Mặc Tu Nhân nghe xong, có chút mơ hồ.
Nước ngoài, mồ hôi.
Lại còn cả tên và khuôn mặt trùng hợp đến thế, tất cả đều khiến anh cảm thấy rất bất thường.
Nhưng Mặc Tu Nhân không nói gì, bây giờ có cùng đối phương tranh cãi cũng chả có tác dụng gì, đợi sau khi rời khỏi đây rồi sẽ đi điều tra tên “Tần Vô Đoạn” này.
Việc lấy lời khai của “Tần Vô Đoan” nhanh chóng đã xong.
Cảnh sát giải quyết rất đơn giản, xử phạt Tân Tổ Nhiên để bà sau này không ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác, để cho người ta đi.
Tần Minh Xuân cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mặc Tu Nhân nhìn "Tân Vô Đoan” hết sức đăm chiều.
Mặc Tổ Nhiện rưng rưng nước mắt nhìn “Tân Vô Đoạn”, dường như bà đã chắc chắn đó là con trai mình, gương mặt không chút can tâm để anh ta đi.
Bạch Cẩm Sương đang rất rối loạn, cô thấy não mình như sắp nổ tung ra.
Bọn họ nhanh chóng ra cửa, Mặc Tu Nhân lái xe đưa mọi người trở về.
Thì đúng lúc này, một chiếc xe khác dùng trước cổng đồn, hạ cửa xe, cười nói: “Vô Đoan, lên xe đi!”
Nhìn thấy người này, sắc mặt của Bạch Cẩm Sương và Mặc Tù Nhân đều thay đổi.
Lục Thành Ngôn!
Anh ta sao lại quen biết “Tân Vô Đoạn"?
Chuyện càng ngày càng kì lạ, không ai chú ý đến, khi Tần Minh Xuân nhìn Lục Thành Ngôn, sắc mặt cũng biến đổi theo.
Sao lại là Lục Thành Ngôn? “Tần Vô Đoan” không để ý đến ánh mắt của bọn họ, đi về phía xe.
Lúc này, Lục Thành Ngôn mới chú ý đến Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân, anh ta giả bộ ngạc nhiên cười: “Anh Mặc, sao mọi người lại ở đây?”
Mặc Tu Nhân bước lên, trầm mặc hỏi: “Bác sĩ Lục, anh quen biết anh?”.
Lục Thành Ngôn đến đây đón "Tân Vô Đoan”, vì vậy từ “anh ấy”mà Mặc Tu Nhân nhắc đến không cần nói rõ cũng biết là ai.
Lục Thành Ngôn cười: “Tất nhiên rồi, chúng tôi thực ra là bạn bè!"
Nghe anh ta nói mọi người vẫn không thay đổi sắc mặt, còn khuôn mặt của Tân Vô Đoan lại rất khó coi.
Mặc Tu Nhân thu lại tầm mắt: “À, vậy sao? Tôi lại không ngờ rằng, bác sĩ Lục cũng có người quen ở Trà Giang, tôi còn tưởng, đây là lần đầu tiên anh đến Trà Giang!”
Lục Thành Ngôn thản nhiên đáp lại: "Đúng là lần đầu tiên tôi đến Trà Giang, hơn nữa Tần Vô Đoan hầu như là sống ở nước ngoài, hai ngày trước tôi đi bệnh viện thăm cô Bạch, không phải tôi nói rồi sao, hôm đó tôi đến sân bay đón bạn chính là đi đón Tần Vô Đoan!"
Nghe xong Mặc Tu Nhân dường như không thay đổi sắc mặt, chỉ nói: “Thì ra là như thế!”
Lục Thành Ngôn không để ý đến phản ứng của mọi người, anh ta lại nói: “Anh Mặc nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi trước!”
Anh ta vừa nói xong, Mặc Tố Nhiên đột nhiên nằm cánh tay của Mặc Tu Nhân: "Tu Nhân, đó là anh trai của.
