Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 654



**********
Chương 658: Chuyên gia khoa não
Mặc Tu Nhân cho biết: "Gần đây, một chuyên gia khoa thần kinh có thẩm quyền mới trở về nước.

Hôm nay tôi đến đón anh ấy ở sân bay.

Tôi muốn...để Cẩm Sương đi gặp anh ta xem.

Tuy nhiên, bây giờ có vẻ Cẩm Sương rất sợ tôi, đề phòng với tôi, tôi thật sự muốn...cô có thể thuyết phục cô ấy đi giúp tôi được không?”
Lâm Kim Thư suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chuyện này à, nói ra thì cũng tốt cho Cẩm Sương, nhưng tôi không biết Cẩm Sương có thể chấp nhận hay không.

Tôi sẽ hỏi Cẩm Sương xem cô ấy có muốn đi hay không.

Nếu cô ấy đồng ý thì tôi sẽ đưa cô ấy đi gặp chuyên gia khoa não với danh nghĩa là tôi rủ.”
Mặc Tu Nhân thở phào nhẹ nhõm: "Cám ơn cô, Lâm Kim Thư!"
Lâm Kim Thư không ngờ anh lại khách sáo như vậy, mím môi: "Không cần đâu, chuyện trước kia...Anh đừng hận cô ấy là được!"
Mặc Tu Nhân cụp mắt xuống và cúp điện thoại với một tiếng "Ừm".


Mặc Tu Nhân vừa cúp điện thoại, quả nhiên người đang theo dõi Bạch Cẩm Sương ở văn phòng Trang sức đá quý Tư Huyền liền gọi cho anh: "Anh Mặc, cô Bạch và người tên Đàm Phi Vũ, hai người bọn họ đã đến nhà hàng gần đó ăn tối với nhau!"
Mặc Tu Nhân giật mình, định gọi điện hỏi xem Bạch Cẩm Sương đang làm gì thì Lâm Kim Thư nói rằng cô ấy đang có chuyện gấp, nhưng Mặc Tu Nhân lại rất tò mò không biết cô đang làm gì.

Kết quả, anh không ngờ rằng cô lại từ chối mình và đi ăn cơm với tên họ Đàm kia.

Mặc Tu Nhân ánh mắt có chút ảm đạm: "Bọn họ đã đi đâu?" Cấp dưới nhanh chóng nói cho Mặc Tu Nhân địa chỉ của nhà hàng ở đằng kia: "Anh Mặc, chúng ta có nên làm gì không?”
Đàn em được cử đến để theo dõi Bạch Cẩm Sương, và bọn họ có lẽ biết rằng người phụ nữ này có thể là bà Mặc trong tương lai.

Mặc Tu Nhân nói: "Không! Chỉ cần quan sát họ là được rồi!"
Mặc Tu Nhân cúp điện thoại, sau đó trực tiếp gọi điện thoại cho bên kia là vệ sĩ đã đang bảo vệ xung quanh trường mẫu giáo của Tần Minh Huyền: "Sau khi nhà trẻ tan học, tôi sẽ đón đứa trẻ.

Nếu có người khác tới đón, anh tìm cách cố gắng chặn lại! " "Vâng, thưa anh Mặc
Mặc Tu Nhân cúp điện thoại, trực tiếp lái xe đến nhà trẻ của Tần Minh Huyền.

Không lâu sau, trên đường đến trường mẫu giáo, Annie bị người khác gây sự, cố ý dàn dựng tai nạn, cô ấy giải quyết một hồi cũng không xong, nên cô ấy liền gọi điện cho thầy giáo mẫu giáo: "Sau khi tan học, phiền anh trông giúp tôi đứa trẻ.

Tôi sẽ cố gắng đến đó sớm nhất có thể”
Khi giáo viên đồng ý yêu cầu của cô ấy, Annie mới yên tâm.

Sau khi nhà trẻ tan học, Mặc Tu Nhân đứng đợi ở cổng trường.

