Mặc Tụ Nhân sững người trong giây lát, không biết phải nói cái gì mới được đây.
Anh cũng thích Tiểu Bạch, cũng biết những con mèo khác không thể thay thế được Tiểu Bạch, nhưng việc cô khó có thể cho qua như vậy thì cũng không được!
Hơn nữa, bây giờ cô còn đang mang thai!
Mặc Tu Nhân bất đắc dĩ nhìn cô, một lần nữa duỗi tay ra ôm lấy cô: “Em đừng chống đối anh như vậy, cục cưng à, vừa rồi là do anh sai.
Anh không nên nói như vậy.
Em nói đúng, không có thứ gì có thể thay thế cho Tiểu Bạch được.
Anh chỉ là không đành lòng nhìn thấy em đau lòng như vậy, muốn tìm một cái gì đó thay thế ở bên cạnh em mà thôi.
Em đã không muốn những con mèo khác, vậy thì anh sẽ mau chóng xử lý hoàn tất công việc rồi đưa em đi ra ngoài chơi, em đi với anh có được không?”
Giọng nói của Mặc Tu Nhân dịu dàng chưa từng thấy, anh chỉ sợ cô sẽ lại đau lòng.
Cô mím môi nhìn anh một cái: “Được rồi!”
Dứt lời, cô trầm mặc một lúc rồi mới nói tiếp: "Thật ra anh không cần phải lo lắng cho em nhiều như vậy.
Thật ra em cũng...!không có yếu đuối như vậy đâu, chỉ là em rất khó chịu mà thôi! Giống như là năm đó mẹ em bỏ em mà đi vậy.
Cảm giác như có một loại tình cảm ràng buộc, cứ thể rời bỏ bản thân mình mà đi, nhưng mà cuối cùng em vẫn phải chấp nhận sự thật, tiếp tục đi về phía trước! Không quá hai ngày nữa em sẽ bình ổn lại thôi!”
Cô mờ mịt nhìn vào một chỗ trong hư không, thì thào tự nói, cũng không biết là muốn nói cho anh nghe hay là đang tự an ủi bản thân mình nữa.
Anh có chút bất đắc dĩ ôm cô, nghĩ thầm, rằng chỉ có thể để thời gian chậm rãi làm phai nhạt đau thương trong lòng mà thôi.
Mặc Tu Nhân muốn nhanh chóng đưa cô đi ra ngoài giải sầu, vì vậy anh chỉ có thể tiếp tục tăng ca làm việc.
Ngày hôm sau, anh tìm Vấn Đình đến ở cùng cô, còn bản thân thì đi làm.
Buổi sáng, số một Hương Uyển nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Lúc cô nhìn thấy Sở Tuấn Thịnh, cô còn có chút giật mình.
Dù sao thì Sở Tuấn Thịnh và Mặc Tụ Nhận là đối thủ của nhau, đây cũng là lần đầu tiên Sở Tuấn Thịnh chủ động đến nhà của anh.
Sở Tuấn Thịnh vừa bước chân vào Biệt thự số một Hương Uyển, Vấn Đông và Vấn Đình đã lập tức báo cáo lại cho anh biết.
Mệnh lệnh mà Mặc Tụ Nhận giao ra làm cho bọn họ giật mình kì quái, ý của anh là để cho hai người bọn họ rời đi, lưu lại không gian riêng cho cô và Sở Tuần Thinh.
Vấn Đình thật sự là kinh hãi tại chỗ, từ trước tới giờ cô ta luôn luôn ít nói, cô ta và anh trai Vấn Đông đi theo bên người của anh, có đôi khi giống hệt như hình với bóng, rất ít khi biểu đạt ý nghĩ của chính mình.
Có điều, dục vọng chiếm hữu của anh đối với cô, cô ta xem như là rõ ràng vô cùng.
