Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 357



Mặt Bạch Cẩm Sương đỏ như cà chua chín, mặc dù có chút ngượng ngùng nhưng lại không thể nào xem nhẹ được cảm giác ngọt ngào đang dâng ở trong lòng này.

Suy cho cùng, là cô ngượng ngùng, có hơi ngại.

Thế nhưng, Mặc Tu Nhân đối xử với cô như thể khiến trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc.

Hai người ngồi xuống bắt đầu dùng cơm.

Mặc Tu Nhân không ngừng đẩy thức ăn qua cho Bạch Cẩm Sương: "Cục cưng, em phải ăn nhiều một chút, em gầy quá rồi!"
Bạch Cẩm Sương hơi lúng túng: "Em có gầy gì đâu, vừa người mà.

Hơn nữa con gái bây giờ đều giảm cân, không mập không ốm như em thì cứ ăn lượng cơm như bình thường là được rồi".

Mặc Tu Nhân nhíu mày: "Sao tôi lại không cảm thấy như thế, tối qua lúc tôi ôm em cảm nhận được em gầy lắm luôn ý, eo thon gọn như thế, tôi còn không dám ôm mạnh nữa!".

Nhắc tới chuyện tối qua, khuôn mặt Bạch Cẩm Sương lại đỏ ửng, cô trừng mắt nhìn Mặc Tu Nhân: "Anh đừng nói chuyện nữa, nên ăn nhanh đi kìa"
Mặc Tu Nhân cười khẽ: "Lời tôi nói là thật mà." Bạch Cẩm Sương liếc mắt nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp khẽ lướt: "Lời em nói cũng là thật, con gái không thể quá năm mươi ký!"
Về phương diện này, Mặc Tu Nhân chính là một người đàn ông thẳng thắn: "Năm mươi ký tính lên sao? Tiêu chuẩn này cũng quá gầy rồi, không khỏe mạnh.


Vẫn nên có da có thịt một chút, ôm mới thoải mái!"
Chủ đề này, Bạch Cẩm sương hoàn toàn không muốn bàn luận với anh nữa.

Cô ăn một miếng đồ ăn, kết thúc chủ đề: "Nhanh ăn cơm đi, em ăn cơm xong còn phải xuống lầu dưới vẽ phác thảo thiết kế nữa, em còn chưa có vẽ xong.

Em muốn tranh thủ đợt bầu chọn của công ty để có thể tham gia vào dòng trang sức chính trong quý tới".

Mặc Tu Nhân nhìn thấy cô nghiêm túc như thế, không nhịn được khé nhếch môi: "Quyền quyết định bản thảo thiết kế nào sẽ có trong dòng trang sức chính đều phụ thuộc vào tôi, nếu như em muốn gia nhập thì tới hối lộ tôi đi, nói không chừng cũng không cần đợi tập thể nội bộ trong công ty bình chọn."
Bạch Cẩm Sương nghe nói thế, ngước mắt lên nhìn anh: "Anh muốn em hối lộ anh như thế nào?"
Ánh mắt Mặc Tu Nhân lắng xuống, trên mặt xuất hiện ý cười: "Chủ động hôn tôi một cái!".

Bạch Cẩm Sương ăn một miếng cải xanh: "Vậy thì bỏ đi, yêu cầu của anh khó như vậy, em thấy em vẫn nên bình chọn cùng với mọi người vậy."
Mặc Tu Nhân phì cười, không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu của cô: "Tôi biết mà, cục cưng nhà tôi xem trọng nhất chính là công bằng, không thích đi hối lộ người khác.

Nhưng mà, nếu em không hôn tôi, vậy tôi cũng chỉ có thể chủ động hôn em thôi!".

Mặc Tu Nhân đang nói, đột ngột lại lợi dụng lúc Bạch Cẩm Sương nhìn anh mà thẳng tiến tới gần, ấn gáy của cô xuống, hôn lên môi.

Bạch Cẩm Sương vừa mới nuốt xong cải xanh trong miệng đã bị Mặc Tu Nhân đánh úp.

Cô ưm a mấy tiếng, cuối cùng đỏ mặt buông xuôi, bị người phía trên đè xuống ghế sô pha duy trì nụ hôn này không dứt.

