Bạch Cẩm Sương không ngốc, đương nhiên là biết Cảnh Hạo Đông nói đề tài gì.
Cô đỏ mặt lên không nói gì.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy cảnh Hạo Đông cố ý đến Bạch Cẩm Sương, không nhịn được lườm anh một cái: "Cậu có tin cậu nói thêm câu nữa, mình đem cậu vứt xuống tầng dưới không!"
Cảnh Hạo Đông lập tức cười lên, đôi mắt tràn đầy ý cười dâm tà: "Được rồi, không cần cậu ném, mình bây giờ đi xuống dưới đón người đây!"
Cảnh Hạo Đông cười rời đi Bạch Cẩm Sương liếc mắt nhìn Mặc Tu Nhân thấp giọng nói: "Đều tại anh, bảo anh đừng có ở bãi đỗ xe làm bậy, anh không nghe!"
Mặc Tu Nhân liếc mắt nhìn Bạch Cẩm Sương một chút phát hiện môi cô rõ ràng là không tố son, lại có chút đỏ.
Tác phần chính là bản thân mình vừa nãy hôn cô dùng quá sức rồi.
Anh có chút chột dạ, nhỏ giọng nói: "Không sao, không nhìn ra được cái gì đâu, lát nữa ai nếu như dám nói linh tinh anh đuổi họ ra ngoài!".
Nghe thấy Mặc Tu Nhân nói như vậy, Bạch Cẩm Sương không nhịn được cười khẽ: "Anh mời người ta đến ăn cơm, còn muốn đuổi người ta ra ngoài!"
Mặc Tu Nhân nhìn thấy cô cười, đáy mắt cũng có ý cười: "Chính là bởi vì chúng ta mời người đến ăn cơm cho nên chúng ta có quyền đuổi họ ra ngoài!"
Bạch Cẩm Sương cười lắc đầu một cái: "Ngụy biện!" Lúc này Mặc Tu Nhân có tin nhắn đến.
Mặc Tu Nhân cầm điện thoại lên nhìn một cái.
Dư Thiên Thanh: "Anh Nhân, anh đang làm gì? Ăn cơm tối chưa?" Mặc Tu Nhân nhìn một cái đáy mắt có ý lạnh liền đem điện thoại để ở trên mặt bàn.
Bạch Cẩm Sương hơi kinh ngạc hỏi: "Tin nhắn của ai vậy?"
Mặc Tu Nhân ngữ khí nghe cũng có gì thay đổi: "Không ai cả, một người gửi tin quảng cáo làm phiền!"
Bạch Cẩm Sương gật đầu cũng không có nghĩ gì nhiều.
Kết quả điện thoại của Mặc Tu Nhân lại vang lên hai tiếng.
Dự Thiên Thanh: "Anh Nhân, em biết em sai rồi buổi trưa trước mặt chị Cẩm Sương, em không nên giống như một đứa trẻ, không hiểu phải giữ khoảng cách với anh cho nên mới khiến chị ý nghĩ nhiều"
Dư Thiên Thanh: "Anh Nhân, anh yên tâm sau này em nhất định sẽ không như vậy, em muốn xin lỗi anh và chị Cẩm Sương, hai người có thời gian không? Em bây giờ mời hai người ăn cơm được không?"
Mặc Tu Nhân nhìn thấy tin nhắn của Dư Thiên Thanh gửi đến, mặt có chút tốt tăm anh không ngờ rằng, mình không trả lời cô gái này lại mất kiên nhẫn.
Bạch Cẩm Sương ngước mắt lên nhìn anh, vẻ mặt lạnh: "Vẫn là quảng cáo?"
Mặc Tu Nhân nào dám nói như vậy nữa, anh vốn là không muốn để cho Bạch Cẩm Sương suy nghĩ nhiều, hết sức che giấu như vậy ngược lại sẽ làm cho Bạch Cẩm Sương nghĩ linh tinh.
