Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyenapp và chọn kết quả đầu tiên.
Xin cảm ơn
**********
Chương 604: Bản chất bố con
Tần Minh Huyền không ngờ Đàm Phi Vũ lại đột nhiên hỏi chuyện này, cậu bé thành thật gật đầu: "Đương nhiên là thích rồi, chú đó rất tốt! Chú ấy là ân nhân cứu mạng của con!"
Đương nhiên, cậu bé vẫn có lời chưa nói, cậu bé luôn có cảm giác không thể giải thích được rằng muốn gần gũi hơn với chú ấy, lúc đó cậu bé phát bệnh, cả người khó chịu vô cùng, lại được ôm trong vòng tay của chú, cậu bé thực sự cảm thấy mặc dù cơ thể của mình không thoải mái, nhưng trong lòng lại rất yên tâm.
Vẻ mặt Đàm Phi Vũ có chút phức tạp khi nghe được câu trả lời này, sở dĩ hỏi như vậy, là khi nhìn thấy Tần Minh Huyền nói chuyện với Mặc Tu Nhân, bộ dạng có vẻ rất thích anh ấy.
Tâm trạng của cậu ta có chút phức tạp, có lẽ, đây là tình yêu giữa bố con trong truyền thuyết
Đàm Phi Vũ nhìn Tần Minh Huyền xoa xoa đầu: "Đúng vậy, hôm nay chú ấy đã cứu mạng con rồi.
Là chủ không tốt, hôm nay không nên dẫn con đi đến nơi nguy hiểm như vậy!"
Nghe đến đây, sắc mặt Tần Minh Huyền rũ xuống, nhỏ giọng nói xin lỗi: "Thật ra không phải lỗi của chủ Đàm, là lỗi của chính con.
Lúc chủ Đàm mua nước cho con, con hoàn toàn có thể đi cùng chú Đàm.
Tại con muốn đến đó để ngắm những bông hoa xinh đẹp đó nên đã không đi cùng chú Đàm, cuối cùng lại xảy ra chuyện, không trách chú Đàm đâu ạ.
Hơn nữa hôm nay tại con muốn đến Bách Hoa Lâm, chú không cần tự trách bản thân đâu ạ.
Con là nam tử hán đại trượng phu, việc mình làm sai thì phải biết chịu trách nhiệm!”
Đàm Phi Vũ nghe vậy liền nhìn thằng bé trên giường bệnh với vẻ mặt phức tạp, thằng bé vừa mới bước ra khỏi bờ vực sinh tử kia không chỉ chủ động tự an ủi mình mà còn chủ động nhận lỗi về mình, tuổi còn trẻ mà chịu trách nhiệm lắm.
Đàm Phi Vũ càng cảm thấy thương hại cho Tần Minh Huyền khi nghe những gì thằng bé nói.
Tuy còn trẻ nhưng Tần Minh Huyền rất nhạy bén, mặc dù bị bệnh tật hành hạ từ khi còn nhỏ nhưng cậu bé thực sự rất tốt và có trách nhiệm, Bạch Cẩm Sương đã giáo dục cậu bé vô cùng tốt.
Cậu ta bắt tay Tần Minh Huyền và cười khúc khích: "Bông Vải của chúng ta thực sự là một đại trượng phu nhỏ bé, vậy mà dám đủ can đảm để đảm nhận trách nhiệm của chính mình.
Chú là người lớn.
Làm sao chú có thể kém hơn Bông Vải được? Hôm nay chú đưa Bông Vải đi chơi ở nơi nguy hiểm, rõ ràng biết là nguy hiểm rồi, nhưng vẫn lợ là để Bông Vải ở một mình, đây là lỗi của chú!"
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Minh Huyền có chút xấu hổ: "Là con muốn tự mình đi ngắm hoa, chứ không thèm đi với chủ đầu!" “Vậy thì chú là người lớn rồi, phải cùng con nói chuyện về đạo lí, nói chuyện biết nặng nhẹ, không thể để tính tình mình ảnh hưởng khiến con gặp nguy hiểm, như vậy là lỗi của chú!” Đàm Phi Vũ cố chấp cho là như vậy.
Tần Minh Huyền có chút vô lực: "Hừ, được rồi, chú bảo là lỗi của chủ thì là lỗi của chủ đấy, con không thèm tranh với chủ nữa!"
Đàm Phi Vũ: "..."
Đây có phải là đang tranh nhau nhận lỗi không vậy? Thực chất là như vậy, người lớn không thể để đứa trẻ năm tuổi chịu trách nhiệm được.
Cái nhìn về đúng sai của con trẻ còn chưa chín muồi, vì vậy người lớn nên định hướng đúng sai, phải phân tích cho chúng thấy đó là sai lầm!
Trong bãi đậu xe, Mặc Tu Nhân đang ngồi trong xe, hạ cửa sổ xuống, trên tay cầm điếu thuốc, vẻ mặt ảm đạm.
Anh hít một điều thuốc và vô thức liếc nhìn băng ghế sau, lúc này dường như anh vẫn còn lờ mờ nghĩ đến giọng nói yếu ớt của một đứa trẻ ngồi ở băng ghế sau, không biết làm sao, nghĩ đến đây, trái tim không tự chủ được, đau đến tê dại.
Anh hút liên tiếp mấy điếu thuốc, nhắm mắt lại, dựa vào ghế lái, không muốn nhúc nhích chút nào.
Hôm nay khi nhìn thấy đứa trẻ đó, anh lại nghĩ đến Bạch Cẩm Sương.
Anh rõ ràng là không muốn nghĩ đến cô, cô rời đi, không cần anh nữa.
