Tống Chỉ Nam cảm thấy hoảng loạn một cách khó hiểu, đáp: “Vâng, có chuyện gì vậy ạ?”
Kết quả là cô ta vừa dứt lời, một tiếng còi xe liền lập tức vang lên.
Tống Ngọc Tiên nói một cách sâu xa: “Tống Chí Nam, chuyện xảy ra ở biệt thự tối nay, em đã nhìn thấy hết rồi phải không?”
Bây giờ Tống Chỉ Nam đã thấy hơi sợ Tống Ngọc Tiên, cô ta nói: “Chị đang nói cái gì vậy, em nghe chẳng hiểu gì hết!”
Tổng Ngọc Tiên nói thẳng: “Em đã nhìn thấy tất cả những gì tôi làm trong biệt thự rồi phải không?” Tống Ngọc Tiên đã nói đến nước này, Tống Chí Nam không thể tiếp tục giả vờ được nữa.
Nếu không chắc chắn, hẳn là Tống Ngọc Tiên sẽ không nói như vậy.
Giọng Tống Chỉ Nam lạnh xuống: “Thì sao nào? Tống Ngọc Tiên, chị hỏi em với giọng điệu u ám quái đản như vậy là chị muốn làm gì? Chẳng lẽ chị còn muốn giết em để bịt miệng à? Em không phải loại người đột nhiên biến mất là không ai quan tâm đầu! Chỉ cần để lại một chút manh mối, em mà xảy ra chuyện gì thì chị cũng không chạy thoát được đâu!”
Tống Ngọc Tiên đột nhiên bật khóc: “Chỉ Nam, sao chị có thể ra tay với em được? Em là em gái của chị mà.
Chị làm vậy với hai người kia là vì chị thật sự không còn cách nào khác.
Bọn họ ép buộc chị, chị không có gì hết.
Tần Vô Đoan không cần chị nữa, chị chẳng còn gì cả, còn bị người khác chèn ép, chị thật sự đã lâm vào đường cùng! Cầu xin em đừng nói chuyện này ra được không? Nếu không, chị sẽ phải ngồi tù mất.
Chị mới hai mươi mấy tuổi thôi, chị vẫn còn trẻ!”.
Tống Chỉ Nam cong môi lên tỏ vẻ giễu cợt, cô ta nhìn thấy rõ ràng một trong hai người mà Tống Ngọc Tiên giết, có một người cũng ở độ tuổi đôi mươi.
Nhưng Tống Chỉ Nam không có hứng thú với Tống Ngọc Tiên và hai người bị Tống Ngọc Tiên giết, cô ta hỏi: “Tại sao Tân Vô Đoan lại muốn hủy hôn ước với chị?”.
Tổng Ngọc Tiên nghe cô ta hỏi vậy, nước mắt lại trào ra: “Dì Mặc đã biết chuyện hai năm trước Vô Đoan thích Bạch Cẩm Sương rồi.
Trước đây Vô Đoạn không hủy hôn ước với chị là vì chị đã dùng chuyện này để uy hiếp anh ấy.
Anh ấy không muốn khiến dì Mặc nảy sinh suy nghĩ khác với Bạch Cẩm Sương mới chần chừ do dự không hủy hôn ước”.
Tống Chỉ Nam cười khẩy một tiếng, nói: “Vậy nên, bây giờ dì Mặc đã biết chuyện Bạch Cẩm Sương qua lại với hai người con trai của bà ấy, đúng không?
Tống Ngọc Tiên đáp: “Phải!”
Tống Chỉ Nam cười nói: “Chị họ à, em cũng rất đồng cảm với chị về chuyện này.
Chị cũng đừng quá đau lòng.
Còn chuyện của tối hôm nay, giúp chị giữ bí mật không phải là không thể, chỉ có điều, chị phải đồng ý làm cho em một chuyện.”
Mắt Tống Ngọc Tiên lóe lên, đáp: “Được, chị đồng ý với em”.
Tống Chỉ Nam cười nói: “Chị yên tâm đi, tốt xấu gì chúng ta cũng đã lớn lên cùng nhau, em sẽ không ép chị làm chuyện phạm pháp gì đâu, chị đừng căng thẳng như sắp nghênh đón đại địch như vậy!”