Thầy giáo Bối đưa bọn trẻ ra ngoài và đưa từng đứa một cho phụ huynh, Mặc Tu Nhân chỉ bước tới khi Tần Minh Huyền chỉ còn lại một mình.

Anh nhìn thầy giáo Bối nói: "Chào anh, tôi là chủ của Tần Minh Huyền!"
Tần Minh Huyền có chút sững sờ khi nhìn thấy Mặc Tu Nhân: "Chú...sao chú lại ở đây?"
Tần Minh Huyền có ấn tượng sâu sắc với Mặc Tu Nhân, không chỉ vì đã được anh cứu, mà còn bởi vì cậu biết rằng mẹ và chú này cũng quen biết nhau.

Chiều hôm đó, cậu bé có thể nhìn thấy rõ ràng cuộc đối đầu ở tầng dưới trong căn hộ.

Mặc Tu Nhân nói: "Mẹ của cháu bây giờ đang bận.

Dì Annie của cháu đã gặp chuyện gì đó trên đường đi, vì vậy chú đến đây để đón cháu.

Cháu không muốn đi ăn tối với chú sao?"

Tần Minh Huyền nghe vậy còn tưởng rằng là Bạch Cẩm Sương hay là Annie kêu Mặc Tu Nhân đến đón, vội vàng lắc đầu: "Chú à, cháu không có ý đó, cháu chỉ hơi bất ngờ thôi!"
Tần Minh Huyền có một sự thân thiết tự nhiên khó tả với Mặc Tu Nhân, và Mặc Tu Nhân đã cứu cậu bé, điều này khiến ấn tượng của cậu bé về Mặc Tu Nhân càng tốt hơn.

Mặc Tu Nhân mỉm cười: "Vậy bây giờ chú sẽ đưa cháu đi ăn tối trước, và khi nào ăn xong thì mẹ cháu tới đón cháu có được không?”
Tần Minh Huyền không chút nghi ngờ gật đầu.

Thầy giáo Bối nhìn người đàn ông đẹp trai này có vẻ có quan hệ tốt với Tần Minh Huyền, anh ta cúi xuống nhìn Tần Minh Huyền: "Tần Minh Huyền, con có biết người này không?”
Tần Minh Huyền gật đầu: "Con biết ạ!"
Thầy giáo Bối thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt quá!" Mặc Tu Nhân mỉm cười: "Thầy giáo này, tôi có thể đưa thằng bé đi được không?"
Mặc Tu Nhân nở nụ cười, chỉ số quyến rũ tăng lên gấp bội, trong chốc lát, thầy giáo Bối cảm thấy đầu óc dường như có chút choáng váng.

Anh ta gật đầu lia lịa: "Được!"
Nụ cười nơi khóe miệng Mặc Tu Nhân càng thêm sâu, anh kéo Tần Minh Huyền đi.

Mặc Tu Nhân đưa Tần Minh Huyền lên xe, Thầy giáo
Bối dường như vẫn còn hơi choáng váng.

Món bít tết đã lên, và không khí của nhà hàng phương tây lãng mạn và thanh lịch.

Bạch Cẩm Sương có chút áy náy: "Phi Vũ, em rốt cuộc đòi gặp chị để nói cái gì?”
Đàm Phi Vũ cười tủm tỉm: "Chị ăn gì đó trước đi, đói bụng thì nói cái gì, ăn xong thì em sẽ nói với chị, được chứ? Dù sao, em cũng cần phải ăn tối đã.”
Nhìn thấy Đàm Phi Vũ mỉm cười, Bạch Cẩm Sương cũng không nỡ giận cậu ta.

Cô lắc đầu cáu kỉnh và bắt đầu ăn.

