Một nét phiền muộn hiện lên trong đáy mắt của Vân Yến, tâm tình có chút suy sụp, nhưng vẫn nghe lời gật đầu.
Cô ấy hiểu Bạch Cẩm Sương muốn tốt cho mình, chỉ có điều, chuyện tình cảm nếu nói buông tay liền có thể dễ dàng buông tay, muốn phai nhạt liền có thể phai nhạt ngay, thì cô ấy đã không đau khổ khi yêu đơn phương như vậy..
Bạch Cẩm Sương cùng Vân Yến đi xuống tầng, dự định đi ăn cơm ở nhà hàng đối diện với công ty.
Kết quả, hai người mới vừa đi ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy Mặc Tu Nhân cùng Cảnh Hạo Đông đi ra từ thang máy dành riêng cho tổng giám đốc ở bên cạnh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo của Bạch Cẩm Sương hiếm thấy hiện lên vẻ kinh ngạc, thực sự là thất sách, vừa nãy không nên nói câu kia với Vân Yến, như vậy cậu ấy sẽ không thường xuyên.
gặp phải anh ta!
Nếu không, cô sẽ phải tự đánh vào mặt mình ngay sau đó!
Chỉ có điều, khi Vân Yến nhìn thấy cảnh Hạo Đông, con mắt liền sáng lên, chẳng còn nhớ được lời Bạch Cẩm Sương vừa mới nói một tí nào.
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy dáng vẻ háo hức một cách quỷ dị của cô ấy liền cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Cảnh Hạo Đông cười nhìn về phía Bạch Cẩm Sương: "Nhà thiết kế Bạch, nếu đã gặp nhau ở đây thì mọi người đi ăn cơm cùng nhau nhé!"
Bạch Cẩm Sương còn đang do dự, liền nhìn thấy ánh mắt của Mặc Tu Nhân nặng nề nhìn sang, làm cho trong lòng cô hơi hoảng sợ, luống cuống.
Lúc này, Vân Yến có chút nóng nảy kéo kéo cánh tay Bạch Cẩm Sương, ánh mắt nhìn cô có chút cầu xin, dường như là muốn Bạch Cẩm Sương đồng ý.
Tâm tình của Bạch Cẩm Sương có chút phức tạp: "Vậy cũng được, cùng đi ăn đi!" Cũng trong lúc đó, ở Bệnh viện Việt Đức.
Tề Bạch Mai đi theo phía sau của Vân Thành Nam: "Viện trưởng Vân, tôi cảm thấy lưng của mình không được tốt cho lắm! Anh giúp tôi kiểm tra một chút!"
Tề Bạch Mai bước từng bước theo sát phía sau của Vân Thành Nam, Vân Thành Nam cũng mặc kệ cô ta không thèm nhìn đến, đi thẳng đến chỗ thang máy.
Tề Bạch Mai tức giận trừng mắt với cái gáy của Vân Thành Nam, tại sao lại có loại bác sĩ như này chứ, cô ta đã báo danh khám bệnh, vậy mà anh ta lại không khám cho cô.
Cô ta tức giận bước nhanh tới trước mặt của Vân Thành Nam, ngăn cản đường đi của anh ta, khí thể hung dữ mở miệng nói: "Vân Thành Nam, anh đứng lại đó cho tôi, tôi đã đăng kí lấy số khám rồi, tại sao anh lại không xem bệnh cho tôi!"
Vân Thành Nam nhìn cô ta một cái, khuôn mặt tuấn tú như ngọc bao phủ một tầng băng giá "Bởi vì tôi cảm thấy cô nên đi đăng kí khám bệnh ở khoa tâm thần, hơn nữa, cô bước đi mạnh mẽ như thế, làm gì có dáng vẻ của một người bị đau lưng, quan trọng nhất chính là.." Vân Thành Nam nhấc lên mí mắt nhìn cô ta: "Cô xác định là đến khám bệnh chứ không phải là đến gây phiền phức cho tôi à?"
Tề Bạch Mai hơi ngẩn ra, kiên trì nói: "Nếu tôi tìm anh gây sự thì cần gì phải đăng kí khám bệnh!"
