Vẻ mặt Mặc Tu Nhân bình tĩnh: “Tên Lâm Thanh Tuấn này!”
Anh không sợ Tống Chí Nam về, chỉ là anh còn chưa giải thích xong với Bạch Cầm Sương mà! Còn cả chuyện trước đó Tống Chỉ Nam ở nước ngoài, có thể đã sai người nhắm vào Bạch Cẩm Sương, thậm chí còn sắp đặt chuyện máy đuổi muỗi bằng điện.
Bây giờ cô ta ở bên cạnh Bạch Cầm Sương, chả khác gì có rắn độc bên cạnh.
Mặc Tu Nhân càng nghĩ càng cảm thấy bất an, anh trầm giọng nói: “Thái độ của cô ta với Cẩm Sương như thế nào?
Vẻ mặt Triệu Văn Vương trở nên nghiêm túc: “Lúc tôi qua đó, cô ta đang mỉm cười nói chuyện với cô Bạch!”
Nói thật nếu cô ta có ý định mặt nhằm vào Bạch Cẩm Sương thì còn dễ hiểu, nhưng cô ta mỉm cười nói chuyện với cô như thế, chẳng biết trong lòng có kế hiểm gì, mới càng khiến lòng người kinh sợ!
Mặc Tu Nhân nghiêm nghị: “Lịch trình trưa nay của tôi là gì?”
Triệu Văn Vương nói: “Bàn chuyện hợp tác với tổng giám đốc Lục của Phú Bình, đây là chuyện đã bàn xong từ trước, vì đã hoãn lại hai lần lúc trước nên lần này không hoãn được nữa!”
Mặc Tu Nhân bình tĩnh nói: “Còn tôi thì sao, hẳn là không có việc gì phải không, cậu đặt chỗ trong nhà hàng, tối nay tôi sẽ nói chuyện đàng hoàng với Cẩm Sương!”
Mặt Triệu Văn Vương có vẻ khó xử, mím môi nói: "Các lãnh đạo cấp cao rất hoan nghênh Tổng Chỉ Nam quay về, tối nay bọn họ tổ chức tiệc chào mừng cho Tổng Chí Nam, rất nhiều lãnh đạo cấp cao đến, hơn nữa chắc là bộ phận thiết kế cũng sẽ đi, theo tính cách của cô Bạch, chắc chắn tối nay sẽ tham gia bữa tiệc đó!”.
Mặc Tu Nhân hít sâu một hơi, mặt âm u: “Vậy tối nay về nhà tôi sẽ nói cho cô ấy biết!”.
Triệu Văn Vương cũng gật đầu: “Nếu Tổng Chỉ Nam đã về nước thì vẫn nên mau nói chuyện trước đó cho cô Bạch biết, anh cố gắng nói sao cho cô ấy đề phòng Tổng Chỉ Nam, tránh bị hại!”
Mặc Tu Nhân gật đầu xua tay: "Tôi biết rồi, không cần cậu nhắc đâu!”
Vì Tống Chí Nam về nước, hôm nay bộ phận thiết kế rất vui vẻ náo nhiệt, nhiều người đang bàn chuyện Tống Chỉ Nam nổi tiếng từ lúc còn niên thiếu, giỏi thế nào, xuất sắc thể nào.
Bạch Cẩm Sương thì không tham gia vào, chỉ là trong lòng cô cũng biết Tống Chí Nam có năng lực.
Mấy ngày rồi cô không đến công ty, thấy ngày giao bản thảo trang sức của quý sau sắp hết, cô tăng tốc, điều chỉnh bản thảo lần cuối.
Cô bận cả ngày, sau khi tan làm thì đi theo mọi người trong bộ phận thiết kế đến bữa tiệc chào mừng Tống Chí Nam.
Bữa tiệc này được tổ chức ở nhà ăn, công ty bao hẳn một tầng, chào mừng Tống Chỉ Nam quay về, nhiều người trong công ty đi lắm.
Hình thức là tiệc đứng.
Sau khi Bạch Cẩm Sương đến, cô đứng cầm vài món ăn nhẹ lấp bụng với Vân Yến.
Tống Chỉ Nam bưng một ly rượu đi qua đám người, chào mừng mọi người đến đây chơi.
Bạch Cầm Sương cúi đầu ăn một miếng bánh ngọt, đang ăn ngon lành, đột nhiên Vân Yến lắc tay cô: “Cầm Sương, tổng giám đốc Mặc đến!”
Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu thấy Mặc Tu Nhân và vài lãnh đạo cấp cao đi vào, Tống Chỉ Nam cười đi qua chào, nhưng Mặc Tu Nhân chả thèm liếc cô ta cái nào.
Hình như cô ta cũng chẳng xấu hổ, tự nói chuyện với những lãnh đạo cấp cao kia.
Mặc Tu Nhân nhìn khắp đại sảnh tiệc, trông thấy Bạch Cẩm Sương như chuột nhỏ chiếm kho ăn bánh ngọt trong góc.
Anh vô thức bật cười, đi về phía cô.
Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân, mồm nhét đầy đồ ăn đến mức má phồng lên.
Cô thấy anh đi đến đứng trước mặt, Vân Yến ngoan ngoãn trốn mất rồi.
Cô nghiệm mặt nói: "Sao anh đến đây?".
Mặc Tu Nhân cười giơ ngón tay chọc quai hàm phình lên của cô: “Sao em không khác gì chuột giấu đồ ăn thế, ăn đến mức mà phình lên!”
Bạch Cẩm Sương nuốt đồ ăn xuống, tức giận nói: “Em có giống chuột giấu đồ ăn đâu, trưa chỉ ăn qua loa, bây giờ em phải đói chứ!”
