Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 543



Hai bả vai Cảnh Hạo Đông lập tức run lên, đùa giỡn: “Ừ nhỉ, suýt chút quên mất là cậu vẫn còn đang đứng đây mà!"
Kết quả, mọi người cười càng thêm vui vẻ hơn!
Cảnh Hạo Đông nhìn thấy ngày tháng ghi trong thiệp mời, có hơi ngạc nhiên: “Hai người kết hôn ngày một tháng mười hai hả? Vậy chỉ còn có mấy ngày nữa thôi, Tu Nhân, cậu chuẩn bị xong mọi thứ rồi chưa?”
Mặc Tu Nhân ừ một tiếng.

Cảnh Hạo Đông có chút không tin: “Cậu đừng có hàng gạt tớ nha, tớ nghe nói kết hôn kỳ thật rất rườm rà, những thứ cần phải chuẩn bị thật sự rất nhiều đó.”
Mặc Tu Nhân vuốt vuốt cái ly trong tay, vẻ mặt nhàn nhạt: “Trước khi đi du lịch cùng với Cẩm Sương, tớ đã cho người bắt đầu chuẩn bị rồi!”
Lần này, Cảnh Hạo Đông thật sự sợ ngây người: “Cậu lúc đó.

Không phải vẫn chưa cầu hôn thành công sao?”
Mặc Tu Nhân thản nhiên: “Cho dù cô ấy có đồng ý hay không, tớ cũng sẽ tổ chức cho cô ấy một lễ cưới đàng hoàng.

Dù sao thì chúng tớ đã có giấy chứng nhận kết hôn rồi, không giống với mấy người!”
Vẻ mặt Cảnh Hạo Đông lập tức cạn lời: “Cậu khoe khoang cái gì chứ, có giấy chứng nhận kết hôn thì ghê gớm lắm chắc!”
Mặc Tu Nhân nhấp ngụm nước: “Ừm, là rất ghê gớm đấy!”
Mặt Bạch Cẩm Sương đều đỏ cả rồi.

Cảnh Hạo Đông chỉ tay vào Mặc Tu Nhân: “Tu Nhân, cậu thật quá đáng.


Cậu dù sao cũng nên nhìn lại, ở đây còn có hai đôi tình nhân chưa có giấy chứng nhận kết hôn đó!"
Mặc Tu Nhân khẽ nhếch môi: “Chính vì bởi mấy người không có giấy chứng nhận kết hôn, cho nên mới nói mấy lời này cho mấy người nghe.

Nếu như mấy người cũng có giấy chứng nhận kết hôn rồi, vậy còn gì đáng để khoe nữa đâu!”
Cảnh Hạo Đông há hốc miệng: “Tu Nhân, cậu thật sự không sợ bị đánh chết hả? Nơi này có tận bốn người chưa kết hôn đó.”
Mặc Tu Nhân nhàn nhạt nhìn về phía anh ta: “Mà nói, bốn người mấy người hợp sức lại có đánh thắng được tôi không?"
Cảnh Hạo Đông: “
Anh ta thật sự cạn lời, ngó mắt nhìn trời xanh: “Được rồi, bàn chuyện đánh đấm, bọn tôi đều không phải là đối thủ của cậu.

Bàn chuyện ân ái ở trước mặt người khác, tôi cũng tâm phục khẩu phục cậu rồi!”
Bạch Cẩm Sương bị anh ta chọc cho bật cười.

Món ăn được đưa lên, mọi người vừa ăn cơm vừa nói chuyện tán dóc.

Từng cặp từng cặp chụm lại cúi đầu nhìn nhau thì thầm, thỉnh thoảng còn chọc ghẹo nhau vô cùng vui vẻ! Tâm trạng của Bạch Cẩm Sương chưa từng tốt như bây giờ, cô cũng không ngờ rằng đám người bọn cô sẽ phát triển thành từng đôi như hiện tại.

Còn nhớ khoảng thời gian đầu lúc cô và Mặc Tu Nhân sống chung, Mặc Tu Nhân còn nói với cô, bảo cô đừng có ý đồ xằng bậy.

Kết quả, cuối cùng không chỉ bản thân anh là người rục rịch, tự mình vả mặt mình, còn giấu đồ cổ đi, giả vờ tặng cho cô bỏ hoa mấy chục nghìn.