Tổng Ngọc Tiên nhìn về phía trước một cách vô cảm, hai mắt đã không còn nước mắt từ lâu, đáp: “Em cứ nói thắng đi, em muốn chị làm gì?”
Sáng sớm ngày hôm sau.
Mặc Tổ Nhiên nhận được một email lạ kèm theo hai bức ảnh, bên dưới có chú thích rằng người trong ảnh là nhân viên của bộ phận kinh doanh của trang sức Hằng Vinh.
Chỉ có điều, nhân viên này không có chí tiến thủ, ngày nào cũng chỉ nghĩ làm thế nào để thăng chức mà không chịu làm những việc thiết thực.
Các nhân viên khác không phục, nhưng lúc biết được thân phận của đối phương, bọn họ đều ngậm miệng lại.
Cuối cùng, trong email đã giải thích chi tiết tường tận về lại lịch của vị nhân viên kia: Vụ Kiện Định, là người mà CEO Mặc Tu Nhân đặc cách tuyển dụng vào công ty.
Thân phận thật của anh ta là anh họ của vợ Mặc Tu Nhân - Bạch Cẩm Sương!
Sau khi nhìn thấy email này, Mặc Tổ Nhiên lập tức nổi trận lôi đình!
Sau khi biết Bạch Cẩm Sương qua lại nhập nhằng với hai đứa con trai của mình, bà ấy đã giận đến cực điểm.
Chỉ có điều, Tần Vô Đoan không cho bà ấy đi gây phiền phức cho Bạch Cẩm Sương nên bà ấy mới nhẫn nhịn.
Nhưng, Mặc Tổ Nhiên không ngờ, người trông có vẻ thanh cao trong sạch như Bạch Cẩm Sương lại nhét một người họ hàng không có chí tiến thủ vào công ty, cô cho rằng Hằng Vinh là công ty của nhà cô hay sao?
Mặc Tổ Nhiên lập tức yêu cầu tài xế lái xe đến thẳng trang sức Hằng Vinh.
Nghe nói, lúc Mặc Tổ Nhiên cách trang sức Hằng Vinh hai con đường, trong quán cà phê trên tầng hai đối diện Hằng Vinh, Tổng Chỉ Nam đang ngồi sát bên cạnh cửa sổ, thong thả rút điện thoại ra: “Bà Vu, đến lượt bà lên sàn diễn rồi”
Tôn Vân Phi vừa nhận được điện thoại của Tống Chí Nam liền lập tức gọi điện cho Bạch Cầm Sương: “Cầm Sương à, bây giờ mợ đang ở dưới lầu công ty của các cháu đây”.
Bạch Cẩm Sương nghe bà ta nói vậy liền không khỏi cau mày: “Mợ đến công ty của bọn cháu làm gì?”
Tôn Vân Phi mỉm cười, nói: “Mợ có chút việc muốn nói với cháu, cháu có rảnh không?”
Sắc mặt Bạch Cẩm Sướng hơi trầm xuống, đáp: “Gần đây cháu đang bận chuẩn bị bản thiết kế cho vòng sơ loại của cuộc thi thế giới nên không rảnh đâu ạ”
Tôn Vân Phi cũng không tức giận, đáp: “Nếu cháu đã không rảnh, vậy thì để mợ lên tầng tìm cháu nhé.
Dù sao mợ cũng có thời gian, cháu lại là bà chủ của trang sức Hằng Vinh.
Mợ nói mợ là mợ của cháu, hẳn là sẽ không có ai cản mợ đâu”
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương lập tức trở nên xanh xám.
Hôm qua cô còn mắng mẹ Lâm vô lý, không biết xấu hổ, bây giờ xem ra, người mợ này của cô còn vô liêm sỉ hơn.
Giọng điệu của cô đã hơi khó nghe: “Mợ đợi một chút, cháu xuống ngay đây? Bạch Cẩm Sương nói xong liền cúp điện thoại.
Tôn Vân Phi cong môi đầy vẻ đắc ý.