Mặc Tu Nhân dịu dàng nhìn cô: “Sao trưa em không ăn cơm cho nó, có phải là quên vết thương của mình chưa lành rồi không?"
Bạch Cẩm Sương cười xấu hổ: “Em nhớ mà, nhưng hôm nay vội làm bản thảo, nên chỉ ăn một tí, không ngờ là tiêu hóa nhanh quá!”
Mặc Tu Nhân cưng chiều nhéo tại cô: “Có bận đến đầu thì cũng phải bảo vệ sức khỏe của mình!”
Cô gật đầu, bấy giờ mới phát hiện Tống Chỉ Nam đang nhìn bọn họ.
Cô vội vàng nói: “Hôm nay là tiệc chào mừng của nhà thiết kế Tống, anh đừng ở đây với em, mọi người sẽ nghĩ nhiều đấy, còn tưởng anh không chào đón cô ấy bây giờ, em ở đây ăn uống là được, anh cứ làm chuyện của mình đi!”
Mặc Tu Nhân nhìn cô bằng ánh mắt bất đắc dĩ, lắc đầu: “Được, anh dạo một vòng, em cứ ăn cho ngon đi, còn nữa, lát nữa chúng ta về sớm chút, đừng chờ tiệc chấm dứt mới đi, hiểu không?”
Bạch Cẩm Sương liên tục gật đầu: “Được, lúc anh đi thì gọi em theo là được!”
Mặc Tu Nhân cười lắc đầu, quay người đi về phía Triệu Văn Vương.
Hai người cầm đồ ăn lên, anh vừa lấy đồ ăn vừa nói với Triệu Văn Vương: “Cậu sai người quan sát Tổng Chỉ Nam đi, tôi sai Vấn Đông và Vấn Đình bảo vệ Cầm Sương, nhưng vẫn thấy lo lắng, nếu Tổng Chỉ Nam có hành vi bất thường nào, thì báo cho tôi ngay!”
Triệu Văn Vương gật đầu: “Vâng thưa tổng giám đốc Mặc!”
Mặc Tu Nhân vừa đi không bao lâu, Tống Chỉ Nam đã bưng ly rượu đến ngồi xuống bên cạnh Bạch Cẩm Sương.
Cô ta cười hỏi: “Nhà thiết kế Bạch, sao cô không tán gẫu uống rượu với đồng nghiệp?”
Cô cười xua tay: “Tôi không uống rượu được, cứ ăn chút gì là được, cô cứ làm chuyện của cô đi, đừng để ý đến tôi!”
Tổng Chỉ Nam cong môi: “Không sao cả, mọi người đều làm chung công ty mà, không cần tôi tiếp đón, à đúng rồi nhà thiết kế Bạch, tôi nghe nói cô kết hôn với tổng giám đốc Mặc à?”.
Bạch Cẩm Sương không ngờ tự dưng Tống Chí Nam lại hỏi về vấn đề tư nhân như thế.
Cô mất tự nhiên mím môi: “Ừm, nhà thiết kế Tổng nghe người khác nói rồi à?”.
Tống Chỉ Nam cười khẽ: “Đúng thế, tôi nghe đồng nghiệp nói, tôi không ngờ là mình vừa ra nước ngoài vài tháng mà chung thân đại sự của tổng giám đốc Mặc đã xong rồi!”
Bạch Cẩm Sương có cảm giác thái độ của cô ta kỳ quái lắm, cô vô thức nhíu mày: “Nhà thiết kế Tống, trước đó cô và tổng giám đốc Mặc thân nhau lắm hả?”
Tống Chỉ Nam cười tươi, ý cười đầy mặt, nhìn chằm chằm cô: “Dĩ nhiên là thân rồi, anh ấy là tổng giám đốc công ty, tôi là nhà thiết kế át chủ bài của công ty, sao không thân được!”
Nghe vậy, không hiểu sao lòng Bạch Cẩm Sương thấy khó chịu, cô hỏi: “Vậy sau đó tại sao cô lại ra nước ngoài?”
Tổng Chí Nam thở dài: “Haiz, cô đừng nhắc, bạn trai tôi giận tôi, lúc ấy có cơ hội ra nước ngoài, tôi đi ngay, vốn là định để hai bên bình tĩnh lại, không ngờ.”.
Bạch Cẩm Sương nhướng mày, tò mò nhìn cô ta.
Tống Chỉ Nam nhìn lướt qua cô, hình như có hơi đau khổ: “Không ngờ thế mà anh ấy đơn phương chia tay, còn tìm thế thân đến chọc tức tôi!”
Bạch Cầm Sương giật mình há to miệng: “A, chưa nói rõ chuyện chia tay mà, vậy lần này cô về là định làm hòa với anh ta hay sao?”
Tổng Chỉ Nam nắm tay Bạch Cẩm Sương: “Nói thật hai chúng ta nói chuyện rất hợp nhau, tôi cũng nói thật cho cô biết một tí, đúng là tôi định làm hòa với anh ấy!”
Bạch Cẩm Sương hơi hoang mang: “Anh ta không nói chia tay rõ ràng, còn tìm thế thân chọc tức cô mà cô còn tha thứ được?”
Cô mím môi: “Tôi nói thật, đàn ông như thế là cặn bã, cô đừng để anh ta lừa!”
Tống Chỉ Nam nghe vậy, hai mắt đỏ lên: “Cô đừng nói anh ấy như thế, anh ấy...!trong lòng tôi, anh ấy mãi mãi là tốt nhất, hơn nữa anh ấy cũng không phải cặn bã, anh ấy chỉ làm việc hơi cực đoan, con người của anh ấy rất tự phụ, tôi nghĩ là anh ấy tìm người khác để tôi tức mà về!”.