Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 789



Mặc Tu Nhân nhướng mày nhìn về phía Tần Hạo: "Bố cho rằng là con làm à?”
Tần Hạo vừa mới nói dứt lời mới phản ứng lại được là Triệu Văn Vương cầm dụng cụ kiểm tra đo lường đi ra ngoài, ông ta cau mày thật chặt nói: “Là ai làm?”
Mặc Tu Nhân mặt không biểu cảm nói: “Có lẽ là người tên “ Tần Vô Đoan” vừa nãy!”
Sắc mặt của Tần Hạo thoắt cái liền thay đổi: “Nó! sao nó lại có thể.


Nhìn thấy sắc mặt Tần Hạo biến hóa liên tục, Mặc Tu Nhân rất bình tĩnh mở miệng nói: “Con để cho Triệu Văn Vương lấy máy nghe lén đi chứ không trực tiếp phá hủy nó, là vì không muốn đánh rắn động cỏ, tránh để cho đối phương phát hiện điều gì bất thường, tối nay con trở về, quả thực là có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với bố, bố ngồi xuống trước đi!”

Tần Hạo nghĩ đến đứa con trai cả đột nhiên trở về được từ cõi chết, nghĩ đến sự thù địch của đứa con út, lại nghĩ đến cái máy nghe lén vừa nãy, cả trái tim ông ta đều bị chấn động, ông ta ngồi xuống nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nhân, sắc mặt vô cùng khó coi.

Mặc Tu Nhân hỏi: “Năm đó bố cũng đã nhìn thấy thi thể của anh cả con đưa đi hỏa táng rồi, sao bố lại dễ dàng tin anh ta như vậy?”
Giọng nói Tần Hạo có chút chua xót: "Xét nghiệm ADN, còn có, bố cho người đi điều tra những lời mà cậu ta nói, tất cả đều giống như vậy!”
Mặc Tu Nhân xoa xoa huyệt thái dương: “Nếu anh ta đã dám nói trước mặt bố như vậy thì hẳn là sẽ không sợ bố đi điều tra những lời anh ta nói đâu, còn nữa, cho dù xét nghiệm ADN kia là thật, nhưng năm đó bố nhìn thấy anh ta gặp chuyện, nhìn thấy anh ấy được hạ tầng, bố không nghĩ ngờ chút nào sao?”
Sắc mặt Tần Hạo có chút phức tạp nói: “Bố có nghĩ ngờ rồi, nhưng mà là nghi ngờ quá trình hỏa táng năm đó đã xảy ra sai sót gì đó, năm đó hỏa táng căn bản không phải thi thể của nó, nó được người khác cứu cho nên mới.

Mặc Tu Nhân nhìn ông ta một cách mỉa mai: “Cho nên mới trở về từ cõi chết sao? Nếu đã như vậy thì tại sao anh ta muốn đặt máy nghe lén trong phòng của bố, còn nữa là ai đề nghị bảo bố đến công ty chứ?”
Tần Hạo thở dài nói: “Mẹ con và nó nói chuyện với nhau nửa ngày trời, nó nói, nó không có lý do gì để ở lại đây, mẹ con càng muốn nó phải ở lại, vì nhà họ Tần, lại có thể giúp con, cũng thừa kế những gia sản nó nên được hưởng!”
Mặc Tu Nhân thuận thế trợn mắt: “Nếu như anh trai con thừa kế nhà họ Tần thì con không hề có chút nghi vấn gì cả, nhưng mà người kia là anh trai con thật sao?"
Tần Hạo nói: “Theo bố thấy thì nó chính là anh trai con đấy, không thì sao nó lại có thể giống y hệt anh trai con từ đầu đến chân thế chứ, đến cả kết quả xét nghiệm ADN cũng chẳng có vấn đề dì? Chỉ là những vấn đề mà con đưa ra cũng không khải là không có lý, nhưng mà cho dù là nó có mang theo mục đích gì về đi chăng nữa thì bố vẫn tin tưởng đó là anh trai của con, con nói xem, có phải có thể nó bị người ta động tay động chân nên nó mới quên đi tất cả những kí ức về chuyện trước đây rồi bị người ta khống chế điều khiến không?”
Mặc Tu Nhân cười giễu một tiếng: “Bố à, sức tưởng tượng của bố còn phong phú hơn con nữa đấy, thi thế thì điều khiển thế nào được chứ? Bố nói thử cho con nghe xem nào!”
Tần Hạo nhìn vào Mặc Tu Nhân đang có chút cáu kỉnh, ông ta bất lực nói: “Có khả năng là thi thể lúc đầu căn bản không phải là nó rồi!”
Mặc Tu Nhân nhịn không được lắc lắc đầu nói: “Ít nhất thì lúc đó khi con rời đi cứu mẹ con, người đi cùng với Cẩm Sương đến trước cửa Cục Dân Chính chính là anh trai con, chính mắt Cẩm Sương nhìn thấy anh ấy đã xảy ra chuyện, bố có tin người bị cắt yết hầu không thể thở được, đã chết trong khoảng thời gian dài như vậy rồi còn có thể cứu sống lại được không?”
Tần Hạo khẽ cau mày lại: “Tu Nhân, nếu như con không tin nó là anh trai của con, vậy thì tại sao lúc nãy ở dưới nhà con lại phối hợp nói như thế cùng với bố và mẹ con?"

