Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 815



Nghe những lời này, Mặc Tu Nhân rất đau lòng, anh nắm chặt tay Tần Minh Huyền và trịnh trọng nói: "Bố sẽ không để cho Bông Vải cả đời như thế này đâu.

Bố sẽ tìm cách chữa khỏi bệnh của Bông Vải, để Bông Vải cũng như những bạn khác được sống hạnh phúc và vô tư!"
Tần Minh Huyền nghe lời hứa của bố, đôi mắt có chút đỏ lên: "Con cảm ơn bố, bố thật tuyệt!"
Mặc Tu Nhân mắt cũng hơi đỏ, cầm tay cậu bé hôn thắm thiết, trong lòng rất thương cậu.

Lần này Tần Minh Huyền bị ốm, mối quan hệ bố con của cậu bé với Mặc Tu Nhân gần gũi hơn nhiều.

Trong vô thức, cậu bé ngày càng phụ thuộc vào Mặc Tu Nhân hơn.

Bạch Cẩm Sương có vẻ rất hài lòng và cảm động.

Khi trở về nhà, Tần Minh Huyền thậm chí còn hạnh phúc hơn khi nhìn thấy món quà đêm Thất tịch mà Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương đặc biệt chọn cho mình.


Mặc Tu Nhân đã nhận được, nụ hôn đầu tiên của cậu bé dành cho anh.

Mặc Tu Nhân lúc đó còn hơi sững sờ, bị cậu bé hôn lên má, có chút không tin sờ sờ lên mặt, một lúc sau không khỏi lại sờ lên má.

Bạch Cẩm Sương cười và nói: "Thằng bé hôn anh vì nó thương anh đấy, từ trong tim nó thật sự coi anh là bố rồi!"
Mặc Tu Nhân không kìm được xúc động trước nụ hôn của cậu bé: "Anh biết rồi, chỉ là anh hơi xúc động, trong lòng thật sự rất cảm động, anh thật sự không ngờ, nhanh như vậy cậu bé lại có thể chấp nhận anh như vậy.

Anh cảm thấy...những gì mình làm còn chưa đủ!"
Bạch Cẩm Sương nhẹ nhàng nói: "Vậy thì hãy đối xử tốt với nó gấp đôi, thằng bé bên em đã chịu rất nhiều thiệt thòi, thằng bé là đứa hiểu chuyện và tốt bụng, không giống với tính cách vui vẻ và hoạt bát của những bạn khác!"
Bạch Cẩm Sương đã cố gắng hết sức để thỏa mãn Tần Minh Huyền về vật chất, nhưng việc không có bố ruột, những năm qua, cô cũng không thể bù đắp hết được cho Tần Minh Huyền, may mắn thay...mọi thứ cuối cùng cũng đã trở nên tốt hơn.

Ngày hôm sau, gia đình nhỏ của Mặc Tu Nhân, cũng như Đỗ Yến Oanh, lên máy bay trở về nước.

Về việc ở nước Z, việc chuyển nhượng bất động sản và những chuyện khác, Mặc Tu Nhân đều giao cho cấp dưới nên Đỗ Yến Oanh không còn phải lo lắng.

Khi về đến nước, Mặc Tu Nhân vừa xuống xe đã phải lao đầu vào làm việc.

Dù sao, anh đã lãng phí rất nhiều thời gian khi cùng
Bạch Cẩm Sương ra nước ngoài lần này, là Tổng giám đốc của tập đoàn Tần Thị, đồng thời phụ trách Trang sức đá quý Hoàng Thụy, dần dần tiếp nhận tập đoàn Lan Thành của Mặc Thị.

Mặc Tu Nhân bận rộn hơn nhiều so với hầu hết mọi người nghĩ
Anh mỗi ngày đều tăng ca, cố gắng làm nhanh để có thể hoàn thành công việc sớm, và sau đó dành phần lớn thời gian, tìm đến Bạch Cẩm Sương.

