Bạch Cẩm Sương mím môi, cô đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng Tôn Vân Phi gọi cô và Vu Phương vào ăn cơm.
Vụ Phương sau khi bị bất ngờ đã phục hồi lại tinh thần, ông ta nhìn Bạch Cẩm Sương nói: “Có gì để sau hãy nói, đi ăn cơm trước đã”
Bạch Cẩm Sương gật đầu, cùng Vu Phương đi ăn tối.
Kỹ năng nấu ăn của Tôn Vân Phi thực sự không tồi, trên bàn ăn, Vụ Kiện Định cũng không nói gì bậy bạ nữa, Bạch Cẩm Sương cũng ăn khá nhiều.
Chỉ là, khi bữa ăn gần kết thúc, Bạch Cẩm Sương thấy cảnh Tôn Vân Phi thầm ra hiệu cho Vụ Phương.
Lông mày Vu Phương nhíu chặt lại, nhưng ông ta vẫn im lặng tiếp tục ăn.
Vẻ mặt của Tôn Vân Phi ngay lập tức trở khó coi, thấy Vu Phương không muốn nói, bà ta tự mình lên tiếng.
Bà ta nói: “Cẩm Sương, mợ nghe cậu của cháu nói, cháu đã kết hôn rồi, đúng không?” Bạch Cẩm Sương mím môi gật đầu: “Vâng, đã kết hôn được hơn năm tháng rồi ạ!”
Tôn Vân Phi lập tức cau mày nói: “Nhìn đứa nhỏ của ông này, đã kết hôn năm tháng rồi mà không nói cho chúng ta biết!”
Bạch Cẩm Sương cau mày, đặt đũa xuống, bình tĩnh nhìn Tôn Vân Phi.
Vụ Phương có chút tức giận: “Tôi đã nói với bà rồi, Cẩm Sương bị ép kết hôn vì gia đình chúng ta.
Rốt cuộc bà đang nói bậy bạ cái gì thế hả!”
Tôn Vân Phi trừng mắt nhìn chồng: “Ông đừng có nói vớ vẩn, con gái kết hôn đương nhiên là vì hạnh phúc cả đời của mình.
Cái gì mà vì nhà chúng ta chứ? Ông cũng quá coi trọng bản thân mình rồi!”
Sắc mặt Vu Phương xanh mét, im lặng không nói gì.
Ánh mắt của Bạch Cẩm Sương có hơi lóe lên: “Cậu, mợ, hai người không cần phải cãi nhau vì chuyện này đâu ạ, hiện tại con đang sống rất tốt!”
Tôn Vân Phi khi nghe thấy Bạch Cẩm Sương nói vậy, bà ta lập tức mỉm cười: “Ông nghe thấy chưa, Cẩm Sương nói rằng bây giờ con bé đang rất tốt kìa!”
Vẻ mặt Vụ Phương u ám, không muốn nói gì thêm nữa.
Đôi mắt Tôn Vân Phi lóe lên ánh sáng sắc bén: “Đúng rồi, Cẩm Sương, mờ vẫn chưa hỏi được cháu, chồng cháu là ai thế?”
Bạch Cẩm Sương bình tĩnh nhìn Tôn Vân Phi, cô gần như có thể nhìn thấy được sự tính toán trong mắt Tôn Vân Phi.
Bạch Cẩm Sương có chút hối hận, vì hôm nay đã đến nhà họ Vụ.
Thế nên cô mới nói, tại sao đột nhiên mợ lại cho cô vào trong nhà.
Đôi mắt cô trùng xuống, nói: “Người bình thường thôi ạ!”
Nụ cười trên mặt Tôn Vân Phi có chút không nhịn được: “Mợ hỏi về chồng của cháu, chính là muốn hỏi về tình hình chung của cậu ấy, bố cháu không quản cháu, mợ và cậu chính là những người thân yêu nhất của cháu.
Xem đứa nhỏ như cháu nói gì này, trên thế giới này ai mà không phải người bình thường cơ chứ?”
