Văn phòng trang sức đá quý Tư Huyền.
Tần Minh Huyền mếu máo, làm bộ đáng thương nhìn Bạch Cẩm Sương: "Mẹ, mẹ thật sự không muốn đi cùng con hả?"
Bạch Cẩm Sương dở khóc dở cười: "Thật sự không đi được, để chú Đàm của con dẫn con đi chơi đi, lát nữa sẽ có người tới phỏng vấn, dì Annie của con vẫn chưa có về, mẹ không đi được!"
Vốn dĩ, cô đồng ý với Tần Minh Huyền, muốn cùng với Đàm Phi Vũ dẫn cậu bé đi chơi, kết quả, cô tạm thời có công chuyện.
Cũng không còn cách nào, văn phòng mới vừa được thành lập, có nhiều công ty vẫy cành ô liu, danh tiếng của trang sức đá quý Tư Huyền thì có, chỉ tiếc, đội ngũ vẫn chưa hoàn chỉnh, cô còn phải tuyển dụng!
Tần Minh Huyền ra chiều hiểu chuyện: "Vậy cũng được, mẹ làm việc đi, chờ con lớn lên, kiếm thật nhiều tiền, mẹ sẽ có thể đi chơi với con!"
Bạch Cẩm Sương không nhịn được cười ra tiếng: "Con lớn rồi, còn muốn đi chơi với mẹ sao?"
Tần Minh Huyền trừng mắt nhìn: "Tại sao không thể "
Bạch Cẩm Sương ấm áp: "Có thể Bông Vải nhà chúng ta là tốt nhất!"
Đàm Phi Vũ kéo tay cậu bé: "Đi thôi, đừng quấy rầy mẹ con làm việc, chờ mấy ngày nữa rảnh rỗi, chúng ta sẽ mang con đi chơi nữa!"
Bạch Cẩm Sương đưa hai người bọn họ lên xe, còn không nhịn được dặn dò: "Nhớ để cho Bông Vải mang khẩu trang, đừng để dính bụi!"
Đàm Phi Vũ gật đầu một cái: "Ừ, em biết rồi, chị yên tâm đi, em nhất định sẽ chăm sóc cho nó thật tốt!"
Bạch Cẩm Sương đưa mắt nhìn hai người bọn họ rời đi, bất đắc dĩ thở dài.
Cô thật sự là hận không thể luôn luôn đặt Tần Minh Huyền ở dưới mí mắt mình.
Sau khi Tần Minh Huyền được sinh ra, bẩm sinh có bệnh hen suyễn, không thể đụng vào tất cả những thứ liên quan đến bụi bặm.
Nếu không, cậu bé sẽ bị khó thở, nếu nghiêm trọng thì còn bị sốc.
Những năm này, có thể nói Bạch Cẩm Sương lúc nào cũng căng thẳng thần kinh, cẩn thận chăm sóc cậu bé từng li từng tí một, rất sợ xảy ra vấn đề gì.
Cô nhìn đồng hồ, người xin việc sắp đến, cô lập tức xoay người trở về phòng làm việc.
...!
Trên xe, Đàm Phi Vũ hỏi Tần Minh Huyền: "Bông Vải, con muốn đi đâu chơi?"
Tần Minh Huyền nháy mắt một cái: "Không phải chúng ta định đến khu vui chơi sao?"
Đàm Phi Vũ cười khẽ một tiếng:
"Chú biết con muốn mẹ con đến khu vui chơi với con một lần.
Hôm nay chúng ta không đi, chờ mẹ con có thời gian, ba người chúng ta cùng đi.
Con có muốn đến những nơi khác không, xế chiều hôm nay chú dẫn con đi!"
Tần Minh Huyền trợn to hai mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ: "Có thật không? Chú Đàm, con có thể lựa chọn nơi muốn đi sao?"
Bởi vì Tần Minh Huyền bị bệnh, từ nhỏ đến lớn, đối với những nơi cậu bé muốn đi, Bạch Cẩm Sương luôn nghiêm khắc khống chế, tuyệt đối không để cho cậu bé đặt mình đến những nơi nguy hiểm có nhiều bụi bặm.