Mặc Tu Nhân từ trước tới nay luôn rất bá đạo, thế mà anh lại có thể cho phép cô và Sở Tuấn Thịnh một mình ở chung, đặc biệt còn đưa ra yêu cầu để cho hai người bọn họ rời đi, điều này thực đúng là làm cho người ta phải giật mình mà.
Sở Tuần Thịnh nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của cô, có chút lo lắng: “Cô không sao chứ?”
Cô lắc lắc đầu: “Tôi không sao, nhưng mà còn anh, tại sao anh lại tới nơi này tìm tôi vậy?
Anh ta cong môi, có chút nản lòng cười: “Sao vậy, chẳng lẽ đây là địa bàn của chồng cô thì tôi không được tới à?”
Mặc dù anh ta cũng thích cô, thế nhưng từ khi anh ta biết được nguyên nhân cái chết của anh trai về sau, đột nhiên cũng không còn ghen ghét Mặc Tu Nhân như vậy nữa.
Lại nói, Mặc Tu Nhân đối xử với cô xác thực không tệ, anh ta cũng không nên tiếp tục chậm ngòi mối quan hệ giữa hai người họ.
Cô hơi ngạc nhiên nhìn Sở Tuấn Thịnh: “Anh...!anh không có gì đó chứ?"
Sở Tuấn Thịnh lại còn dùng loại giọng điệu này để nhắc về anh, quả thật làm cho cô rất giật mình.
Sở Tuấn Thịnh cười cười: “Cô đừng có mà giật mình chứ, bây giờ tôi và Mặc Tu Nhân...!đã sắp làm hoà lại như lúc ban đầu rồi!”
Cô kinh ngạc hốt hoảng nhìn anh ta: “Chẳng lẽ quan hệ giữa hai người đã tốt hơn rồi sao? Còn có thể trở lại như lúc ban đầu được ư?”
Sở Tuần Thịnh: "...!Xem ra tinh thần của cô rất tốt thì phải, hôm nay tôi cũng không cần thiết phải đặc biệt chạy tới đây một chuyến!”
Cô nghe được lời này của anh ta, dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được ỉu xìu: “Đúng vậy, tinh thần của tôi vốn dĩ rất tốt!”
Sở Tuấn Thịnh thật sự muốn tự và miệng bản thân một cái, bầu không khí chỉ vừa mới tốt lên đã bị anh ta làm cho biến mất.
Anh ta cười cười: “Cô cũng đừng buồn nữa, những chuyện phát sinh ở trong nhà cô, tôi đều có nghe nói qua hết rồi!”
Có kinh ngạc, liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Ngay cả chuyện xảy ra trong nhà của Mặc Tu Nhân, bây giờ anh đều có thể tra ra được luôn à?”
Khóe miệng Sở Tuấn Thịnh co rút hai cái, anh ta bất đắc dĩ thở dài, kể tất cả mọi chuyện ngày hôm qua cho cô biết.
Thậm chí ngay cả chuyện tình của mấy năm trước cũng nói ra luôn.
Cô nghe xong, vẻ mặt phức tạp, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh: “Cho nên mới nói, anh chán ghét Mặc Tu Nhận nhiều năm như vậy, kỳ thật là do trách làm người ta sao?”
Trong lòng Sở Tuấn Thịnh cũng có chút khó chịu, nhớ ngày đó quan hệ của anh ta và Mặc Tu Nhân thật sự rất tốt!
Anh ta hơi rầu rĩ gật đầu: “Đúng vậy, là do đầu óc tôi suy nghĩ không được rõ ràng cho lắm.
Chuyện năm đó còn chưa điều tra rõ ràng mà tôi đã nhanh chóng đổ hết tất cả trách nhiệm lên trên người của Mặc Tu Nhân, không ngờ, tới cuối cùng người đã giúp tôi tra ra chân tướng, vẫn là Mặc Tu Nhân!”
Cô nhìn anh ta một chút: “Vậy thì nhiều năm như vậy, anh thật đúng là lãng phí tình cảm!”
Sở Tuấn Thịnh: "..”