Chiều này do Tổng Chí Nam dạy bà ta, nghe Tống Chỉ Nam nói, hôm nay trang sức Hằng Vinh có một vị khách quý đến thăm.
Bạch Cẩm Sương coi trọng thể diện như thế, chỉ cần bà ta đề nghị muốn nói chuyện với Bạch Cẩm Sương vào thời điểm thích hợp, người coi trọng mặt mũi như cô chắc chắn sẽ xuống lầu gặp bà ta.
Hơn nữa, để tránh việc bà ta gây chuyện ầmĩ ở trang sức Hằng Vinh khiến quan khách nhìn thấy, Bạch Cẩm Sương chắc chắn sẽ đáp ứng yêu cầu của bà ta.
Nghĩ đến việc con trai mình đã vào làm việc ở bộ phận kinh doanh của trang sức Hằng Vinh được một thời gian nhưng vẫn mãi chưa được thăng chức, ngày nào cũng về nhà than thở với mình, công việc vừa mệt vừa chẳng có ý nghĩa gì hết.
Thấy tâm trạng con trai chán chường như vậy, người làm mẹ như bà ta làm sao có thể thờ ơ không chút động lòng nào chứ.
Hôm nay, bà ta nhất định phải thuyết phục Bạch Cầm Sương cho Vu Kiên Định thăng chức!
Tôn Vân Phi nghĩ vậy, lúc nhìn thấy Bạch Cẩm Sương bước xuống từ tòa nhà Hằng Vinh, mặt bà ta liền nở một nụ cười tươi như hoa.
Bạch Cẩm Sương nhíu mày nhìn bà ta: “Mợ, rốt cuộc mợ tìm cháu có việc gì?”
Tôn Vân Phi cười và nói: “Là chuyện về anh họ Vụ Kiện Định của cháu đó!”
Bạch Cẩm Sương nhìn bà ta, hỏi: “Anh họ có chuyện gì ạ?”
Tôn Vân Phi bĩu môi đáp: “Cháu xem xem, anh họ cháu đã vào Hằng Vinh lâu như vậy rồi, hơn nữa nó còn là người nhà của cháu, cháu có thể nói với cậu Mặc, thăng chức cho nó không?”
Tôn Vân Phi nháy mắt với Bạch Cầm Sương.
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương lập tức trầm xuống, cô đáp: “Không thể ạ, có thể đưa anh họ vào Hằng Vinh, Mặc Tu Nhân đã phá lệ rồi ạ.
Anh ấy là CEO không thể đưa ra quá nhiều quyết định thiếu suy nghĩ.
Mợ đừng nghĩ đến chuyện thăng chức này nữa”
Tôn Vân Phi nghe Bạch Cẩm Sương nói vậy, sắc mặt bà ta lập tức trầm xuống: “Cháu có ý gì? Cháu không đồng ý đúng không, vậy bây giờ mợ sẽ vào công ty cháu hỏi thử xem, có nhà nào có đứa cháu gái như cháu không.
Giàu có rồi liền không nhận anh em họ hàng nữa, đến anh họ của mình cũng không thể giúp được!”
Tôn Vân Phi vừa nói vừa đi thẳng đến tòa nhà của công ty.
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương vô cùng khó coi, cô chặn bà ta lại, nói: “Mợ à, mợ đừng quá đáng!”
Tôn Vân Phi hừ lạnh một tiếng: “Mợ cứ quá đáng như vậy đấy.
Cháu sợ mất mặt còn mẹ thì không, nếu cháu đã không nhận anh em họ hàng, vậy thì mợ cũng không cần cải thể diện này nữa!”
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương trở nên tái nhợt, cô đau đầu xoa xoa thái dương: “Thế này đi, trước tiên chúng ta tìm một chỗ để nói chuyện đã.
Chuyện này cũng không phải không thể thương lượng được, mợ đừng vào công ty
Tôn Vân Phi nghe cô nói vậy mới cười khẩy một tiếng, đáp: “Vậy có phải hơn không, mơ thấy vẫn phải làm ầm lên, nếu không cháu vẫn thật sự không biết mì thật sự là người như thế nào?”.