Vào ngày đầu tiên trở lại Trà Giang, Bạch Cẩm Sương thậm chí còn không nhìn thấy bóng dáng của Mặc Tu Nhân.

Buổi tối, Bạch Cẩm Sương vừa nằm xuống liền gửi một tin nhắn cho Mặc Tu Nhân.


[Bạch Cẩm Sương: Công việc anh có bận lắm khong?] Kết quả là một lúc sau, Mặc Tu Nhân mới trả lời, nhưng đó lại không phải là Mặc Tu Nhân tự trả lời.

.

truyện đam mỹ
Mặc Tu Nhân: Cô Bạch, tôi là Triệu Văn Vương, điện thoại di động của Tổng giám đốc Mặc ở chỗ tôi, công ty có việc đột xuất, Tổng giám đốc Mặc đang họp!]
Bạch Cẩm Sương giật mình, cô biết rằng Mặc Tu Nhân có một số công việc tồn đọng và cần phải tăng ca để giải quyết.

Tuy nhiên, cô chỉ nghĩ rằng Mặc Tu Nhân đang tăng ca, chứ không nghĩ rằng anh đang họp.

[Bạch Cẩm Sương: Muộn như này rồi mà vẫn họp sao?] [Mặc Tu Nhân: Cô Bạch, không còn cách nào, Tổng giám đốc Mặc không có thời gian, hơn nữa lịch trình ngày mai của sếp cũng kín, nên mọi người chỉ có thể làm thêm giờ cùng nhau họp thôi!] [Bạch Cẩm Sương: Ra vậy, anh giúp tôi nói với anh ấy, trong lúc làm việc cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình!] [Mặc Tu Nhân: Được rồi, cô Bạch, tôi sẽ chuyển lời cho
Tổng giám đốc Mặc sau!]
Bạch Cẩm Sương nhìn đoạn đối thoại với Triệu Văn Vương, cảm thấy hơi ngán ngẩm, không ngờ rằng...đã trì hoãn thời gian của Mặc Tu Nhân nhiều như vậy.

Đúng lúc này, Vân Yến đột nhiên gửi tới một tin nhắn.

Bạch Cẩm Sương liếc mắt, nhấp vào, một câu, Bạch Cẩm Sương cảm thấy được Vân Yến tâm trạng dường như không tốt lắm.

[Vân Yến: Cẩm Sương, cậu đã trở về từ nước ngoài chưa? Nói chuyện với tớ được không?] [Bạch Cẩm Sương: Sao vậy? Tâm trạng không tốt à?] [Vân Yến: Tớ...!không! [Bạch Cẩm Sương: Nhìn tin nhắn cậu gửi xem, cậu nghĩ tớ có tin không?] [Vân Yến: Không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là...tớ cảm thấy có chút gì đó không ổn và không thoải mái, và tớ muốn tìm một người để trò chuyện với tớ.

Cậu biết đấy, tớ không có bất kỳ người bạn nào, ngoại trừ cậu và Lâm Kim Thư thì tớ không biết nói chuyện với ai cả.

Nhưng Lâm Kim Thư dạo gần đây nhận một dự án lớn nên rất bận rộn, vì vậy tớ cũng không dám làm phiền cô ấy]
Vân Yến trước đây là người sống nội tâm, cũng hơi nhát gan, không thích giao du với người khác, nhưng Bạch Cẩm Sương là thần tượng của cô ấy, cô ấy thích nói chuyện với Bạch Cẩm Sương, sau này khi Bạch Cẩm Sương đi thì cô ấy đối đầu cùng Dư Thiên Thanh, thường xuyên gươm súng sẵn sàng cùng cô ta ở công ty, có thể là do biểu hiện của cô ấy quá dữ dội, nên không ai dám kết bạn với cô ấy.

Ngoài ra, cô ấy càng ngày càng ưu tú, vị trí của cô ấy trong phòng thiết kế cũng không còn như trước, người khác có thể coi cô ấy là thần tượng, là tiểu thư nhà họ Vân, chứ không phải là bạn.