”
Mặc Tu Nhân ngắt lời bà: “Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi!” Anh quay sang Lục Thành Ngôn nói: “Bác sĩ Lục, hôm nay tâm trạng mẹ tôi có chút mất khống chế, làm anh phải chê cười rồi!” Lục Thành Ngôn cười không nói gì, anh ta hạ cửa xe xuống, lái xe rời đi.
Mặc Tổ Nhiên khắp mặt đều là nước mắt: “Tu Nhân, sao con không để mẹ nói, người đó là anh trai của con, lúc đầu mẹ còn nghĩ là con sẽ qua đón anh con quay lại, sao con lại để anh con đi?”.
Nhìn Mặc Tổ Nhiên khóc nấc lên, Mặc Tu Nhân nhíu mày: “Anh ta không chắc có phải là anh trai con hay không, con sẽ tìm hiểu rõ chuyện này, nếu đã là người Trà Giang thì mẹ không cần sợ anh ta chạy đi mất, hơn nữa con còn quen người vừa đến đón anh ta.
Mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, con sẽ sai người đi điều tra thông tin của anh ta rồi nói với mẹ sau”
Tài xế của Mặc Tố Nhiên đã đứng trước cửa cửa hàng trang sức đá quý Tư Huyền đợi bàn Mặc Tu Nhân gọi điện báo mọi người đều đang đứng đợi ở gần cổng đồn cảnh sát.
Tài xế lập tức lái xe qua.
Mặc Tu Nhân đưa mọi người lên xe xong mới thấy nhẹ nhõm, chỉ có điều, cứ nghĩ đến người đàn ông giống anh trai mình kia, anh lại nhíu mày.
Lúc này Bạch Cẩm Sương mới bình tĩnh lại, cô nhìn Tần Minh Xuân từ lúc đến giờ vẫn cúi đầu trầm tư, chợt nhớ đến yêu cầu của cậu ta lúc nãy.
Cô nhìn Mặc Tu Nhân, nói: “Mặc Tu Nhân, Tần Minh Xuân! có lời muốn nói với anh!”
Nghe xong, Mặc Tu Nhân và Tần Minh Xuân cùng ngẩng đầu lên”
Tân Minh Xuân quay sang nhìn Bạch Cẩm Sương, sau đó không lạnh tránh ánh mắt của Mặc Tu Nhân.
Thực ra, cậu ta thấy Mặc Tổ Nhiên đau buồn như vậy, cậu ta cũng không muốn chủ động nhận ra Mặc Tổ Nhiên, nhưng nghĩ đến người đàn ông kia, cậu ta lại lưỡng lự.
Khuôn mặt của cậu ta còn trẻ hơn so với Mặc Tu Nhân thì Mặc Tổ Nhiên sao có thể tin được! Sợ bà thà tin người đàn ông “Tần Vô Đoàn” tính khi không tốt kia là con trai của bà.
Mặc Tu Nhận thấy khuôn mặt khó hiểu của Tần Minh Xuân, nhướn mày: “Cậu muốn nói với tôi chuyện gì?”
Tần Minh Xuân nhìn xung quanh: “Ở đây không tiện nói, chúng ta tìm một nơi nào đó nói chuyện, tôi muốn nói gì chắc anh đã đoán ra được rồi”
Giọng điệu của Tần Minh Xuân rất quen thuộc, giống như một người anh trai trưởng thành, nhìn vẻ bề ngoài mười mấy tuổi của cậu ta, Mặc Tu Nhân lại cảm thấy có sự bất thường.
Ba người họ đi đến quán trà gần đó.
Mặc Tu Nhân gọi một cốc trà nóng, sau đó nhìn Tần Minh Xuân: “Bây giờ có thể nói được chưa?”
Tần Minh Xuân nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nhân: “Anh tin vào mượn xác hoàn hồn không?"
Cậu ta vừa nói xong, Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đều nghĩ đến “Tân Vô Đoan”, sắc mặt hai người đều thay đổi.
Mặc Tu Nhân nhíu mắt: “Cậu có ý gì?”
.