Cho nên, anh dứt khoát nói thật: "Không phải là quảng cáo, là Dư Thiên Thanh, nói buổi sáng mình sai muốn mời chúng ta đi ăn cơm, anh không có để ý đến cô ta!
Bạch Cẩm Sương nghe thấy tên Dư Thiên Thanh hơi nhíu mày lại hỏi: "Cô ta còn liên lạc với anh?".
Mặc Tu Nhân gật đầu, theo bản năng liền nắm tay của Bạch Cẩm Sương: "Em yên tâm, anh sẽ không liên lạc với cô ta nữa, anh bây giờ lập tức xóa cô ta đi!"
Mặc Tu Nhân nói xong liền cầm lấy điện thoại di động.
Bạch Cẩm Sương mở miệng ra ngăn anh lại: "Không cần đâu, chỉ cần anh không để ý đến cô ta, cô ta gửi nhiều tin nhắn thêm cũng vô dụng, còn nữa cô ấy là em gái của bạn anh trai anh, anh xóa cô ấy đi thì còn giải thích với anh trai anh thế nào, phiền phức, kệ đi là được!”
Cô ấy thực sự không thích Dự Thiên Thanh, cảm giác cô ta còn bám lấy Mặc Tu Nhân cho Bạch Cẩm Sương cảm giác đặt biệt gay go.
Bạch Cẩm Sương bị tin tức của Dư Thiên Thanh làm cho tâm tình không thể nào tươi đẹp được.
Mặc Tu Nhân vững vàng mà nắm tay cô dường như sợ cô tức giận, Bạch Cẩm Sương sắc mặt cũng tốt hơn lên.
Lúc này, Mặc Tu Nhân điện thoại lại vang lên.
Lần này là có người gọi điện thoại đến.
Mặc Tu Nhân cầm điện thoại, Bạch Cẩm Sương quét qua tên trên màn hình điện thoại lại là Dư Thiên Thanh.
Mặc Tu Nhân gương mặt tuấn tú chìm chìm theo bản năng lại nhìn về phía Bạch Cẩm Sương: "Cẩm Sương...!anh tắt nhé!"
Mặc Tu Nhân nói xong liền tắt đi!
Bạch Cẩm Sương tinh thần có chút phức tạp, Dư Thiên Thanh này, đây rốt cuộc là đứa trẻ không hiểu chuyện vẫn quấn lấy Mặc Tu Nhân.
Kết quả sau hai giây sau, Dư Thiên Thanh lại gọi điện thoại đến rồi.
Bạch Cẩm Sương mặt tối sầm lại nói: "Nghe đi, mở loa ngoài lên!" Mặc Tu Nhân nhìn cô một cái, gật đầu, nghe thoại, mở loa ngoài.
Giọng lạnh lảnh của Dư Thiên Thanh trong điện thoại vang lên: "Anh Nhân, anh sao lại không trả lời tin nhắn của em, có phải là anh đang bận không?"
Mặc Tu Nhân mặt không hề cảm xúc nói: "Tôi đang ăn cơm với Cẩm Sương, cô có chuyện gì không?".
Dư Thiên Thanh có chút mất mát: "Ồ, hai người đang ăn cơm à, em là nói anh tại sao không để ý đến em, em cũng không có chuyện gì chính là muốn tìm chị Cẩm Sương xin lỗi, buổi chiều em thực sự suy nghĩ về hành vi của mình, chị Cẩm Sương tức giận là đúng, em muốn gặp hai người để xin lỗi."
Bạch Cẩm Sương nghe nói như thể bật cười.
Cô buổi trưa đúng là rất tức giận thế nhưng cô cũng không ở ngay trước mặt Dư Thiên Thanh trực tiếp tức giận mà!
Dư Thiên Thanh lời này tính nói dối cũng có chút miễn cưỡng hơn nữa, cô cần Dư Thiên Thanh xin lỗi sao?
Cô thực là không biết, cái cô gái này rốt cuộc là nghĩ như thế nào.