Bây giờ nghĩ lại, đều ngập tràn những hồi ức tươi đẹp.

Còn Cảnh Hạo Đông và Lâm Kim Thư nữa, Bạch Cẩm Sương hoàn toàn không nghĩ tới người có tính cách trầm lặng như Lâm Kim Thư, cô ấy đã thích Lâm Thanh Tuấn nhiều năm như thế, cuối cùng lại bị người mặt dày mày dạn như Cảnh Hạo Đông đánh gục.

Rồi nói tới Tề Bạch Mai và Vân Thành Nam lại càng khiến Bạch Cẩm Sương cảm thấy bất ngờ hơn.

Lúc trước khi chỉ mới quen biết, cả hai người còn cực kỳ chán ghét lẫn nhau.

Một Vân Thành Nam tính tình dịu dàng ấm áp như thế, nhưng khi cãi nhau với Tề Bạch Mai lại không hề nhượng bộ, thực sự khiến Bạch Cẩm Sương vừa nhìn vào đã phải than thở.

Bây giờ, mọi người hình như cũng đều tự mình vả mặt rồi.

Người trước đây còn khịt mũi coi thường cô, đến nay đã coi cô thành cục cưng nằm trong lòng bàn tay rồi.

Bạch Cẩm Sương nhìn thấy cảnh tượng này, khỏe mỗi không nhịn được nhếch lên, tốt thật đó!
Cơm nước xong xuôi, Cảnh Hạo Đông và Lâm Kim Thư cùng nhau trở về nhà.


Dù sao hai người bọn họ cũng ở đối diện nhau, tiễn hay không tiến cũng không quan trọng lắm.

Vân Thành Nam thì đưa Tề Bạch Mai về nhà.

Bạch Cẩm Sương lên xe, còn không nhịn được cảm thán một câu: “Trước đây cũng không ngờ rằng, mấy người bọn họ sẽ là kiểu người có tình rồi đến với nhau!”
Mặc Tu Nhân nghe được mấy lời này của cô, một tay cầm lái, tay còn lại nắm lấy tay cô: “Chúng ta cũng là người có tình sẽ thành thân thuộc đây!”
Bạch Cẩm Sương cười nhẹ, gật đầu: “Ừm, chúng ta cũng vậy.

Đúng rồi, anh với Cảnh Hạo Đông bây giờ sao cũng vừa nhìn thấy nhau đã đấu võ mồm rồi.”
Mặc Tu Nhân khẽ cười, đáp: “Có sao? Là cậu ta cứ nhất quyết muốn show ân ái ở trước mặt anh.

Kết quả là năng lực không địch nổi anh, cũng chỉ đến thế mà thôi”
Bạch Cẩm Sương buồn cười nhìn anh: “Hai người sao lại giống hệt con nít vẫn còn đi nhà trẻ vậy hả.

Bạch Cẩm Sương vốn còn nghĩ rằng Mặc Tu Nhân sẽ phản bác lại lời này.

Kết quả, Mặc Tu Nhân đột nhiên nói: “Cẩm Sương, chẳng lẽ em không biết đàn ông khi yêu, đều sẽ có biểu hiện như một cậu bé sao?” Bạch Cẩm Sương nghiêng đầu nhìn anh, cười nói: “Vậy là anh tự thừa nhận bản thân mình ấu trĩ sao?”
Mặc Tu Nhân có hơi không được tự nhiên, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Anh chỉ ấu trĩ như thế ở trước mặt em thôi!”
Bạch Cẩm Sương nghe xong, trong lòng cảm thấy vừa ấm áp lại vừa mềm mại, cô khẽ ừm một tiếng.

Mặc Tu Nhân đột nhiên lại nói: “Cục cưng, còn mấy ngày nữa là tiến hành hôn lễ rồi, em có hồi hộp không?”
Bạch Cẩm Sương chớp mắt: “Em có gì phải hồi hộp chứ! Chúng ta không phải đã có giấy chứng nhận kết hôn rồi hay sao.

Sao hả, anh hồi hộp à?”
Mặc Tu Nhân chớp chớp mắt, kiên trì tới cùng: “Anh đây mới không có hồi hộp.