Thấy Tôn Vân Phi nói không ngừng, Bạch Cẩm Sương im lặng không đáp.
Tôn Vân Phi thấy Bạch Cẩm Sương không nói gì, vẻ mặt không vui, nhưng khi nghĩ đến mục đích hôm nay bà ta gọi Bạch Cẩm Sương đến nhà, bà ta lại nở nụ cười.
Bà ta nói: “Cầm Sương ơi, cháu đã không muốn nói chuyện về chồng cháu thì mợ cũng ép nữa.
Nghe nói hiện tại cháu đang là nhà thiết kế trang sức tại trang sức Hằng Vinh đúng không?”.
Bạch Cẩm Sương gật đầu, giống như một con rối không có chút cảm xúc: “Vâng!” Tôn Vân Phi lập tức hớn hở: “Vậy đãi ngộ của trang sức Hằng Vinh hẳn là rất tốt nhỉ?” Bạch Cẩm Sương mím môi: “Cũng bình thường ạ!”
Tôn Vân Phi cố chấp hỏi: "Cho dù có đãi ngộ tầm thường, thì số tiền thưởng mà cháu giành được trong cuộc thi hắn là không ít nhỉ?”
Khi Bạch Cẩm Sương nghe Tôn Vân Phi nói vậy, trong lòng cô cảm thấy có một dự cảm chẳng lành, không khỏi nhíu mày.
.
Kiếm Hiệp Hay
Cô hỏi: “Mợ nói như vậy là có ý gì?”
Tôn Vân Phi lập tức mỉm cười xua tay: “Ôi, mẹ không có ý gì đâu.
Cháu cũng đừng có mà nói dối mợ.
Mợ đã xem qua ở trên mạng rồi.
Giải thưởng mấy cuộc thi mà cháu đoạt được thực sự không ít chút nào!”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Cẩm Sương hoàn toàn lạnh lùng: “Thì sao ạ?”.
Tôn Vân Phi nhìn Bạch Cẩm Sương cười: “Là như thế này, anh họ của cháu gần đây đang xây dựng sự nghiệp.
Cháu nhìn xem...!cháu là con gái, cầm nhiều tiền như vậy trong tay cũng không an toàn.
Không bằng...!cháu ủng hộ giúp đỡ cho anh họ cháu đi! Hơn nữa anh họ của cháu lập nghiệp cũng muốn kinh doanh trong lĩnh vực trang sức, đến lúc đó, cháu có thể góp ý cho nó được chứ!”.
Vẻ mặt của Tôn Vân Phi có vẻ rất bình tĩnh, như thể Bạch Cẩm Sương chắc chắn sẽ đồng ý với bà ta vậy.
| Bach Cẩm Sương thờ ơ nói: “Tiền của cháu, ở trong người của cháu, tại sao lại không an toàn?”.
Tôn Vân Phi dường như không thể hiểu được lời của Bạch Cẩm Sương: “Cầm Sương, cháu và anh họ của cháu dù sao cũng là anh em họ hàng.
Bây giờ, cháu cũng có thể phân biệt được đâu là họ hàng, đầu không phải rồi.
Cháu đưa tiền cho anh họ cháu thì cứ yên tâm đi, anh họ của cháu rất có năng lực, nhất định sẽ không làm mất tiền của cháu đâu!”.
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương trầm như nước: “Nếu cháu không đưa thì sao?”
Sắc mặt Tôn Vân Phi bỗng trở nên khó coi: “Cẩm Sương, cháu không thể vong ân bội nghĩa như vậy được.
Mấy năm sau khi mẹ cháu qua đời, bố cháu đối xử tệ bạc với cháu.
Gia đình mì đã hết lòng chăm sóc cho cháu.
Cháu không thể vì bây giờ có tiền mà trở mặt được, bố cháu không cho nhà mợ tiền, mợ có thể hiểu được nhưng cháu là cháu gái ruột của chúng ta, là em họ của Vụ Kiện Định, cháu không thấy như vậy quá nhẫn tâm sao?”