Mặc Tu Nhân nhếch môi: “Bởi vì anh trai con cũng rất có khả năng là chết rồi sống lại!”
Cơ thể Tần Hạo chấn động, sắc mặt phức tạp nhìn vào Mặc Tu Nhân, tràn đầy nghi hoặc: “Con
Mặc Tu Nhân cũng không úp úp mở mở mà nói: “Những lời này con chỉ nói với riêng bố là bởi vì con cảm thấy bố sẽ không dễ bị lộ tẩy giống như mẹ con, cứ để mẹ con xem người hôm nay gặp kia là anh trai của con đi, chỉ cần bà ấy không buồn nữa là được, nhưng mà bố phải phối hợp diễn kịch với con, con không thể nhìn thấy bố đến độ tuổi này rồi mà con mơ mơ hồ hồ bị người ta bán đi mất đâu! Bây giờ con còn đang không hiểu cái người Tân Vô Đoan hôm nay đến kia rốt cuộc là có mục đích gì, nhưng mà con cũng bắt buộc phải nói với bố là con cũng gặp được một người, mang trong mình ký ức của anh trai con, nửa năm trước mới tỉnh lại trong cơ thể của một người khác, anh ta biết tất cả mọi chuyện của anh trai con, thần thái cũng rất có học thức, anh ta còn cho con loại cảm giác chính là “ Tần Vô Đoan không thể nghi ngờ vào đầu được, so với cái người hôm nay đến nhà kia thì con càng tin người vừa tỉnh lại nửa năm trước hơn, đó mới là anh trai con!”
Tần Hạo khiếp sợ trừng lớn đôi con người: "Sao lại! sao lại có thể có chuyện vớ vẩn như thế được?"
Sắc mặt Mặc Tu Nhân vẫn bình tĩnh nói: “Lúc con vừa mới nghe chuyện này còn cũng cảm thấy rất vớ vẩn, nhưng mà nếu như thật sự bố gặp được anh ta thì chắc chắn bố cũng sẽ nghĩ như con thôi, tư tưởng hay cử chỉ của một người thì không có cách nào có thể mô phỏng giống hết được đầu, người hôm nay đến kia chỉ nói một cậu mất trí nhớ rồi là có thể dựa vào khuôn mặt của anh ta lừa phỉnh được chúng ta tin, từ đầu đến đuôi chẳng giống anh trai con tý nào hết, một người thật sự mất đi trí nhớ có thể thay đổi lớn đến như vậy sao? Chẳng lẽ bố không cảm thấy an ta cảng không đáng tin sao? Bố à, con mong bố có thể nghe lời con, đừng rút dây động rừng, những lời này con nói cũng đừng nói cho mẹ con biết, bà ấy chắc chắn không giấu được chuyện này đâu, đợi khi nào chúng ta điều tra rõ ràng được mục đích của đối phương rồi hoàn toàn giải quyết chuyện này, đến lúc đó thì sẽ lại nói tất cả chân tướng sự việc nói cho bà ấy, có được không?”
Sắc mặt Tần Hạo thay đổi liên tục, nửa ngày sau ông ta mới mở miệng nói: “Được thôi, bố có thể nghe con, cũng sẽ hết sức phối hợp với con, nhưng mà! con phải sắp xếp cho bố và người mà con nói kia! gặp mặt nhau!”
Mặc Tu Nhân nghĩ nghĩ rồi liền gật đầu: "Không thành vấn đề!” Tần Hạo vẫn còn hơi do dự, lại hỏi Mặc Tu Nhân: “Vậy thì có để nó vào công ty làm không?” Ánh mắt Mặc Tu Nhân hơi lóe lên: “Đương nhiên cho vào rồi, không để anh ta vào công ty thì sao có thể kiểm tra rõ được mục đích của anh ta là gì chứ? Chỉ là bố cứ yên tâm đi, nên để anh ta tiếp xúc với cái gì, không nên để anh ta giải quyết cái gì, tự con có chừng mực! còn nữa, anh và và người đứng sau lưng của anh ta chắc chắn không biết rằng trên người anh trai con xảy ra chuyện có linh hồn xuyên qua, chuyện chết rồi còn sống lại được này, tám phần là bọn họ cảm thấy cả nhà chúng ta khi gặp Tần Vô Đoan” mà bọn họ sắp xếp kia, sau khi trải qua tầng tầng kiểm tra, xác nhận được thân phận của đối phương rồi, vậy thì nhất định là đang mừng rỡ như điên, tin thân phận đối phương rồi!”
Tần Hạo nghe thấy những lời này chỉ cảm thấy đầu óc tỉnh táo ra không ít, ông ta trầm mặt nói: “Vậy thì ngàn vạn lần đừng để bố điều tra ra được là ai đang bày trò này ở sau lưng, nếu như để bố tra ra được là ai vậy thì bố sẽ cho tên đó sống không bằng chết!”
Mặc Tu Nhân nhìn thoáng qua Tần Hạo, không nói thêm điều gì nữa.