Lúc Mặc Tu Nhân buông Bạch Cẩm Sương ra, nhìn thấy vẻ xấu hổ đáng yêu của cô, không nhịn được mà véo véo mặt của người kia: "Mặt em lúc nào cũng đỏ như thế này sao?"
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt trừng anh: "Bị ấm ức!"
Cô dứt lời, thở hổn hển nhìn Mặc Tu Nhân: "Bởi vì lúc nãy em còn đang định nói, cuộc đời không có nhiều đường tắt có thể đi như vậy.

Chuyện này có đường tắt, vậy chuyện khác thì sao đây? Sau này em tham gia giải đấu quốc tế thì làm gì còn có đường tắt như thế mà đi chứ? Em không muốn để bản thân mình xây dựng thói quen đi trên đường tắt, hơn nữa, lúc ban đầu không phải anh đã nói bảo em chủ động hôn anh sao? Sao anh lại tự mình nhào tới rồi?".

Nhìn Bạch Cẩm Sương vừa thở hổn hển vừa nghiêm túc nói, Mặc Tu Nhân ở đây mỉm cười, giảo hoạt hệt một con hồ ly vừa trộm được miếng thịt tươi: "Chịu thôi, núi không nhắm vào tôi, vậy tôi chỉ có thể hướng về phía núi mà đi.

Ai bảo cục cưng nhà tôi chiếm được danh hiệu bà chủ rồi nhưng lại không muốn sử dụng đặc quyền cơ chứ?"
Mặc Tu Nhân nói xong, nghịch một lọn tóc của Bạch Cẩm Sương chơi tới mê mẩn: "Nhưng mà, lời em nói khi nãy cũng có lý.

Một khi người ta đã quen đi đường tắt rồi, vậy sẽ khó có thể làm được việc tới nơi tới chốn.

Cục cưng nhà tôi công bằng chính trực, thật sự khiến tôi rất vui.


Nhưng mà, trong nhà chỉ cần có mình em chính trực như thế thì được rồi, tôi đây không cần để ý tới mấy chuyện công bằng chính trực gì đó, thích làm gì thì làm vậy được rồi!"
Mặc Tu Nhân nói xong lại tiến lên phía trước hôn lên môi Bạch Cẩm Sương.

Bạch Cẩm Sương bất lực nhìn anh: "Anh có chắc mình không phải đang biện hộ cho thói vô lại của mình chứ?"
Mặc Tu Nhân phì cười, Bạch Cẩm Sương có thể cảm nhận được rõ ràng lồng ngực của anh đang run lên.

Anh cười nói: “Đành chịu thôi, ở trước mặt em, nếu như không vô lại một chút, vậy em hôn anh thì anh phải làm sao đây? Cục cưng, em nói thử xem".

Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, bất lực mấp máy môi: "Anh buông ra trước để em ngồi dậy đã được không?"
Cô phát hiện, Mặc Tu Nhân giống như một con chó ngao Tây Tạng, cứ hễ nhìn thấy cô lại thích thú vồ lấy, một đường đè thẳng cô nằm dưới bộ móng vuốt của mình.

Mặc Tu Nhân nhìn khuôn mặt tinh tế của cô, duỗi tay vuốt ve thêm chốc nữa mới ngoan ngoãn đứng dậy buông người ra.

Mặc dù anh rất muốn nhốt Bạch Cẩm Sương lại bên cạnh mình, nhưng anh biết cũng chỉ có thể suy nghĩ, vốn dĩ không thể nào thực hiện được.

Bằng không, nhất định Bạch Cẩm Sương sẽ nổi giận.

Hơn nữa, bây giờ đang là khoảng thời gian nghỉ trưa, anh cũng không thể làm bậy.

Mặc Tu Nhân buông Bạch Cẩm Sương ra, người kia liền lập tức ngồi xuống, tháo đôi đũa ra thêm lần nữa tiếp tục ăn cơm.

Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương ăn cơm, ánh mắt lưu luyến dời đến trên mặt cô.

