Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 412



Bạch Cẩm Sương vốn dĩ cho rằng, Mặc Tụ Nhân ôm cô như vậy, cô sẽ lo lắng tới mức không ngủ được.

Nhưng hôm nay cô quả thật rất mệt mỏi, lại còn bị tạt axit, lúc này được nằm xuống giường mới xem như được thả lỏng hoàn toàn.

Sau đó cô cũng không biết mình chìm vào giấc ngủ lúc nào.

Mặc Tu Nhân ôm chặt cô trong vòng tay, mùi hương thoang thoảng của cô vây lấy anh.

Vốn dĩ anh còn có ý định quyến rũ cô, không ngờ chỉ qua một lúc anh đã nghe được tiếng Bạch Cẩm Sương hít thở đều đều, anh biết cô đã ngủ quên mất rồi.

Ngày hôm sau, lúc Mặc Tu Nhân tỉnh lại, anh mới cảm nhận được Bạch Cẩm Sương quả thật là liều thuốc tốt nhất để chữa bệnh mất ngủ của anh.

Bạch Cẩm Sương ngủ rất ngon, lúc cô tỉnh lại đã là mười một giờ, Mặc Tu Nhân đã không còn ở đây nữa.

Cô không khỏi thở dài, tối qua cô ngủ như heo vậy, ngủ một giấc tới tận trưa!
Nhưng đột nhiên Bạch Cẩm Sương bị giật mình, cô cảm giác phía sau mình có cái gì đó.


Cô duỗi tay sờ ra sau, phát hiện phía sau cô có lót một cái gối, chắc là anh đặt để phòng trường hợp cô xoay người.

Khóe miệng Bạch Cẩm Sương giật giật hai cái, cái này không phải là cách sao, vậy tại sao tối qua anh lại đòi ngủ chung với cô, đây không phải là anh đang lợi dụng cô sao?
Nhưng người ôm cô ngủ là Mặc Tu Nhân, Bạch Cẩm Sương cũng vui vẻ tươi cười.

Nhưng nếu là đổi thành người khác, Bạch Cẩm Sương không chừng sẽ đánh cho anh ta tới mức không còn nhận ra được phương hướng!
Lúc Bạch Cẩm Sương rửa mặt xong, cô đi xuống lầu, đứng ở bậc thang nhìn thấy quản gia đang chỉ cho mấy người làm bề một thùng đồ lên.

Bạch Cẩm Sương có chút tò mò: “Quản gia, ông đang làm gì vậy?”
Quản gia cười cười: “Đây là tiên sinh chuẩn bị cho cô một bất ngờ!”
Nghe được hai chữ bất ngờ, mắt Bạch Cẩm Sương đột nhiên trở nên long lanh: “Bất ngờ gì vậy?”
Quản gia cười khẽ: “Đợi lát nữa cô sẽ biết!”
Bạch Cẩm Sương bĩu môi: “Vậy Mặc Tu Nhân đâu rồi?”
Quản gia nói: “Chắc là cậu chủ đang giải quyết một số công việc, lúc sáng trợ lý Triệu có ghé đưa cho cậu chủ một số văn kiện!”
Bach Cẩm Sương chớp chớp mắt, xoay người lên lầu, đi vào phòng làm việc tìm Mặc Tu Nhân.

Mặc Tu Nhân mới vừa xem xong một phần của văn kiện, thấy Bạch Cẩm Sương đi vào, anh ngẩng đầu cười với cô: “Em dậy rồi sao, em ăn chút gì đi!”
Bạch Cẩm Sương bĩu môi: “Không cần, đợi lát nữa em cùng anh ăn trưa luôn cũng được!”
Cô nói xong liền đi qua kéo ghế, ngồi trước mặt Mặc Tu Nhân, tò mò mở miệng: “Em nhìn thấy quản gia đang sắp xếp cho người bê cái hộp gì đó vào, ông ấy nói là bất ngờ của anh dành cho em, là bất ngờ gì vậy?”
Mặc Tu Nhân nhìn qua Bạch Cẩm Sương: “Đợi lát nữa em sẽ biết!” Bạch Cẩm Sương không vui: “Sao anh với quản gia lại trả lời y hệt nhau vậy chứ?”
Mặc Tu Nhân nhìn cô giận dỗi, anh dịu dàng nhìn cô rồi cười, bảo bối của anh, càng ngày càng biết làm nũng.

Anh cười nói: “Vậy em hôn anh một cái rồi anh sẽ nói cho em biết!”
Bạch Cẩm Sương trừng mắt nhìn anh: “Anh gạt em, lát nữa là em có thể biết được bất ngờ đó là gì rồi, em không cần phải hôn anh!”
Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Em chắc không, nếu em không hôn anh, anh sẽ làm cho em tò mò tới chết, kêu quản gia khóa lại không cho em xem!”
Bạch Cẩm Sương tức giận: “Mặc Tu Nhân, sao anh lại làm như vậy, anh thật là trẻ con!”
Mặc Tu Nhân cười: “Vậy em hôn hay không hôn?”
Bạch Cẩm Sương đột nhiên cúi người về phía trước, hôn lên má Mặc Tu Nhân một cái: “Cái này được chưa?”
Mặc Tu Nhận được voi đòi tiên: “Anh muốn hôn môi!”
Bạch Cẩm Sương mặt đỏ: “Anh.”
Cô trừng mắt nhìn Mặc Tu Nhân, đột nhiên cô nhíu mày, đưa tay lên ôm trán: “Ôi, tự dưng đầu em đau quá!”

