Giọng điệu của Bạch Cẩm Sương cực kỳ ngoan cố: “Anh trả lời mấy vấn đề tôi hỏi trước đã!” Mặc Tu Nhân lạnh giọng nói: “Thì ra là vì vậy nên em mới không chịu về nhà?”.
Bạch Cẩm Sương có chút tức giận, ghen tuông trong lòng quả thực không còn cách nào che giấu được: “Mặc Tu Nhân, tại sao anh không trả lời câu hỏi của tôi? Có phải bởi vì nhìn tôi giống Tổng Chí Nam, anh là vì quan tâm đến cô ta cho nên mới giúp tôi đúng không?”
Mặc Tụ Nhân nghe được giọng điệu của Bạch Cẩm Sương, dường như có thể cảm nhận được tâm trạng vừa uất ức vừa khó chịu của cô.
Giọng nói của anh nặng trĩu, như là có chút bất đắc dĩ: “Bạch Cẩm Sương, không phải như thế! Tôi giúp em chỉ bởi vì em là em, tôi không muốn vợ của mình phải chịu bạo lực ngôn ngữ, chỉ có vậy thôi.”
Bạch Cẩm Sương không nói, cô có chút mơ hồ, thực sự là thế này phải không?
Ở bên sô pha kia, Mặc Tu Nhân dường như đứng lên, giọng điệu của anh có chút nghiêm nghị không rõ: “Bạch Cẩm Sương, em hỏi tôi nhiều vấn đề như vậy thì có phải em cũng nên trả lời vấn đề của tôi hay không? Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì, tại sao em lại không muốn trở về?”.
Bạch Cẩm Sương đối mặt với Mặc Tu Nhân như vậy, cứ xem như là không thấy mặt của anh thì chỉ cần nghe giọng điệu cũng làm cô vô thức sợ hãi, thế là cô liền thật thà kể lại những gì mình nghe được cho Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân nghe được những lời này thì con người trong bóng đêm càng tối sầm đến lợi hại.
Xem ra về sau không thể để cho loại con gái nhiều chuyện này đến Câu lạc bộ Quân Trúc, suýt chút nữa thì làm cho Bạch Cẩm Sương hiểu lầm anh..
Nhưng mà hiện tại quan hệ của anh với Tổng Chỉ Nam dĩ nhiên là không thể nói.
Bằng không thì Bạch Cẩm Sương lại suy nghĩ lung tung.
Tối nay khi Mặc Tu Nhận đợi Bạch Cẩm Sương thì cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
Cảm giác tín nhiệm của anh và Bạch Cẩm Sương quá bạc nhược, Bạch Cẩm Sương dù có gặp rắc rối gì cũng không muốn xin anh giúp đỡ thì thôi đi, nhưng cô thậm chí còn không chủ động nói với anh.
Mặc Tu Nhân suy đi nghĩ lại, quyết định chuyện của Tổng Chí Nam, anh sẽ tạm thời che giấu tiếp, đợi anh tỏ tình với Bạch Cẩm Sương, hai người thực sự là của nhau, quan hệ ổn định thì anh sẽ kể hết tất cả mọi chuyện, bao gồm quan hệ của anh cùng Tống Chí Nam và chuyện cô ta muốn giết cô nhưng trời xui đất khiến lại giết chết Lặng Như Yến kể cho Bạch Cẩm Sương.
Nếu Bạch Cẩm Sương muốn báo thù thì anh cũng sẽ hỗ trợ.
Mặc Tu Nhân cảm thấy đây là lời nói dối có thiện ý, chỉ cần anh và Bạch Cẩm Sương yêu nhau, kiên trì giải thích thì tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng.
Lúc này anh căn bản không nghĩ tới lời nói dối nếu là bị xem thành sự thật thì tất cả lời giải thích sau này đều sẽ trở thành lời bịa đặt.
Thật thật giả giả, những điều này là thứ thử thách lòng người tốt nhất.
Nghĩ tới đây, Mặc Tu Nhân trầm giọng nói: “Bạch Cẩm Sương, em qua đây!”
Bạch Cẩm Sương đại khái cũng biết Mặc Tu Nhân ở đâu, có chút không được tự nhiên hỏi: “Sao em lại phải qua đấy?”.
Giọng điệu của Mặc Tu Nhân có chút cưng chiều: “Em qua đây, tôi sẽ nói cho em biết lời của bọn họ là thật hay giả”
Bạch Cẩm Sương do dự một giây: “Thật vậy chăng?”.
Trong bóng tối, Mặc Tu Nhân dường như có thể nghĩ đến Bạch Cẩm Sương vừa do dự vừa thấp thỏm nhìn anh, không dám lên trước, cảnh giác như một con mèo.
Anh nhịn không được cong môi, người khác chỉ là thuận miệng nói ra một câu mà Bạch Cẩm Sương liền để ý Tống Chỉ Nam như vậy, có lẽ cô cũng thích anh.
Anh không thể do dự nữa, nhất định phải nhanh chóng tìm thời gian bày tỏ với Bạch Cẩm Sương.
Nghĩ đến đây, giọng nói của anh pha lẫn chút vui vẻ: “Thật sự”
Bạch Cẩm Sương to gan tiến lên mấy bước, khi cách Mặc Tu Nhân hai bước thì dừng lại: “Tôi tới rồi, anh có thể nói”.
Cô đứng ở trước mặt Mặc Tu Nhân nên có thể ngửi được rõ ràng mùi thuốc lá cùng bạc hà đan xen trên người anh, bọn chúng hình thành nên một loại hương vị đặc biệt.