Mỗi khi nghĩ đến cô, anh đều có thể nghĩ đến cô ấy yêu cầu anh phải bỏ thuốc lá, và sau đó...Anh càng nghĩ thì càng muốn hút thuốc, càng hút thì càng nghiện nặng.
Đã từng tưởng rằng mình toàn năng, nhưng bên Bạch Cẩm Sương thì, anh cứ luôn gặp phải những lỗi lầm.
Giờ đây, anh không còn là anh của ngày xưa nữa!
Mặc Tu Nhân không biết mình đã hút bao nhiêu điều thuốc, ngồi trong bãi đậu xe bao lâu, và cuối cùng, anh mới bắt đầu lái xe đi.
Ngay lúc Mặc Tu Nhân lái xe ra khỏi bãi đậu xe, đi tới phòng thu phí thì dừng lại, vừa lúc trên đường đi tới, một chiếc xe hơi màu trắng cũng phóng tới.
Thật tiếc là Mặc Tu Nhân đã không có chú ý nhiều vào người bên cạnh, cứ như vậy...đi ngang qua chiếc xe đó.
Bạch Cẩm Sương trực tiếp lái xe vào bãi đậu xe, xuống xe, lên lầu, không dừng lại chậm trễ một giây phút nào.
Lúc cô đến tiểu khu thở hổn hển đẩy cửa ra, nhìn thấy Đàm Phi Vũ không biết đã nói gì với Tần Minh Huyền, Trần Minh Huyền mà đang cười khúc khích.
Sắc mặt xấu của Bạch Cẩm Sương cuối cùng cũng dịu đi một chút.
Cô thở một hơi dài, sau đó đi tới: "Bông Vải, con thấy bản thân thế nào?"
Tần Minh Huyền nhìn mẹ mình nói: "Mẹ ơi, con đã khá hơn nhiều rồi! Mẹ đừng lo lắng!"
Nhìn thấy con trai mình ngoan ngoãn như vậy, nhưng, nghĩ đến hôm nay nguy hiểm như thế nào, trái tim mềm yếu của Bạch Cẩm Sương lại trở nên cứng rắn: "Mẹ không lo lắng, mẹ làm sao mà không lo lắng cho được? Tần Minh Huyền, con 5 tuổi rồi, không phải 1 tuổi nữa, con nên có hiểu biết.
Ngay cả khi con không cần mẹ dạy, con cũng nên biết điều gì là nguy hiểm, con nên đi đầu và không nên đi đâu.
Đó là thiên đường cho trẻ em, nhưng đối với con mà nói, so với địa ngục thì khác gì chứ, nơi nguy hiểm như thế, sao con có thể đi được chứ?"
Tần Minh Huyền vốn biết điều cư xử tốt, hiểu chuyện, biết an ủi mẹ của cậu, nhưng khi nghe thấy lời này, mắt cậu vẫn chợt đỏ lên.
Cậu bé còn là một đứa trẻ, nhìn Bạch Cẩm Sương rụt rè với đôi mắt đỏ hoe: "Mẹ ơi, mẹ đừng tức giận, con sẽ không bao giờ tới nơi như vậy nữa.
Hôm nay...con chỉ muốn nhìn thấy biển hoa thôi, con chỉ là không ngờ...!
Bạch Cẩm Sương vừa tức giận vừa thương con mình: "Con không ngờ cái gì, con có thể ngờ đến chuyện gì chứ, nếu như con không đi Bách Hoa Lâm, hôm nay có xảy ra chuyện này hay không hả? Tần Minh Huyền, con đã nghĩ về tất cả những điều này chưa?"
Bạch Cẩm Sương giọng điệu dữ tợn và dữ tợn, lâu lắm rồi cô mới có thái độ hung dữ như vậy với Tần Minh Huyền, nhưng cô không dám để lòng mình mềm yếu.
Ai biết nếu có thể để hở ra lần này, lần sau thằng bé này còn dám làm ra chuyện gì nữa chứ?
Tần Minh Huyền khỏe mắt trở nên ướt át, nhanh chóng dùng tay nhỏ không có kim truyền nước dụi mắt, nhẹ giọng nói: "Mẹ, mẹ đừng tức giận, con sẽ không dám nữa!"
Đàm Phi Vũ thấy cậu nhóc đang tủi thân như vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng: "Cẩm Sương, được rồi, thằng bé bây giờ không sao nữa rồi mà? Đừng hung hăng như vậy, nó sẽ sợ hãi, hôm nay không phải do nó cố ý, nó đã đủ kinh hãi rồi!"
Kết quả, lời nói của Đàm Phi Vũ trực tiếp thổi bùng cơn giận của Bạch Cẩm Sương: "Đàm Phi Vũ, em có thấy xấu hổ khi nói vậy không, vừa rồi chị còn không thèm nói nặng lời với em qua điện thoại.
Chị coi em như người thân và nghĩ em có thể chăm sóc tốt cho Bông Vải.
Kết quả là em đã để nó đến một nơi nguy hiểm như vậy, sau này em bảo chị sau này làm sao còn dám tin tưởng em nữa đây? Em là người lớn, em rốt cuộc có hiểu nguy hiểm như nào không, em không hiểu cái gì à? Có phải đến khi thằng bé xảy ra chuyện gì thì em mới vừa lòng đúng không?"
Sắc mặt Đàm Phi Vũ trong nháy mắt thay đổi, điều này làm tổn thương cậu ta nặng nề hơn những lời nói trên điện thoại trước đó.
Cậu ta cao giọng và hét lên: "Cẩm Sương!"
Bạch Cẩm Sương hai mắt đỏ hoe nhìn cậu ta: "Làm sao vậy? Chị nói sai cái gì rồi?".