bạch Cẩm Sương cũng bị xem là nghi phạm quan trọng, cô luôn ở lại hiện trường trong thời gian đó, dưới ánh mắt của sĩ quan Trương, hy vọng qua máy giám sát, cô sẽ được trả lại sự trong sạch.

Doãn Nhược Liên đang làm spa, là người của công chúng, khi cô ta nghe được tin tức, liền thay đồ, vội vàng chạy qua.

Lúc cô ta đến, thì sĩ quan Trường đang hỏi, khi cô ta biết, người chết là nhà thiết kế Lăng Như Yến của trang sức đá quý Hoàng Thụy, thì cũng bị dọa sắc mặt tái nhợt.

Phải biết, buổi chiều cô ta gặp Lăng Như Yến, hai người còn nói với nhau mấy câu, cô ta bị dọa xanh mặt, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Chỉ đáng tiếc, trước khi vụ án chưa được điều tra rõ, thì bất cứ ai trong nhà hàng, cũng không được rời khỏi.

Hơn nữa, buổi chiều có mấy người nhìn thấy cô ta và Lăng Như Yến nói chuyện, rất nhanh sĩ quan Trương liền đến hỏi cô ta.

Doãn Nhược Liên có gắng kiềm nén nỗi sợ hãi, trả lời những vấn đề của sĩ quan Trường.

Sĩ quan Trương hỏi một vòng, cũng không có manh mối gì, mà ngược lại vụ án này càng ngày càng mơ hồ khó khăn.

Lúc này, người phụ trách nhà hàng và một sĩ quan đi qua, đứng bên cạnh nói nhỏ vào tai anh ta mấy câu, sắc mặt của sĩ quan Trường càng khó coi.

Anh ta vô thức nhìn Mặc Tu Nhân: “Anh Mặc, chỉ sợ máy giám sát không có cách nào chứng minh trong sạch cho anh và cô Bạch được!” Vẻ mặt Mặc Tu Nhân trầm xuống: “Anh nói như vậy là ý gì?”.

Sĩ quan Trương vẻ mặt nghiêm trọng, nói thẳng: “Máy giám sát đã bị hack, người của chúng ta đang cố gắng khôi phục, nhưng năng lực có hạn, có lẽ máy giám sát sẽ khó khôi phục được!” Khi nghe những lời như vậy, Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân nhìn nhau, đều thấy đáp án từ trong mắt đối phương.

Bạch Cẩm Sương vội nói: “Đây là bạn tôi, cô ấy là hacker, trước đây công ty tôi bị người khác hãm hại, máy giám sát bị hack, là cô ấy đã khôi phục lại, chúng ta có thể để cô ấy khôi phục máy giám sát của khách sạn!”
Ánh mắt sĩ quan Trường lóe lên: “Lợi hại như vậy?”
Khi bọn họ tra án, có nhiều lúc, phải mời người bên ngoài đến giúp, những nhân tài kỹ thuật như vậy thường là những người nổi tiếng trong nhiều ngành, rất khó tìm được.

Anh ta có chút không chắc chắn về năng lực của bạn Bach Cẩm Sương.

Mặc Tu Nhân liếc nhìn sĩ quan Trường: “Người bạn này của Bạch Cẩm.

Sương rất có năng lực, không thể xem thường, rất lợi hại!”.

Sĩ quan Trương không ngờ, Mặc Tụ Nhân sẽ nói như vậy.

Mặc Tu Nhân không phải là người bình thường, về thân phận của anh, thì sĩ quan Trường cũng biết một chút, có thể được anh khẳng định, e là cũng có một chút bản lĩnh.

Anh ta mở miệng: “Vậy thì làm phiền cô Bạch, mời bạn của cô một chút, nếu có thể thuận lợi phá án, thì người của chúng tôi sẽ vô cùng cảm tạ cô Bạch và bạn của cô!”.


Bạch Cẩm Sương lắc đầu: “Như vậy thì không cần, chỉ là, cô ấy bây giờ đang ở nơi khác, để tôi điện thoại cho cô ấy, để cô ấy đáp chuyến bay sớm nhất trở về!”.

Sĩ quan Trương gật đầu, tỏ ý không thành vấn đề.

Bạch Cẩm Sương lấy điện thoại ra, đi qua một bên gọi điện thoại.