Ngày hôm sau, Bạch Cẩm Sương vừa mới đi làm liền nhận được điện thoại của Mặc Tu Nhân gọi tới, anh nói cô gọi Tần Minh Xuân, buổi trưa cùng nhau đi ăn cơm.

Bạch Cẩm Sương lại hỏi ý kiến của Tần Minh Xuân một lượt, sau đó đồng ý với anh.

Đến buổi trưa, Bạch Cẩm Sương và Tần Minh Xuân đi thẳng đến nhà hàng mà Mặc Tu Nhân đã đặt bàn.


Mặc Tu Nhân và Tần Hạo đang ngồi trong phòng riêng, Tần Hạo thoạt nhìn có chút thấp thỏm, Mặc Tu Nhân đang xem những tin tức mà cấp dưới gửi tới, những người anh phải đi giám sát“ Tần Vô Đoan” nói, tên “ Tần Vô Đoạn” kia ngoài việc có tiếp xúc qua cùng với Lục Thành Ngôn thì cũng không tiếp xúc với bất cứ người nào ở Thành phố Trà Giang nữa.

Về phần Lục Thành Ngôn, Mặc Tu Nhân đã sớm nhận ra sự cổ quái của anh ta rồi, chỉ có điều anh ta vẫn luôn ở trong khách sạn, cho dù lúc ăn cơm cũng là trực tiếp bảo nhà bếp của khách sạn mang lên phòng.

Mặc Tu Nhân nhìn lướt qua tin tức được gửi đến, cau mày rồi cất điện thoại đi.

Tần Hạo có chút căng thẳng nói: “Tu Nhân! bao giờ bọn họ mới tới đây thế?”
Mặc Tu Nhân nói: “Bọn họ đã đi từ sớm chắc cũng sắp tới đây rồi, chỉ có điều bây giờ là thời gian ăn trưa nên có lẽ trên đường đi sẽ bị tắc!”
Bàn tay Tần Hạo nhịn không được cứ run rẩy: “Con có thể nói cho bố xem xem người con nói là người như thế nào không?”
Mặc Tu Nhân nhìn sang ánh mắt bất an của Tần Hạo, ánh mắt hơi lóe sáng: “Đợi anh ta tới rồi bố sẽ biết ngay thôi, cảm giác mà anh ta cho bố sẽ nói cho bố biết anh ta mới chân chính là Tần Vô Đoan, so với với cái người tối qua đến nhà thì sẽ cho bố một cảm giác hoàn không giống nhau!”.


Bình Luận (0)
Comment