Bạch Cẩm Sương liếc mắt nhìn anh: "Anh nhanh ăn cơm đi, ngớ luôn rồi hả?"
Mặc Tu Nhân cười cười không đáp lời lại, chỉ là nghĩ tới chốc nữa cô phải đi rồi, lưu luyển khoảng thời gian ở bên cạnh nên muốn nhìn cô thêm chút nữa mà thôi."
Anh hỏi Bạch Cẩm Sương: "Tối nay em muốn ăn gì? Chúng ta ra ngoài ăn!"
Sau khi anh và Bạch Cẩm Sương đăng kí kết hôn, hai người vẫn chưa cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm chính thức.

Bạch Cẩm Sương nghe được lời này, tâm tình phức tạp liếc mắt nhìn anh: "Anh còn chưa ăn xong bữa trưa đã nghĩ tới ăn tối rồi à! Nhưng mà, em cũng không biết ăn gì, em có chứng khó lựa chọn, đặc biệt là vấn đề nên ăn cái gì.

Anh đi ăn cùng với em thì anh cứ quyết định là được rồi, không cần hỏi em.

Chỉ cần anh chọn xong nhà hàng, em hoàn toàn có thể tự mình nghĩ ra được món muốn ăn!".

Mặc Tu Nhân nghe cô nói thế, không nhịn được khẽ nhếch môi: "Được, nghe em!".

Bạch Cẩm Sương ăn cơm xong liền muốn đi, cô sợ đi xuống lầu trễ quá, Vân Yến trở về sẽ hỏi cô đi đâu!
Mặc Tu Nhân kéo tay của cô, có chút lưu luyến không muốn để cô đi.


Bạch Cẩm Sương đi tới cửa, Mặc Tu Nhân nắm lấy tay của cô, không muốn buông ra.

Bạch Cẩm Sương bất lực quay đầu nhìn anh, đặt một tay lên trên bàn tay đang nắm chặt tay mình không buông của Mặc Tu Nhân: "Mặc Tu Nhân, em thật sự phải đi rồi!".

Mặc Tu Nhân cũng đặt thêm một tay xoa lên trên mu bàn tay của cô.

Anh có chút không được vui: "Vậy tôi ôm thêm một cái".

Bạch Cẩm Sương lại đưa tay nắm lấy bàn tay đang đặt lên tay mình của anh, cô nhìn kỹ vết thương trong lòng bàn tay kia, giọng hơi thấp xuống: "Để lại sẹo rồi".

Mặc Tu Nhân nghe cô nói thế cũng không chút để ý: "Không sao, đàn ông ai mà không có mấy vết sẹo trên người chứ".

Bạch Cẩm Sương lại chua xót không thôi: "Vết sẹo này hằn lâu như vậy, sau này nhất định cũng sẽ không biến mất được nữa!".

Mặc Tu Nhân nhìn vào đôi mắt ngập tràn một vẻ đau xót khó nguôi.

ngoại của cô, anh kìm lòng không được cười khẽ một tiếng, ôm người vào trong ngực: "Không sao, chỉ cần chúng ta đều nhớ vết thương trong lòng bàn tay này của tôi là minh chứng cho tình cảm của tôi đối với em, như vậy là đủ rồi!"
Bạch Cẩm Sương ngước mắt thoáng nhìn Mặc Tu Nhân, viền mắt cô đỏ au, có chút cảm động.

Mặc Tu Nhân chịu không nổi ánh mắt đang nhìn mình như này của Bạch Cẩm Sương, thật giống như xúc động đến muốn dâng hiến cả người mình cho anh vậy.

Đặc biệt là đôi mắt đỏ au này của cô, cực kỳ đáng thương, giống hệt như một con thỏ khiến người khác không thể nào dằn nén được suy nghĩ muốn ăn sạch vào bụng.

Mặc Tu Nhân đảo yết hầu, trong mắt lóe lên một tia ám muội, âm thanh khàn đục: "Cục cưng, đừng nhìn tôi như thế!"
Bạch Cẩm Sương vốn dĩ không nhận ra được có gì đó không ổn, cô ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Mặc Tu Nhân: “Hả? Sao thế?".

Cô vừa mới dứt lời, Mặc Tu Nhân đã hung hăng hôn xuống mỗi khiến cô không thể nào có cơ hội nói tiếp được nữa.




Bình Luận (0)
Comment