Bạch Cẩm Sương nhìn Tôn Vân Phi một cách lạnh lùng: “Không phải cháu nhẫn tâm, mà là cháu nghe nói anh họ của cháu đã làm mất hết tiền của gia đình trước khi đi gây dựng sự nghiệp rồi, không phải sao? Thứ lỗi cho cháu được nói thật, thành thật mà nói, với năng lực như vậy, cháu thực sự không dám ném tiền cho đâu ạ!”
Sắc mặt Tôn Vân Phi tái đị: “Bạch Cẩm Sương, con khốn mày đang nói ai vậy hả? Mày đang khinh thường bản lĩnh của anh họ mày đấy à?” Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.
Sắc mặt Vụ Kiện Định sớm đã không tốt, anh ta nghiêm túc nhìn Bạch Cẩm Sương: “Cẩm Sương, anh đã biết từ lâu rằng em là nhà thiết kế trang sức của trang sức Hằng Thụy.
Sở dĩ vừa rồi anh nhắc đến Mặc Tu Nhân là bởi vì anh biết rõ anh ta là CEO của trang sức Hằng Vinh, cho nên mới nói chuyện về chủ đề này, vì muốn gần gũi hơn với em.
Nhưng anh không ngờ rằng bây giờ em lại không có tình người như vậy!” |
Bạch Cẩm Sương cũng không thèm quan tâm, cô có thể thấy rõ, Vụ Kiện Định và Tôn Vân Phi, hôm nay đều là không biết xấu hổ, muốn cô đưa tiền ra, để cho Vụ Kiện Định làm ăn.
Nhưng trên đời làm sao có chuyện dễ dàng như vậy được!
Cô lạnh lùng nói: “Em dùng số tiền mình phải vất vả kiếm được để giúp anh gây dựng sự nghiệp, đó gọi là tình người.
Nếu không đầu tư cho anh, thì đó là không có tình người, đúng không?”
Cô dừng lại một chút, nhìn vẻ mặt xấu xí của Vụ Kiện Định và Tôn Vân Phi, nói tiếp: “Nếu là như vậy, thì em thà làm một người không có tình người còn hơn! Xem ra hôm nay đến đây là do em nhầm rồi!”
Bạch Cẩm Sương nói xong, đứng dậy nhìn Vụ Phương: “Cậu, hôm nay cảm ơn cậu đã mời cháu về nhà.
Cảm ơn sự hiểu khách của cậu.
Bây giờ cháu phải về rồi.
Sau này có cơ hội, cháu sẽ cậu ăn cơm cùng với chồng cháu!”
Bạch Cẩm Sương nói xong lập tức đứng dậy rời đi.
Tôn Vân Phi không ngờ rằng bây giờ Bạch Cẩm Sương lại tiến mà và cứng rắn đến như vậy.
Bà ta tức giận run lên: “Vụ Phương, Vụ Phương, nhìn thấy chưa, đây là đứa cháu gái mà ông vẫn luôn chăm sóc đấy, nó hoàn toàn không coi mợ nó ra gì cả, tôi làm sao cơ? Chỉ là tôi muốn nó đầu tư một chút cho anh họ của nó thôi mà, tôi làm sao chứ? Bây giờ có tiền rồi, thậm chí còn không thèm nhìn tôi nữa sao!”
Vụ Phương thực sự chịu không nổi: “Tôn Vân Phi, đủ rồi đấy!” Tôn Vân Phi tức giận trừng mắt nhìn ông ta, như thể muốn đánh nhau với ông ta vậy.
Bạch Cẩm Sương đi tới cửa, cô quay đầu lại liếc nhìn Vụ Phương: “Cậu à, cậu đừng vì cháu mà tức giận với mợ.
Cho dù mợ có nghĩ gì về cháu, cháu cũng không quan tâm đầu, dù sao thì quyết định của con cũng sẽ không thay đổi!”
Bạch Cẩm Sương nói xong lập tức mở cửa rời đi.