Còn lâu cô ta mới thừa nhận rằng ngày hôm qua ở câu lạc bộ Quân Trúc, cô ta và Bạch Cẩm Sương có nói chuyện về Vân Thành Nam, Bạch Cẩm Sương nói Vân Thành Nam là một người rất tốt và không tin có chuyện Vân Thành Nam bất lịch sự với cô ta lần trước.
Trong lòng cô ta cảm thấy cực kỳ ấm ức, liền trực tiếp đi thẳng đến bệnh viện..
Chỉ có điều, cô ta đã tính toán nhầm, ở cửa phòng bệnh, khi tự nói thầm một câu, ngày hôm nay nhất định phải tìm được anh ta nghe được.
Vân Thành Nam từ đầu tới cuối đều không cho cô ta vẻ mặt tốt, đương nhiên, cũng không khám bệnh cho cô ta.
Trong lòng Tê Bạch Mai buồn bực đến hoảng rồi, đi theo Vân Thành Nam tận hai tiếng đồng hồ.
Người không rõ câu chuyện còn tưởng cô ta là trợ thủ của Vân Thành Nam!
Vân Thành Nam bình tĩnh liếc mắt nhìn Tề Bạch Mai: "Cô nếu thật sự rảnh rỗi, tôi đề nghị cô nên tìm một công việc gì đó để làm, dù cho vô công rồi nghề, cũng đừng đến bệnh viện gây phiền cho tôi, không cần thiết phải làm như vậy!".
Vân Thành Nam nói xong, xoay người rời đi.
Tề Bạch Mai tức giận muốn mắng chửi, ai rảnh rỗi đến gây sự, cô ta sẽ không bao giờ thừa nhận, cô ta thật sự không có việc gì làm, đang nhàn đến hoảng đây!
Thế nhưng, bỗng nhiên cô ta nhìn thấy Vân Thành Nam dừng lại.
Anh ta đứng lại trước mặt một bé trai đang khóc thút thít vẻ mặt trở nên ôn nhu dịu dàng hơn.
bao giờ hết: "Người bạn nhỏ, cháu làm sao vậy?"
Bé trai khóc thút thít nói: "Cháu bị gãy tay, bố cháu nói phải làm phẫu thuật, cháu rất sợ ạ!"
Tề Bạch Mai lúc này mới chú ý tới, một tay của bé trai lau nước mắt, một cái tay còn lại thì vô lực buông thõng xuống, trên quần áo còn dính một ít máu, hiển nhiên là đã bị thương..
Nghe được lời bé trai nói, Vân Thành Nam nhíu mày lại: "Người nhà của cháu ở đâu, sao không có ai ở cùng cháu?".
Bé trai khóc càng thương tâm: "Nhà cháu chỉ có bố và cháu thôi, bố cháu nói không có tiền, phải đi mượn tiền để làm phẫu thuật, bảo cháu ngoan ngoãn ở chỗ này chờ bố!"
Đôi mắt của Vân Thành Nam lóe lên, xem như là đã hiểu rõ ràng.
Tầng này là khoa chỉnh hình, rõ ràng là đứa bé này mới vừa kiểm tra cánh tay xong, cần phải tiến hành phẫu thuật, nhưng mà bố nó không có tiền phẫu thuật, còn đang tìm cách.
Vân Thành Nam không ngốc, ở bệnh viện đã nhìn thấy người đến đây với đủ mọi hoàn cảnh, biết một số nhà có điều kiện cực kỳ khó khăn, nghèo khổ.
V.
Anh ta không khỏi sinh lòng trắc ẩn: "Như vậy đi, tôi sẽ để chị gái y tá dẫn cháu đi chuẩn bị làm phẫu thuật trước, cháu cho tôi biết cách thức liên lạc với bố cháu, tôi sẽ nói chuyện với bố cháu những chuyện liên quan đến cuộc phẫu thuật này!".
Người bạn nhỏ ngây thơ ngẩng đầu nhìn Vân Thành Nam, trong đôi mắt còn dính nước mắt: "Chú là anh trai bác sĩ ạ?".
Vân Thành Nam cười khẽ: "Đúng đấy, cháu xem tôi còn đang mặc áo khoác trắng đây!".