Mặc Tu Nhân nhìn sắc mặt của Bạch Cẩm Sương có chút khó coi mặt lạnh nói: "Nói chuyện chú ý đúng mực, cái gì mà Cẩm Sương tức giận là phải, trưa nay là đảnh cô hay là mắng cô rồi, phiền cô đừng có đi bộ rồi chụp lên đầu người khác, xin tự trọng một chút!"
Nghe thấy Mặc Tu Nhận lời này Dư Thiên Thanh chốc lát có chút ỉu xìu.
Cách điện thoại di động, đều có thể nghe thấy được âm thanh của cô rất buồn: "Anh Nhân, em không phải là ý này, em chính là muốn chung số với hai người mà thôi, em sau này còn phải ở đại học của Cẩm Sương, em ở đây cũng không quen ai khác, anh đừng nói em như vậy được không? Không phải là chị Cẩm Sương tức giận rồi, là em muốn lấy lòng hai người.
Cái này anh chắc hiểu ý của em chứ!".
Dư Thiên Thanh nói vô cùng đáng thương, Bạch Cẩm Sương không muốn để Mặc Tư Nhân cứng rắn như vậy nói chuyện với cô ta khiến cho như là bọn họ đang bắt nạt cô gái nhỏ như thế.
Cô liền nói: "Dư Thiên Thanh, buổi trưa tôi không hề tức giận, cô cũng không cần xin lỗi còn nữa cuộc sống của tự cô sau khi khai giảng cũng sẽ tự có bạn bè của mình, không cần phải lấy lòng bọn tôi.
Cuối cùng hôm nay chúng tôi mời bạn bè ăn cơm phiền cô có thể đừng làm phiền chúng tôi không?"
Bạch Cẩm Sương nói xong cô cho rằng nói đến mức này rồi Dư Thiên Thanh nên biết thế mà lui đi.
Kết quả Dư Thiên Thanh giọng nói mềm mại truyền tới: "Mọi người mời bạn ăn cơm, vậy...vậy em có thể qua đó không, cùng bạn của chị ăn cơm cùng nhau, em cũng chưa ăn cơm tối!".
Bạch Cẩm Sương vẻ mặt phức tạp, từ khi sinh ra đến giờ, cô còn chưa gặp cô gái nào mặt dày như thế này.
Cô không nói gì lắc đầu, trực tiếp đem điện thoại đẩy cho Mặc Tụ Nhân bên kia, không nói chuyện nữa.
Mặc Tu Nhân cầm lấy điện thoại di động mặt tối sầm lại nói: "Không thể, cô không phải là bạn của chúng tôi."
Anh lạnh lùng nói xong liền cúp luôn điện thoại.
Bạch Cẩm Sương không ngờ, Dư Thiên Thanh lại mặt dày như vậy, Mặc Tu Nhân dứt khoát không cho cô ta thể diện.
Cô vốn dĩ cũng đang nhiều phiền muộn, Dư Thiên Thanh lại không biết xấu hổ, Mặc Tu Nhân thẳng thắn dứt khoát nói xong liền cúp luôn điện thoại, nhịn không được liền cười ra tiếng.
Lúc này, cửa phòng khách đột nhiên bị đẩy ra.
Cảnh Hạo Đông nổi giận đùng đùng xông vào, sắc mặt vô cùng gay go: "Tu Nhân, cậu làm sao lại mời cả họ Lâm kia tới?".
Anh ấy vừa mới ở tầng dưới chơi điện thoại đợi người kết quả nhìn thấy họ Lâm kia lái xe qua trước mặt anh, đi đến bãi đậu xe.
Anh đoán chính là Mặc Tụ Nhân và Bạch Cẩm Sương mời đến.
Nhìn thấy cảnh Hạo Đông vẻ tức giận như vậy, không cần nghĩ, Mặc Tu Nhân đều biết biết Cảnh Hạo Đông nói họ Lâm đấy là ai!
Ngoài với Lâm Thanh Tuấn không ưa ra, thì người bên ngoài đều không có năng lực chịu đựng lớn như vậy, anh tức đến như thế này.