Điều này khiến cho Tần Minh Huyền có rất nhiều nơi muốn đi nhưng không thể nào đi được, ví dụ như vườn hoa, sa mạc vân vân.
Đàm Phi Vũ thấy bộ dạng cậu bé giật mình như vậy, không nhịn được gật đầu cười khẽ: "Ừ, xế chiều hôm nay, con có thể lựa chọn!"
Tần Minh Huyền mím môi, biểu cảm mong đợi: "Vậy chúng ta có thể đi vườn hoa không? Con muốn đi ngắm hoa một chút, từ nhỏ đến lớn, ở những nơi có nhiều phấn hoa, mẹ không cho con đi!"
Nghe nói như vậy, Đàm Phi Vũ trong lòng mềm nhũn.
Anh do dự hai giây, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý: "Được, vậy chú tìm nơi nào có hoa tươi nở rộ dẫn con đi chơi, nhưng mà con phải đồng ý với chú, không thể..."
Đàm Phi Vũ còn chưa nói hết, Tần Minh Huyền đã cười bổ sung: "Không thể chạy lung tung, phải đeo khẩu trang, cẩn thận với phấn hoa, con nhất định sẽ chú ý.
Con chỉ ở phía xa nhìn một chút, không đi về phía bụi hoa!"
Thấy Tần Minh Huyền bảo đảm như chém định chặt sắt, Đàm Phi Vũ yên tâm một chút.
Anh mở phần mềm du lịch ra, mở bản đồ dẫn đường: "Thành phố Trà Giang có Bách Hoa Lâm, nơi này có rất nhiều hoa, nhìn rất đẹp, chỉ là kiến trúc xung quanh có hơi cũ!"
Gương mặt nhỏ của Tần Minh Huyền tràn ngập hưng phấn: "Không có sao hết, chúng ta chỉ đi ngắm hoa, không phải đi ngắm kiến trúc!"
Nói thật, biệt danh của cậu bé là Bông Vải, nhưng mà, từ nhỏ đến lớn, cậu bé chưa từng nhìn thấy Bông Vải bao giờ, còn mà nói về biển hoa, càng là chưa từng nhìn thấy!"
Đối với thứ mình chưa từng nhìn thấy, người ta luôn duy trì lòng hiếu kỳ và sự nhiệt tình rất đậm, Tần Minh Huyền chính là như vậy.
Ở những chỗ có nhiều hoa, mẹ chưa bao giờ cho phép cậu bé đến.
Cho nên, trong lòng cậu bé thật sự rất khát vọng, mình có thể đi ngắm biển hoa một chút.
Xe lái đến Bách Hoa Lâm, Tần Minh Huyền hưng phấn dán mặt vào sát cửa sổ xe, nhìn cảnh sắc trôi qua cực nhanh ngoài cửa sổ.
Đàm Phi Vũ cong môi, trước tiên lấy lòng cậu nhóc này, về sau để nó nói tốt giúp mình ở trước mặt Bạch Cẩm Sương nhiều hơn một chút.
Tần Minh Huyền đâu có biết, Đàm Phi Vũ phục vụ cho sở thích của mình, chính là vì muốn thu mua mình trước thời hạn.
Cậu bé hưng phấn tưởng tượng biển hoa xinh đẹp, cấp tốc muốn nhanh chóng đến Bách Hoa Lâm một chút.
Đến khu phong cảnh, Đàm Phi Vũ vừa mới dừng xe, đã nhìn thấy Tần Minh Huyền mở cửa, kích động xuống xe.
Mi tâm Đàm Phi Vũ co giật, anh ta vội vàng mở cửa xuống xe, cất cao giọng: "Bông Vải, đừng quên con đã đồng ý với chú cái gì.
Cẩn thận một chút, đừng có chạy lung tung, chờ lát nữa là có thể nhìn thấy biển hoa rồi!"