Tề Bạch Mai ngơ ngác mà nhìn Vân Thành Nam, cô ta vốn là người có khuôn mặt đẹp, giờ phút này nhìn thấy Vân Thành Nam lộ ra dáng vẻ ôn nhu, ấm áp, tốt đẹp như thế liền thấy tim đập có chút nhanh.
Tề Bạch Mai cả người ngây ngốc, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào gò má của Vân Thành Nam, người đàn ông này có vẻ quá mức tốt đẹp.
Nghe được Vân Thành Nam nói xong, người bạn nhỏ cũng nhếch miệng nở nụ cười, trên mặt còn mang theo nước mắt, âm thanh non nớt mở miệng, nói số điện thoại của bố cho Vân Thành Nam nghe.
Vân Thành Nam nhìn dáng vẻ non nớt, đáng yêu của tên nhóc con mà không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu của nó, để y tá dẫn đến phòng bệnh, thuận tiện dặn dò y tá: "Cô hãy giúp đứa bé này đi đăng ký với quỹ cứu trợ công ích mới nhất của bệnh viện, để giúp nó làm phẫu thuật miễn phí!".
Y tá gật đầu, rồi mang theo bé trai đi.
Tề Bạch Mai còn đang nhìn xem mê mẩn, Vân Thành Nam đã quay đầu nhìn cô ta một cái, ánh mắt có chút lạnh lùng, đáng sợ, nào còn dáng vẻ ôn nhu như vừa nãy nữa.
Tề Mặc lặng lẽ tỉnh lại, cô ta bước lên trước tỏ vẻ khinh thường xì khẽ một tiếng: "Không nhìn ra anh còn có lòng thương người như thế!".
Vân Thành Nam liếc mắt nhìn Tề Bạch Mai, không nhịn được cau mày: "Trong bệnh viện có nhiều vi khuẩn gây bệnh, tôi khuyên cô không có chuyện gì thì hạn chế đến đấy, nếu thực sự bị bệnh, cũng đừng nói cho Cẩm Sương là do tôi gây ra!"
Tề Bạch Mai vẻ mặt cứng đờ: "Tôi là loại người như vậy sao?" Vân Thành Nam ánh mắt phức tạp nhìn cô ta một cái: "Lẽ nào cô không phải người như vậy?" Anh ta vừa nói xong thì nhanh chân đi về phía thang máy.
Tề Bạch Mai tức giận đến dậm chân: "Anh đứng lại đó cho tôi, ai bảo anh ngậm máu phun người!"
Vân Thành Nam không thèm để ý đến cô ta, trực tiếp đi vào thang máy.
Tề Bạch Mai nhanh chân đuổi tới, thở phì phò đi vào thang máy, dáng vẻ nhất định phải trừng chết anh ta mới được.
Chỉ tiếc, Tề Bạch Mai ra sức trừng mắt nhìn, nhưng Vân Thành Nam lại thờ ơ không thèm quan tâm gì.
Thang máy đến nha khoa ở tầng sáu thì đột nhiên mở ra.
Tề Bạch Mai quay đầu, lơ đãng liếc mắt nhìn, đột nhiên sững người lại.
Một cô gái tóc dài đi vào, dường như cô ta mới vừa nhổ răng xong, gò má còn có chút sưng lên.
Cô ta đi vào thang máy, đưa tay vén tóc ra sau tại, Tề Bạch Mai nhìn gò má của cô ta, có chút ngẩn ra.
Mãi đến khi thang máy dừng ở tầng một, cô gái kia đi ra khỏi thang máy, Tề Bạch Mai vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.
Vân Thành Nam cau mày nhìn cô ta một cái, quát một tiếng: "Này, sao cô còn không ra ngoài đi, định ở trong thang máy đến bao giờ nữa?"
Nếu như cô ta không phải bạn của Bạch Cầm Sương, anh ta đã không thèm quan tâm đến rồi.
Tề Bạch Mai phục hồi lại tinh thần, cô ta khẽ nhíu mày, đăm chiêu mở miệng nói: "Anh không phát hiện ra cô gái vừa nãy ở trong thang máy có gò má rất giống với Cẩm Sương à?"