**********
Chương 726: Sở thích ngoài giờ làm việc
Buổi chiều Bạch Cẩm Sương trở lại phòng làm việc, Tân Minh Xuân đến văn phòng giao bản thảo thiết kế.
Bạch Cẩm Sương nhìn một chút bản thảo thiết kế của Tân Minh Xuân nhịn không được khen ngợi cậu ta: “Vẽ không tệ, bút pháp thuần túy quen thuộc, một chút cũng không giống người mới mới bắt đầu vẽ bản thảo thiết kế chút nào!”
Tần Minh Xuân mím môi, cũng không giải thích.
Cậu ta đương nhiên không phải vừa vẽ bản thảo thiết kế, lúc trước khi cậu ta vẫn còn là Tân Vô Đoan, cậu ta cũng thường xuyên động bút vì đây là sở thích của cậu ta.
Bạch Cẩm Sương nhìn Tần Minh Xuân còn đứng ở văn phòng, nhíu mày nói: “Cậu còn có việc gì không?"
Con người Tần Minh Xuân lóe lên:"Giám đốc Bạch, hôm nay ở cửa trường mẫu giáo, một nam một nữ tìm cô.."
Nụ cười trên mặt Bạch Cẩm Sương nhạt đi vài phần: “Thế nào? Cậu có biết họ không?" Tần Minh Xuân lập tức lắc đầu: “Không, tôi chỉ lo lắng cho tổng giám đốc Bạch mà thôi!” Mặt Bạch Cẩm Sương không chút thay đổi: “Đừng lo lắng cho tôi, tôi không sao, cậu có thể đi ra ngoài rồi!” Tân Minh Xuân mở miệng nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.
Rốt cuộc cậu ta vẫn quan tâm đến Tần Hạo và Mặc Tổ Nhiên, cậu ta hiện tại tuy rằng tên là Tần Minh Xuân, nhưng mà thân thể Tân Minh Xuân mang linh hồn Tần Vô Đoan, Tần Hạo cùng Mặc Tổ Nhiên, bọn họ cùng bố mẹ trong thôn Đại Loan bất đồng, bọn họ là bố mẹ được Tần Minh Xuân công nhận trong lòng.
Tần Minh Xuân có chút do dự không biết có nên chủ động nhận bọn họ không.
Linh hồn cậu ta trọng sinh, chuyện này thật sự là quá không thể tưởng tượng được, cậu ta không biết bố mẹ có tin hay không, nhưng mà cậu ta phải gánh vác rủi ro khẳng định rất lớn, hơn nữa nếu thật sự nhận ra, cuộc sống của cậu ta cũng sẽ phát sinh thay đối nghiêng trời lệch đất, ngay cả cuộc sống mang theo Tân Manh Manh cũng vậy.
Tân Manh Manh thật vất vả mới chậm rãi thích ứng với cuộc sống hiện tại.
Tần Minh Xuân đi ra khỏi văn phòng của Bạch Cẩm Sương nhắm mắt lại cuối cùng vẫn quyết định, chờ xem tình huống.
Cùng lúc đó, Dư Thiên Thanh đang ở nhà họ Tân cùng Mặc Tố Nhiên uống trà chiều.
Kỳ thật cũng không thể trách Mặc Tổ Nhiên thích Dư Thiên Thanh, Dư Thiên Thanh bình thường đối với Mặc Tố Nhiên vẫn rất tốt, thời điểm Mặc Tố Nhiên không vui, cô ta sẽ chủ động xin nghỉ đi cùng Mặc Tố Nhiên nói chuyện phiếm.
Mặc Tu Nhân muốn tiếp quản tập đoàn Tân thị, trang sức đá quý Hoàng Thụy có đại sự gì anh cũng phải lo lắng, ông cụ Mặc thân thể cũng không tốt, Mặc Tu Nhân cũng đang dần phải tiếp quản việc làm ăn của nhà họ Mặc.
Anh rất bận rộn, căn bản không có thời gian ở cùng bố mẹ, Dư Thiên Thanh thường tới bồi Mặc Tố Nhiên, Mặc Tổ Nhiên tự nhiên cái gì cũng nguyện ý nói với cô ta, đối với cô ta yêu thích cũng nhiều hơn vài phần.
Dư Thiên Thanh nhìn sắc mặt tái nhợt tiều tụy của Mặc Tố Nhiên nhịn không được lo lắng mở miệng: “Dì Mặc, hôm nay dì có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?”
Mặc Tố Nhiên chậm rãi lắc đầu: “Cũng không có chỗ nào không thoải mái, chỉ là có một số chuyện áp chế đến mức trong lòng khó chịu!".
Con người Dư Thiên Thanh lóe lên: “Chuyện gì, dì có thể nói cho cháu biết, cháu giúp dì nghĩ cách, nói không chừng nói ra xong trong lòng dì cũng không khó chịu như vậy!”
Mặc Tổ Nhiên nhìn thoáng qua Dư Thiên Thanh: “Kỳ thật cũng không có gì, chính là hôm qua dì đi thăm Bạch Cẩm Sương, phát hiện cô ấy có một đứa con trai!"
Dư Thiên Thanh nghe được chuyện Bạch Cẩm Sương có con trai phản ứng đầu tiên là: “Hà, Bạch Cẩm Sương đã kết hôn?"
Trong giọng nói của cô ta thậm chí còn có chút may mắn, Bạch Cẩm Sương cùng người khác kết hôn, Mặc Tổ Nhiên sợ là càng không chịu được cô ta gả cho Mặc Tu Nhân.
Mặc Tổ Nhiên lắc đầu: “Vậy cũng không phải, thằng nhóc kia có chút giống Tu Nhân!”
Nghe được lời này, Dư Thiên Thanh trong nháy mắt cảm giác đầu ù ù, cô ta thậm chí còn có chút hoài nghi mình nghe lầm: "Cái gì?"
Mặc Tổ Nhiên ngược lại không nhận ra sự bất thường của cô ta, chỉ cho rằng Dư Thiên Thanh quá giật mình, bà ấy nói: “Đứa nhỏ kia rất giống Tu Nhân, lần đầu tiên dì nhìn thấy liền nhận ra!"
Sắc mặt Dư Thiên Thanh càng trở nên khó coi, cô ta ép buộc mình bình tĩnh, giả bộ lắng nghe.
.