Ánh mắt Tần Minh Huyền sáng ngời, nghe được lời của Đàm Phi Vũ, cậu bé gật đầu một cái, nhưng mà trong mắt vẫn sáng ngời và nôn nóng.
Đàm Phi Vũ tức giận lắc đầu một cái, nắm tay cậu ta, đi mua vé vào cửa.
Bên này bởi vì kiến trúc cũ, rất ít khách du lịch đến đây.
Hơn nữa, muốn ngắm biển hoa, còn phải ngồi xe chạy bằng điện.
Đàm Phi Vũ và Tần Minh Huyền ngồi trên xe chạy bằng điện, đi vào rừng hoa.
Tần Minh Huyền vừa nhìn quanh, vừa hỏi Đàm Phi Vũ: "Chú Đàm, ở đây gọi là Bách Hoa Lâm, có phải là có rất nhiều hoa hay không, giống như rừng hoa vậy đó!"
Đàm Phi Vũ cười một tiếng: "Chú cũng không biết, chỉ có điều nghe nói là có hai ngọn núi nhỏ dính liền nhau, đều là các loại hoa tươi, bởi vì diện tích đặc biệt lớn, cho nên, mới gọi là Bách Hoa Lâm!"
Nghe vậy, Tần Minh Huyền càng mong chờ hơn.
Xe chạy bằng điện leo lên một sườn núi nhỏ, từ đằng xa, ngọn núi nhỏ đủ màu sắc xuất hiện ở trước mắt, ánh mắt Tần Minh Huyền lập tức sáng lên.
Cậu bé kích động kéo cánh tay của Đàm Phi Vũ: "Chú Đàm, chú nhìn đi, thật là nhiều hoa quá đi mất!"
Đàm Phi Vũ gật đầu cười, xoa đầu cậu bé: "Ừ, thật là nhiều hoa, nhất định phải nhớ không được tháo khẩu trang xuống.
Ở đây có rất nhiều hoa, trong không khí chắc chắn là có rất nhiều phấn hoa.
Nếu như vì vậy mà con bị bệnh, lỗi của chú Đàm lớn lắm đấy!"
Tần Minh Huyền bảo đảm nhiều lần: "Chú Đàm, con biết nặng nhẹ, chú yên tâm đi, con sẽ không gây phiền phức cho chú!"
Thấy bộ dạng cậu bé cứ như người lớn, nhìn thêm chút nữa đáy mắt lại háo hức, Đàm Phi Vũ không nhịn được lắc đầu một cái: "Dáng vẻ háo hức như thế này thích hợp với trẻ con hơn!"
Tần Minh Huyền mạnh miệng, gương mặt có chút đỏ lên: "Chú Đàm, con cũng đã sáu tuổi rồi, không phải trẻ nít! Với lại, trong sự háo hức, con rất bình tĩnh, có được hay không!"
Đàm Phi Vũ không nhịn được cười ra tiếng: "Tuổi con nói là tuổi ta, sáu năm trước, con vẫn còn đang nằm trong bụng mẹ kìa! Cậu nhóc!"
Tần Minh Huyền bĩu môi: "Tuổi ta cũng được tính là tuổi!"
Đàm Phi Vũ tức giận cười một tiếng: "Được, con nói gì cũng đúng hết, đến nơi rồi, xuống xe thôi.
Đoạn đường còn lại, chúng ta phải tự mình đi, xe điện không thể chạy sâu hơn được nữa!"
Xe chạy bằng điện để bọn họ xuống, sau đó quay đầu đi mất.
Tần Minh Huyền phát hiện, mặc dù nơi này vắng khách, nhưng vẫn có tốp năm tốp ba người tới du ngoạn.
Bây giờ trong mắt cậu bé núi tràn ngập hoa, đôi mắt cũng không chớp lấy một cái.
Đàm Phi Vũ thấy cậu bé thích thú như vậy, trong lòng cũng vui vẻ, anh ta dẫn cậu bé đi trên con đường được mở ra trên sườn núi cho khách thăm quan đi lại..