Là anh kích động, nghĩ tới chuyện kết hôn cùng với em nên anh vui mừng phấn khích thôi.” Nghe thấy Mặc Tu Nhân nói thế, Bạch Cẩm Sương mím môi: “Thực ra, em cũng thế!”
Mặc Tu Nhân nghe như thế, trong đáy mắt lập tức lóe lên một tia cười cực kỳ vui vẻ.

Lúc này, điện thoại của Bạch Cẩm Sương đột nhiên vang lên.

Bạch Cẩm Sương liếc nhìn màn hình cuộc gọi tới, theo bản năng rụt tay ra khỏi tay của Mặc Tu Nhân.

Mặc Tu Nhân chớp chớp mắt: “Ai gọi vậy?”
Bạch Cẩm Sương có chút gượng gạo: “Anh trai ạ!” Mặc Tu Nhân cong lưỡi chạm vào nướu răng: “Vậy thì em nghe đi.


Bạch Cẩm Sương ừm một tiếng, bắt máy.

Giọng nói của Tần Vô Đoan vang lên trong điện thoại: “Cẩm Sương, anh nghe bố mẹ nói hôm nay hai đứa đã quyết định ngày tổ chức hôn lễ rồi sao?”
Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Dạ, quyết định rồi ạ.

Là ngày một tháng mười hai! Hôm nay bọn em đã viết mấy tấm thiệp mời gửi đi rồi.”
Tần Vô Đoan trầm mặc vài giây: “Rất tốt!”
Bạch Cẩm Sương có cảm giác thái độ của Tần Vô Đoan hơi là lạ, nhớ tới chuyện của bọn họ trước đó, cô có chút gượng gạo: “Anh trai, anh còn có chuyện gì nữa không?”
Tần Vô Đoan nói: “Chính là gọi điện thoại tới chúc mừng em thôi.

Còn nữa, trước lúc kết hôn em có rảnh không? Anh muốn gặp em một lần!”
Bạch Cẩm Sương nghe như thế, lập tức trầm mặc.

Giọng của Tần Vô Đoan cũng lập tức khẩn trương: “Em đừng sợ, anh chỉ là muốn gặp em một lần mà thôi.

Dù sao, anh cũng đã từng chăm sóc cho em giống như anh trai, chờ tới lúc em và Tu Nhân kết hôn thì chúng ta...!Chính thức đã là người một nhà rồi.

Nhưng mà, so với trước kia...!Dù sao cũng không giống nữa!”
Bạch Cẩm Sương nghe Tần Vô Đoan nói thế, cuối cùng chỉ có thể gật gật đầu: “Được rồi, vậy mấy ngày này nếu em rảnh sẽ tranh thủ liên lạc với anh nhé, được không?” Tần Vô Đoan ừ một tiếng: “Được, vậy em nghỉ ngơi sớm chút đi!” “Anh cũng vậy!”
Bạch Cẩm Sương cúp máy, nhìn thấy Mặc Tu Nhân vẫn nhìn về phía trước, im lặng lái xe.

Cô cắn răng: “Mặc Tu Nhân, anh không vui à?” Mặc Tu Nhân quay sang nhìn cô: “Có sao?”
Bạch Cẩm Sương có chút bất đắc dĩ nói: “Không phải có sao, biểu hiện rõ ràng như vậy!”
Mặc Tu Nhân chớp chớp mắt: “Anh không có buồn, chỉ là đang nghĩ một vài chuyện mà thôi.” “Nghĩ gì?”
Mặc Tu Nhân nói: “Nghĩ đến chuyện kết hôn đó!”
Bạch Cẩm Sương mím môi: “Anh như này chẳng khác nào là không nói đó sao!”
Thực ra Bạch Cẩm Sương vốn không có tin câu trả lời kia của Mặc Tu Nhân, nếu thật sự là đang nghĩ chuyện kết hôn, Mặc Tu Nhân cũng sẽ không có biểu cảm như thế.

Mặc Tu Nhân cũng không có phản bác lại lời của Bạch Cẩm Sương, chỉ là hờ hững không chút nào để ý mà hỏi một câu: “Đúng rồi, anh trai của anh vừa nãy gọi điện tới làm gì vậy?”.


Bình Luận (0)
Comment