Nếu cô có chuyện muốn nói thì chỉ có thể nói chuyện với Lâm Kim Thư và Bạch Cẩm Sương

Bạch Cẩm Sương cảm thấy thật đáng thương khi nhìn thấy sự bất bình qua các dòng tin nhắn của cô ấy, có chút đau lòng.

[Bạch Cẩm Sương: Có muốn gọi thoại cùng tớ không?] [Vân Yến: Thôi, có một số việc, gọi thoại tớ sẽ không nói ra được!] [Bạch Cẩm Sương: Vậy, cậu có chuyện gì vậy?] [Vân Yến: Thực ra không phải chuyện gì đã xảy ra, mà
Vân Yến kể cô ấy gặp Thịnh Thế Phồn Hoa trên mạng như thế nào, dường như từng lời nói đều bộc lộ sự buồn bã và đau lòn.

[Vân Yến: Cậu nói, có phải anh ta vừa tỏ tình liền bị tớ từ chối nên không quan tâm tớ nữa không? Hơn nữa, bản thân anh cũng nên biết rằng những thứ trên mạng...không thể coi là thật được!]
Bạch Cẩm Sương bất lực thở dài khi nhìn thấy tin này.

[Bạch Cẩm Sương: Cậu cũng nói đấy, những thứ trên mạng không thể coi là thật được, nhưng hiện giờ cậu lại buồn như vậy, chẳng lẽ cậu coi là thật rồi à?] [Vân Yến: Tớ không biết, tớ chỉ có chút ấm ức trong lòng, rõ ràng là anh ta liên tục chọc tức tớ bằng lời nói, kết quả tớ vừa từ chối, anh ta liền biến mất ngay lập tức.

Gần đây tớ gửi tin nhắn anh ta cũng không trả lời, lạnh lùng vô cùng, tớ cũng có thể hiểu, tớ từ chối anh ta, anh ta không vui, muốn xa cách với tớ.

Nhưng, trong tim tớ lại rất buồn.

Cậu nói xem, cái thứ gọi là thói quen này, sao lại đáng sợ đến vậy chứ? Dạo này anh ấy không trò chuyện và chơi game với tớ, mỗi tối tớ đều cảm thấy trống rỗng trong lòng, như thể chưa làm được điều gì đó! Thực sự rất không quen] [Bạch Cẩm Sương: Cậu này...rõ ràng là cũng có tình ý với cái cậu Thịnh Thế Phồn Hoa đó! Tại sao cậu không thử đồng ý với anh ta xem sao?] [Vân Yến: Những thứ trên Internet không đáng tin!] [Bạch Cẩm Sương: Vậy cậu hẹn gặp mặt anh ta, sau đó, tìm hiểu lý lịch thực tế của anh ta, nếu anh ta thực sự thích cậu, lý lịch của anh ta ngoài đời đáng tin cậy, thì tội gì mà không thử!] [Vân Yến: Anh ta bỏ mặc tớ rồi, thì sao tớ phải gặp mặt anh ta ngoài đời!]
Bạch Cẩm Sương bất lực mỉm cười, Vân Yến, cô gái này, thật sự là cứng đầu.

[Bạch Cẩm Sương: Cậu đã từ chối anh ta, nếu anh ta còn nhẫn tâm tiếp tục quan tâm đến cậu, thế thì anh ta mới thật sự không coi trọng cậu đấy.

Tất nhiên rồi, cũng có những kẻ chuyên lên mạng tán tỉnh dạo các cô gái, nếu cô gái nhỏ đã không cắn câu, anh ta rút lui ngay lập tức, nên tớ mới bảo cậu hẹn gặp anh ta thực tế.

Là người như thế nào, gặp rồi sẽ biết, nếu thực tế vẫn không được, sau khi biết được thân phận thực sự của người kia, hãy nhờ anh họ cậu kiểm tra lai lịch của người kia, thì sẽ biết rõ mọi chuyện thôi.] [Vân Yến: Vậy thì cậu...cùng tớ đi gặp anh ta, được không?].


Bình Luận (0)
Comment