Mùi bạc hà hòa với mùi thuốc lá sặc người, ngược lại có chút mát lạnh dễ ngửi.
Trong bóng tối, Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương, giọng nói nghiêm túc chưa từng có: “Bạch Cẩm Sương, những lời này tôi chỉ nói một lần, tôi giúp em là bởi vì em là vợ của tôi chứ không phải vì lí do gì khác, em không thể nghe được vài câu của người khác mà hoài nghi tôi, biết chưa?”
Tuy cái gì cũng không nhìn thấy nhưng Bạch Cẩm Sương vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú nóng bỏng của Mặc Tu Nhân.
Cô mấp máy môi, nghĩ thầm, Mặc Tu Nhân đều nói như vậy thì xem ra đúng là cô nghĩ nhiều quá rồi.
Nghĩ tới đây, Bạch Cẩm Sương gật đầu, vô cùng khéo léo lên tiếng trả lời: “Vâng, về sau có gặp chuyện gì thì tôi sẽ không lại tùy tiện suy đoán lung tung”.
Mặc Tu Nhân nghe được câu trả lời này thì giọng điệu không khỏi trở nên dịu dàng hẳn ra, nhưng mà vẫn không nhịn được đùa Bạch Cẩm Sương: “Bạch Cẩm Sương, tôi giúp em nhưng em lại hoài nghi tôi, tôi thật sự rất đau lòng!”.
Giọng nói của Bạch Cẩm Sương có chút cứng ngắc: “Tôi không có nghi ngờ anh, là tôi tự suy nghĩ miên man”.
“Cái này đã rất nghiêm trọng rồi, nó chứng tỏ em căn bản không tin tưởng anh.
Sao em không suy nghĩ một chút, nếu như tôi quả thật là bởi vì người khác nên mới đối xử tốt với em thì sao lại không trực tiếp đối tốt với Tổng Chí Nam, dù sao cô ta cũng đâu có chết” Lúc nhắc đến Tống Chí Nam thì lời nói của Mặc Tu Nhân đều thẳng ra.
Một chút nghi ngờ trong lòng của Bạch Cẩm Sương cũng bị xóa đi, giọng điệu mềm nhũn, khác xa với bộ dang thờ ở xa cách như trước kia: “Xin lỗi, tôi xin lỗi anh mà”.
Cô cũng cảm thấy mình long lang dạ sói, không biết tốt xấu mà phụ ý tốt của Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhận thấy cô ngoan như vậy thì lòng đều mềm nhũn ra.
Anh nhìn Bạch Cẩm Sương, con người tối lại, giọng nói khàn khàn, nghe vào đặc biệt gợi cảm mê người: “Không cần phải xin lỗi, nhưng tôi đã giúp em, em định bảo đáp tôi thế nào đây?”
Bạch Cẩm Sương ngẩn ra, giọng nói có chút mất tự nhiên: “Anh muốn tôi báo đáp anh thế nào?”
Con người của Mặc Tụ Nhân sáng lên, tầm mắt muốn chiếm làm của riêng vì ở trong bóng đêm nên cũng không cần che giấu.
Giọng nói của anh nhẹ nhàng, tựa như muốn đầu độc Bạch Cẩm Sương: “Nếu như tôi muốn em hôn tôi thì sao?”
Bạch Cẩm Sương ngây ra, làm sao cô cũng không nghĩ đến Mặc Tụ Nhân sẽ nói ra loại yêu cầu này.
Mặc Tu Nhận thấy Bạch Cẩm Sương không nói lời nào, đột nhiên có chút không yên, không lẽ anh đùa quá trớn nên làm Bạch Cẩm Sương tức giận rồi.
Anh mới vừa muốn giải thích thì người trước mặt đột nhiên tiến lên một bước, đôi môi mềm mại lập tức phủ lên bờ môi của anh.
Loại cảm giác này, mềm mại, co dãn, quả thực không thể dùng lời nào để miêu tả.
Mặc Tu Nhân cứng lại rồi, đây là lần đầu tiên Bạch Cẩm Sương chủ động hôn anh làm anh không kịp đề phòng, tâm động không ngừng.
Bạch Cẩm Sương hôn Mặc Tu Nhân xong thì tim đập kịch liệt.
Cảm giác này khác với mỗi lần Mặc Tu Nhân ngang ngược hôn cô, cô cảm thấy trái tim giống như là muốn bay ra khỏi lồng ngực vậy.
Bạch Cẩm Sương hôn xong thì lập tức cúi đầu muốn lùi lại.
Mặc Tụ Nhận phục hồi tinh thần lại, đáy mắt anh rực cháy trong bóng đêm không che giấu chút nào, một tay anh vòng qua eo thon của Bạch Cẩm Sương, tay kia thì vịn sau gáy cô, không nói lời nào hôn lên.
Nụ hôn của Mặc Tu Nhân vừa bá đạo vừa nóng bỏng, như là muốn ăn tươi nuốt sống Bạch Cẩm Sương.
Mặt Bạch Cẩm Sương đỏ lên, vẻ mặt dần mê ly, thân thể như muốn nhũn ra, nhất là eo thon.
nhỏ mềm mại không làm gì được nên đành theo sức lực của Mặc Tu Nhân mà ngã xuống sô pha.
Mặc Tu Nhân ôm Bạch Cẩm Sương thật chặt, môi hai người vẫn dán chặt vào nhau.
Thân thể Cẩm Sương vừa mới ngã xuống sô pha thì đột nhiên xảy ra dị biến.
“Meo meo” một tiếng, Tiểu Bạch đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết.