Cận Thần Huy hơi nhếch miệng nở nụ cười xấu xa, nhìn chằm chăm Bạch Cẩm Sương, hình như đều đã chảy nước miếng rồi.
Anh ta trực tiếp bế Bạch Cẩm Sương lên, bước nhanh lên lầu.
Bạch Linh Lan nhìn thấy Bạch Cẩm Sương bị Cận Thần Huy ôm lên lầu, cuối cùng lộ ra nụ cười ác độc.
Hừ, đấu với cô ta à, còn non và xanh lắm!
Bạch Cao Minh nhìn thoáng qua Bạch Linh Lan với vẻ từ ái: “Lần này hết giận rồi chứ?”
Bạch Linh Lan bĩu môi: “Đợi chúng ta lấy được video clip rồi nói sau, hơn nữa chuyện này chưa chắc đã uy hiếp được chị tai”
Đôi mắt Bạch Cao Minh lóe sáng, trầm ngâm một lát: “Nếu nó không muốn thân bại danh liệt thì biết nên làm như thế nào!”
Bạch Linh Lan cười ôm lấy cánh tay Lộ Vân Hương: “Vẫn là biện pháp của mẹ hữu dụng nhất!”
Hóa ra sáng hôm nay, biết được Bạch Linh Lan bị Bạch Cẩm Sương lật ngược lại, Bạch Cao Minh vô cùng tức giận.
Nhưng mà sau đó ông ta tỉnh táo lại xong, suy nghĩ một lát phải làm một ván hòa nhau.
Đối chọi gay gắt với Bạch Cẩm Sương, chắc chắn không thể thực hiện được, trừ khi Bạch Cẩm Sương chủ động rút đơn kiện, còn họp báo tuyên bố.
Nhưng mà ý nghĩ như vậy, không thể nghỉ ngờ là đang mơ mộng hão huyền.
May mà Lộ Vân Hương suy nghĩ biện pháp giúp ông ta, ông ta trang bị thiết bị gây nhiễu sóng trong nhà, chỉ cần Bạch Cẩm Sương về nhà, ông †a sẽ mở thiết bị gây nhiễu sóng ra, khiến Bạch Cẩm Sương không liên lạc được với bên ngoài.
Vừa rồi trên bàn cơm, cơm và cốc trong tay Bạch Cẩm Sương đều bị bỏ thuốc.
Chỉ cần khiến Cận Thần Huy dẫn theo Bạch Cẩm Sương lên lầu, làm chuyện cần làm, kế hoạch của bọn họ sẽ thành công một nửa!
Cận Thần Huy là cậu chủ quần là áo lượt, có chuyện gì không làm được chứ, dạng phụ nữ miễn phí đưa đến cửa như thế, sao anh ta có thể bỏ qua eho được: Hơn nữa cho dù Bạch Cẩm Sương có muốn kiện bọn họ, trong căn nhà này, không ai có thể làm chứng cho Bạch Cẩm Sương!
Trong phòng đã sớm trang bị cameras xong, không phải là Bạch Cẩm Sương thích quay sao? Vậy thì bọn họ sẽ gậy ông đập lưng ông, quay đủ cho Bạch Cẩm Sương!
Chỉ cần lấy được video clip của Bạch Cẩm Sương, còn sợ cô không đủ nghe lời sao? Bạch Cao Minh vốn định dùng Bạch Cẩm Sương làm đám hỏi, nhưng quân cờ này không đủ ngoan, cứ thích thương tổn Linh Lan của ông ta, vậy thì ông ta không cần khách sáo nữa!
Lần này Linh Lan bị Bạch Cẩm Sương bức tới đường cùng, nếu không Bạch Cao Minh cũng sẽ không đồng ý với biện pháp độc ác như vậy của Lộ Vân Hương.
Chẳng qua biện pháp này cũng có thể dùng được, chỉ cần bọn họ có video clip trong tay, sau này muốn Bạch Cẩm Sương làm như thế nào, còn không phải chỉ một câu nói sao? Bạch Cao Minh lạnh lùng nghĩ, chỉ cân Bạch Cẩm Sương đủ nghe lời, ông ta vẫn có thể mở lòng từ bi, sắp xếp cho cô làm đám hỏi với Cận Thần Huy!
Cùng thời gian đó, một chiếc xe Rolls – Royce Phantom màu đen đang lao nhanh trong đêm mà tới, đỗ trước cửa biệt thự nhà họ Bạch.
Mặc Tu Nhân bảo Triệu Văn Vương đưa Bạch Cẩm Sương đi dọn nhà.
Nhưng cuộc họp kéo đài hai tiếng của anh đã kết thúc, vậy mà cô còn chưa dọn đồ xong.
Trái lại anh ra khỏi phòng họp, Triệu Văn Vương lập tức sốt ruột nói với anh, buổi chiều Bạch Cẩm Sương nói tự mình về nhà lấy đồ, anh ta đã đồng ý, lát nữa Bạch Cẩm Sương thu dọn đồ xong thì liên lạc với mình để mình đi đón cô.
Kết quả một tiếng sau, anh ta phát hiện không liên lạc được với Bạch Cẩm Sương nữa!
Gọi kiểu gì cũng không ai nghe máy, anh ta vội vàng tới công ty tìm Mặc Tu Nhân, sợ xảy ra chuyện gì đó.
Nếu không phải anh ta biết vừa rồi Mặc Tu Nhân có cuộc họp vô cùng quan trọng, anh ta đã sớm xông vào đấy.
Mặc Tu Nhân nghe xong lời Triệu Văn Vương nói, vẻ mặt lạnh lùng mở miệng: “Đến nhà họ Bạch!”
Mặc Tu Nhân đến nhà họ Bạch, toàn thân tràn ngập sát khí xuống xe.
Ở cửa biệt thự nhà hợ Bạch có đỗ một chiếc xe BMW, cửa cũng chưa đóng, nhìn không giống như xảy ra chuyện lớn gì.
Nhưng mà Mặc Tu Nhân có trực giác, Bạch Cẩm Sương nhất định đang ở nhà họ Bạch.
Lúc Mặc Tu Nhân đi vào, Bạch Linh Lan còn đang nói: “Đợi lát nữa kết thúc, con nhất định phải copy video clip thành nhiều bản, mỗi người chúng ta giữ một bản, phòng ngừa…”
Anh bước vào biệt thự, ba người trên bàn cơm đều ngây ngẩn cả người.
Lời nói của Bạch Linh Lan bị mắc kẹt trong cổ họng.
Bạch Cao Minh kịp phản ứng trước tiên: “Tổng… Tổng giám đốc Mặc, sao cậu lại tới đây?”
Ở thành phố Trà Giang này không ai không biết Mặc Tu Nhân, nhưng Mặc Tu Nhân không có một chút ấn tượng nào đối với Bạch Cao Minh, anh liếc mắt nhìn Bạch Cao Minh một cái: “Bạch Cẩm Sương đâu?”
Anh nói xong, ánh mắt nhìn về phía bàn cơm.
Nhìn thấy trên bàn có nhiều thêm hai cái bát hai đôi đũa, đồng tử của Mặc Tu Nhân hơi co rụt lại, anh lớn tiếng nói: “Triệu Văn Vương, tìm kiếm phòng dưới lầu!”
Anh vừa dứt lời, trực tiếp đi nhanh lên lầu.
Sắc mặt Bạch Cao Minh lập tức thay đổi, ông ta vội vàng đuổi theo Mặc Tu Nhân: “Tổng giám đốc Mặc, cậu không thể như vậy được! Đây là nhà của tôi!”
Mặc Tu Nhân nhìn thấy Bạch Cao Minh đuổi theo mình, anh ở đầu bậc thang, đạp mạnh Bạch Cao Minh ngã ở trong phòng khách, xông nhanh lên lầu.
Trong phòng, Cận Thần Huy đã cởi quần áo của mình, sốt ruột khó nén cởi quần áo của Bạch Cẩm Sương.
Anh ta vừa xé áo bên ngoài của Bạch Cẩm Sương ra, định vén váy lên, kết quả một giây sau, cửa phòng bị đá mạnh ra