Có thể nói chuyện đàng hoàng một chút được không? Anh ta biết anh trai anh ta bị Tống Chí Nam hại chết, anh ta cũng rất khó chịu có được hay không?
Chẳng qua, nể tình trong lòng anh ta vẫn còn có vị trí cho người phụ nữ này, tạm thời tha thứ cho cô!
Sở Tuấn Thịnh tự an ủi bản thân một phen, rồi lại nhìn cô nói tiếp: “Thật ra hôm nay tôi đến chủ yếu là tới gặp mặt cô một lần, tôi định sẽ ra nước ngoài tìm kiếm Tống Chỉ Nam!”
Cô hơi giật mình: “Anh..”
Sở Tuấn Thịnh liếc mắt một cái đã nhìn ra cô muốn nói cái gì, anh ta gật gật đầu: “Tôi nên vì anh trai tôi mà báo thù, cho dù Tổng Chỉ Nam có chạy trốn đến chân trời góc biển thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Lần này đến đây...!chủ yếu là để tạm biệt cô thôi!”
Tâm trạng cô phức tạp: “Vậy...!tôi chúc anh sớm ngày bắt được Tổng Chí Nam, báo thù được cho anh trai anh nhé!”.
Sở Tuấn Thịnh tức giận cười cười: “Người như cô thật sự là không có gì thú vị cả mà, lần này tôi đến đây chính là định nói cho cô biết, tôi muốn từ bỏ cô.
Tôi định sẽ buông bỏ tình cảm của tôi dành cho cô, buông bỏ thành kiến trước đây đối với Mặc Tu Nhân, một lần nữa làm lại từ đầu.
Chẳng lẽ cô không thể nói lời an ủi tôi một chút hay sao?”
Cô nhìn anh ta: “Lý do...!anh muốn từ bỏ tôi, thế tôi vì sao còn phải an ủi anh cơ chứ?”
Sở Tuấn Thịnh: "...!Xem ra, hôm nay tôi tới tìm cô, quả thực là tới để mua tức vào người mà!”
Cô mấp máy môi, lời nói thấm thía nhìn anh ta: “Thật ra, gần đây tâm trạng của tôi cũng không được tốt, nhìn thấy anh kinh ngạc như vậy, trong lòng tôi mới có thể dễ chịu hơn được một chút!”
Sở Tuần Thịnh: "..”
Cô làm như vậy thật sự coi được đấy à?
Cô trừng mắt lên nhìn anh ta: “Nói thật với anh, xây dựng niềm vui cho bản thân từ trên sự đau khổ của người khác, quả thật rất vui vẻ đó.
Nếu không thì anh cũng thử một chút xem sao?”
Anh mới là tự chơi hỏng bản thân anh đấy!
Sở Tuần Thịnh hít sâu một hơi: “Hôm nay chỉ tới đây thôi nhé, chờ sau khi tôi trở về nước sẽ mời cô và Mặc Tu Nhân ăn cơm.
Đến lúc đó, tôi sẽ chủ động nói lời xin lỗi với anh ấy, hy vọng anh ấy có thể tha thứ cho tôi chuyện mấy năm nay đã gây ra sức ép!”
Bạch Cẩm Sương liếc mắt nhìn Sở Tuấn Thịnh một cái: “Vậy thì tôi sẽ không tiễn anh về đâu, mệt lắm! Còn nữa, Mặc Tu Nhân là một người khoan dung độ lượng, anh ấy nhất định sẽ tha thứ cho anh!”
Sở Tuấn Thịnh nghe vậy, thần sắc phức tạp nhìn cô một cái, giận quá hóa cười, lắc đầu: “Không ngờ, hình tượng anh ấy ở trong lòng cô lại tốt đẹp như vậy!”
“Nói lời vô nghĩa!” Bạch Cẩm Sương ném cho anh ta một ánh mắt xem thường: “Anh ấy là chồng của tôi.
Anh ấy ở trong lòng tôi không tốt, chẳng lẽ là anh tốt sao?”.