Bạch Cẩm Sương ăn nhanh, sau khi ăn một miếng bít tết, cô ăn hai miếng salad, nhìn Đàm Phi Vũ: "Chị ăn no rồi!" Đàm Phi Vũ bất lực bỏ dao nĩa xuống, nhìn cô thở dài: "Thôi, thấy chị vội vàng như vậy, em sẽ bắt đầu nói..." Cập nhật chương mới n*hất tại TгцуeлАРР.coм
Cậu ta lấy hết can đảm, cố gắng soạn ra những từ ngữ hay, và định nói thì điện thoại di động của Bạch Cẩm Sương đổ chuông.

Bạch Cẩm Sương giơ tay lên: "Chờ chị một chút, chị nghe điện thoại"
Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng Annie lo lắng phát ra từ điện thoại: "Cẩm Sương, không ổn rồi, Bông Vải bị người khác đưa đi mất rồi.”
Nghe vậy, Bạch Cẩm Sương nhanh chóng đứng dậy: "Thằng bé làm sao có thể bị người khác đón đi được? Tôi không phải nhờ cô đón sao? Giáo viên trường trông bọn trẻ kiểu gì vậy?”
Giọng Annie lo lắng như sắp khóc: "Tôi có hỏi thầy giáo Bối.

Thầy nói đó là chủ của Bông Vải.


Hơn nữa, Bông Vải cũng quen anh ta nên bỏ đi cùng.

Cẩm Sương, tôi thật sự xin lỗi, tôi đã gặp rắc rối trên đường và bị ai người ta dàn dựng tai nạn, vì vậy..."
Bạch Cẩm Sương ngắt lời cô: "Cô đừng giải thích với tôi, đi tìm xem ai đã đón Bông Vải.

Nhân tiện nhờ thầy giáo Bối kiểm tra giám sát ở cổng trường, cô xem xem có nhận ra anh ta là ai không, tôi tới ngay bây giờ đây, cô nhanh chóng kiểm tra đi! "
Giọng của Bạch Cẩm Sương có chút mất kiểm soát, cô cố gắng ổn định cảm xúc, không dám để bản thân hoảng sợ.

Cô hốt hoảng, Bông Vải phải làm sao, hơn nữa Bông Vải là một cậu bé thông minh, nếu là người cậu bé quen thì chắc chắn không phải là người xấu, nếu không thì Bông
Vải cũng không đi theo đối phương như vậy.

Bạch Cẩm Sương không biết gì về tình hình của Tần Minh Huyền hiện giờ, cô chỉ có thể tự an ủi bản thân, trong thời gian ngắn nhất, chắc chắn sẽ tìm được Bông Vải
Cô cúp điện thoại, cầm áo khoác chuẩn bị rời đi.

Đàm Phi Vũ cũng nghe thấy hết nội dung cuộc gọi vừa rồi, cũng không có ý định thổ lộ tâm tư, cùng Bạch Cẩm Sương đứng lên: "Cẩm Sương, chị đừng hoảng, Bông Vải xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Nói cho em biết đi, em sẽ giúp chị tìm người điều tra giúp chị
Bạch Cẩm Sương cố kiềm chế cảm xúc một cách khó khăn, nhắm mắt lại, giọng nói kìm nén và hoảng sợ: "Bông Vải...Bông Vải bị người ta bắt cóc rồi.

Chị hoàn toàn không biết tin tức gì của bên kia.

Chị đã nhờ Annie kiểm tra rồi!" "
Đàm Phi Vũ nghiêm túc nhìn: "Vậy em sẽ đi cùng chị!”
Bạch Cẩm Sương không từ chối cậu ta, đi thẳng ra ngoài, Đàm Phi Vũ thanh toán xong hóa đơn nhanh chóng đuổi theo cô.

Ở phía bên kia, đám đàn em nói với Mặc Tu Nhân rằng Annie đã đến trường mẫu giáo.

Ngay khi Annie đi kiểm tra giám sát, Mặc Tu Nhân gọi vào điện thoại của Bạch Cẩm Sương.

Bạch Cẩm Sương đang hoảng loạn trong lòng, nhìn thấy cuộc gọi của Mặc Tu Nhân, cô từ chối trả lời mà không hề nghĩ ngợi gì..


Bình Luận (0)
Comment