Biểu cảm của Mặc Tu Nhân thay đổi trong nháy mắt: “Có phải em cảm thấy không được khỏe không?”
Bạch Cẩm Sương muốn dùng khổ nhục kế, nhưng vừa thấy vẻ mặt Mặc Tu Nhân sốt ruột lo lắng, đột nhiên cô cảm thấy đau lòng.

Cô ngước mắt lên nhìn Mặc Tu Nhân, vừa cười vừa chạy ra ngoài cửa: “Em không cần anh nói cho em biết, bây giờ em tự xuống nhà em!”
Bạch Cẩm Sương nói xong liền chạy xuống dưới lầu.

Kết quả là khi vừa xuống lầu, cô đã choáng váng khi nhìn thấy đồ vật được đặt bên cạnh cửa số.

Một cây đàn piano đặt bên cạnh cửa sổ, màu đen tuyền sang trọng, sang trọng như trong phim vậy, không khí xung quanh vô cùng nhẹ nhàng, các phím đen trắng như đang kích thích người nhìn tới chơi đùa với nó, tạo nên một bản nhạc hoàn mỹ.

Bạch Cẩm Sương vừa hết kinh ngạc thì sự vui vẻ ùa tới, cô nhanh chân chạy về phía cây đàn.

Không cần đoán cũng biết, đây là bất ngờ mà Mặc Tu Nhân dành cho cô.

Bạch Cẩm Sương vừa đi ra, Mặc Tu Nhân liền đứng dậy, đi theo cô.

Anh đi đến cầu thang xuống lầu, thấy Bạch Cẩm Sương vui vẻ chạy tới chỗ cây đàn đưa tay vuốt ve cây đàn, trong mắt tràn ngập sự vui sướng.

Thật ra, Bạch Cẩm Sương không phải tự nhiên được gọi là thiên tài thiết kế trang sức, hai chữ thiên tài này sinh ra là dành cho cô.

Nếu không phải thiên tài, mới 13 14 tuổi, sao có thể mới học xong cấp hai đã thi vào được đại học Trà Giang.

Đúng là bởi vì cô là thiên tài, học tập cái gì cũng rất nhanh, cho nên, từ nhỏ Bạch Cẩm Sương đã từng đi học Piano, trước khi người thân qua đời, cô ấy đã học được tới trình độ cấp 10.

Chẳng qua sau khi Vụ Huyền qua đời, tâm lý của cô bị ảnh hưởng, từ đó cô cũng không đụng tới đàn Piano nữa.

Tần Vô Đoan sở dĩ biết cô có thể đàn được là do tình cờ, khi họ đang ăn cùng nhau thì có người trong nhà hàng đánh đàn sai nốt, Bạch Cẩm Sương chỉ thản nhiên thuận miệng nói.

Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương vui vẻ, anh biết mình đã không làm sai.

Ánh mắt anh dịu dàng nhìn chăm chú vào Bạch Cẩm Sương, đi từng bước về phía cô.


Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Mặc Tu Nhân đi tới, cô vừa vui vẻ vừa bất ngờ nhìn anh: “Làm sao anh biết em thích cái này?”.

Mặc Tu Thân cười: “Bởi vì anh rất quan tâm đến em, trong lòng em thích gì anh đều biết hết!”
Ngày hôm qua sau khi anh nghe Tần Vô Đoạn nói, anh mới biết được Bạch Cẩm Sương có hiểu biết về Piano.

Dù gì Bạch Cẩm Sương cũng xuất phát từ gia đình giàu có, chuyện này cũng không có gì lạ, Mặc Tu Nhân muốn cho cô ấy những điều tốt nhất trên thế giới này...!
Bạch Cẩm Sương nghe Mặc Tu Nhân nói, cô càng cười vui vẻ: “Để em đàn cho anh nghe một bài!”
Mặc Tu Nhân cười gật đầu, đây là lần đầu tiên anh nhìn đến Bạch Cẩm Sương vui vẻ như vậy.

Bạch Cẩm Sương vui vẻ, anh càng vui vẻ hơn.

Bạch Cẩm Sương ngồi xuống, bài nhạc “ Bản giao hưởng tình yêu” trôi chảy trên đầu ngón tay cô, ngón tay cô như đang nhảy múa, chơi đùa với những nốt nhạc tuyệt đẹp.

Bản nhạc cổ điển này lặng lẽ tuôn ra như tiếng suối tí tách, và những cảm xúc yêu thương bắt đầu trào dâng, như những gợn sóng, hết lớp này đến lớp khác dồn dập vào nhau.

Mặc Tu Nhân cũng là người biết chơi Piano, nên khi Bạch Cẩm Sương vừa mới bắt đầu đàn, anh liền biết kỹ năng của Bạch Cẩm Sương rất hoàn hảo.

Chả trách anh trai nói với anh, khi Bạch Cẩm Sương đàn, giống như đang hòa mình vào những bản nhạc này vậy.

Anh dịu dàng nhìn người chơi piano, đột nhiên ngồi xuống ghế, dùng ngón tay cùng chơi với Bạch Cẩm Sương, trình độ của hai người hết hợp lại hoàn hảo, chơi song ca, âm nhạc có lúc mạnh, lúc trầm, từ mạnh đến yếu, từ êm ái đến dữ dội.

Khuôn mặt của Cẩm Sương thật dịu dàng!
Sau khi chơi xong bản nhạc này, Bạch Cẩm Sương đỏ mặt ngại ngùng: “Mặc Tu Nhân, kỹ năng của anh rất tốt!”
Mặc Tu Nhân cười nói: “Em cũng không kém gì anh, bảo bối, còn có cái gì là em không biết chứ, em làm anh thật sự rất bất ngờ!”.

Bạch Cẩm Sương bĩu môi: “Em biết rất nhiều, kể một ngày một đêm cũng không thể kể hết!”


Bình Luận (0)
Comment