Sĩ quan Trương biết chỉ có cao thủ mới có mấy phần hy vọng để khôi phục máy giám sát, điều thêm mấy sĩ quan đến hiện trường, anh ta cũng không để ý đến nhân viên phục vụ có chút bất thường kia nữa.

Sở Tuấn Thịnh cuối đầu, vẻ mặt có chút u ám, không biết đang nghĩ chuyện gì.

Anh ta đang đứng trong bóng tối, nửa gương mặt bị che dưới ánh sáng, kim cương màu tím trên tai cũng vô cùng kỳ lạ.

Mặc Tu Nhân cũng rũ mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này, Triệu Văn Xương gọi điện đến, Mặc Tu Nhân đi đến bên cạnh.

Bạch Cẩm Sương, rồi nghe điện thoại.

Triệu Văn Xương trầm giọng nói: “Tổng giám đốc Mặc, tôi đã tìm người giám định ra, trong cuộn dây muỗi điện có thành phần VX, đây là chất độc thần kinh, người bình thường không thể có được, rất dễ bay hơi, chỉ một lượng nhỏ có thể giết người!”.

Mặc Tu Nhân gật đầu: “Tôi biết rồi, tiếp tục điều tra tình hình bên phía Thượng Vân Dương!”.

Bạch Cẩm Sương vừa kết thúc điện thoại, xoay người, vừa muốn nói với sĩ quan Trường, là Lâm Kim Thư đã đồng ý đến hỗ trợ.

Kết quả, cô vừa đi vừa phía Mặc Tu Nhân được hai bước.

Thì lúc này, đột nhiên có chuyện xảy ra.

Nhân viên phục vụ gầy gò đứng ở hành lang đằng kia, khoảng cách gần Bạch Cẩm Sương, bằng khoảng của Bạch Cẩm Sương với Mặc Tu Nhân.

Anh đột nhiên lấy một con dao từ túi áo ra, đâm thẳng về phía lưng của Bạch Cẩm Sương, đâm vào vị trí của trái tim.

Không ai ngờ sẽ có người dám giết người trước mặt sĩ quan.

Mặc Tụ Nhân đang nghe điện thoại, đột nhiên cảm thấy có một tia sáng lóe lên, thì thấy nhân viên phục vụ đang cầm dao chỉ cách Bạch Cẩm Sương một bước.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Mặc Tụ Nhân dùng tốc độ vô cùng nhanh lao về phía Bạch Cẩm Sương.


Anh ôm lấy cô, khi mũi dao vừa chạm vào sau lưng cô, thì anh đã nắm lấy nó.

Những người có mặt ở hiện trường cũng ngây người với nhân viên phục vụ không hề nói lời nào mà giết người, và tình huống Mặc Tu Nhân tay không cầm lấy lưỡi dao khác mọi người kinh ngạc.

Mặc Tu Nhân nắm lấy lưỡi dao, máu từ trong lòng bàn tay anh chảy xuống.

Anh ôm Bạch Cẩm Sương, liền dùng sức đẩy cô qua một bên, một chân đá vào nhân viên phục vụ, khiến anh ta ngã xuống đất.

Bạch Cẩm Sương bị đẩy qua một bên, cũng xoay người lại.

Nhìn thấy bàn tay đẫm máu của Mặc Tu Nhân, sắc mặt cô thay đổi đột ngột.

Sở Tuần Thịnh đứng một bên, hai mắt mở to, nếu vừa rồi là anh ta, thì anh ta cũng sẽ không chút do dự đứng ra cứu Bạch Cẩm Sương.

Nhưng anh ta lại không ngờ, Mặc Tu Nhân..Cũng sẽ làm như vậy.

Trong lúc này, Sở Tuấn Thịnh nhìn chằm chằm bóng lưng của Mặc Tu.

Nhân, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Mọi thứ diễn ra trong phút chốc.

Khi sĩ quan Trương phản ứng lại, lập tức xông lên, lấy còng tay, còng đối phương lại.

Đối phương biết cơ hội duy nhất mình đã bỏ lỡ, anh ta cúi đầu ủ rũ, để cho sĩ quan Trường chế phục.

Bạch Cẩm Sương vội xông lên, sắc mặt tái nhợt kéo tay của Mặc Tu Nhân, giọng nói run rẩy: “Mặc Tu Nhân, anh...”
Cô cúi đầu, hai mắt cũng ươn ướt.




Bình Luận (0)
Comment