Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 838



Bạch Cẩm Sương tức đến mức bật cười: “Được rồi, vừa nãy em chỉ là chọc anh thôi, em biết ngày mai là sinh nhật của anh, chứ nếu không, anh cho rằng vì sao hôm nay em phải tăng ca tới tận bây giờ thế? Anh không nhìn thấy, Bông Vải cũng ngủ rồi, không đợi nổi anh sao?”
Mặc Tu Nhân mạnh mẽ đạp ga, nhanh chóng chuyển sang thắng xe, chiếc xe lao vọt lên, khiến Tần Minh Huyền bị lay tỉnh giấc.

Cậu bé mơ màng rồi trợn mắt lên: “Bố, hai người làm gì thế?”
Mặc Tu Nhân vội vàng trấn an con trai: “Không có gì, con tiếp tục ngủ đi, tới nhà rồi bố gọi con!”
Cậu bé nghe thấy lời này, liền dựa vào phía sau lim dim ngủ tiếp.

Mặc Tu Nhân liếc nhìn Bạch Cẩm Sương một cái, giọng nói có chút khô khốc: “Vì vậy, em không quên, ban nãy là cố ý, đúng không?”
Bạch Cẩm Sương nghiêng đầu nhìn anh hóm hỉnh: “Đúng vậy, em cố ý đó, chỉ có điều em không ngờ rằng, có ai kia phản ứng thái quá như vậy, biểu hiện thất vọng như vậy, còn muốn cãi bướng nữa chứ! Đây chẳng phải là ví dụ điển hình của miệng một đẳng lòng một nẻo à!”
Đôi mắt của Mặc Tu Nhân nhìn có vẻ lạnh lùng tăm tối, thế nhưng, nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện vành tai của anh có chút ửng đỏ.

Mặt mũi anh căng hết cả ra, nói: “Đợi chút nữa đưa

Bông Vải về nhà, anh có chút chuyện muốn nói với em!”
Bạch Cẩm Sương chớp chớp mắt: “Chuyện gì thế?”
Mặc Tu Nhân nhìn cô một cái: “Chuyện rất quan trọng.

hôm nay mới phát hiện ra, nhưng anh không muốn che giấu em!”
Bạch Cẩm Sương nghĩ ngợi, gật gật đầu: “Được, về nhà trước đã, lát em lại ra!”
Chiếc xe rất nhanh đã về tới nhà, Mặc Tu Nhân ôm Tần Minh Huyền lên lầu, Bạch Cẩm Sương mở cửa, nhìn thấy Đỗ Yến Oanh đang ngồi ở trên ghế sô pha coi ti vi
Bà ta nhìn thấy đứa trẻ ở trong lòng Mặc Tu Nhân, lập tức mở nhỏ tiếng ti vi lại, thấp giọng nói: “Hai đứa về rồi à?”
Mặc Tu Nhân gật gật đầu: “Bông Vải ngủ rồi, con bế thằng bé lên phòng đã!”
Đỗ Yến Oanh gật gật đầu.

Mặc Tu Nhân ôm Tần Minh Huyền vào phòng của cậu bé, giúp cậu bé cởi quần áo, rồi mới ra ngoài.

Bạch Cẩm Sương nhớ tới lời nói lúc trước của Mặc Tu Nhân khi ở trên xe, nhỏ giọng có chút không tự nhiên: “Mẹ, con có chút chuyện muốn nói với Mặc Tu Nhân, mẹ ngủ sớm chút đi”
Đỗ Yến Oanh gật gật đầu, tắt ti vi đi, quay trở về phòng.

Trong phòng khách chỉ còn sót lại hai người Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân, Bạch Cẩm Sương hằng giọng, cô cứ lờ mờ cảm thấy không khí có chút ái muội thế nào đó, giọng nói của cô dường như cũng mang theo vài phần sắc thái khác thường: “Rồi đó...!không còn ai nữa rồi, trước đó trên xe anh nói, có chuyện cần nói với em? Là chuyện gì thế?"
Mặc Tu Nhân nhàn nhạt nhìn Bạch Cẩm Sương: “Chúng ta ra ngoài nói đi, anh sợ ồn tới dì Đỗ và Bông Vải!” Bạch Cẩm Sương mím mím môi: "Không cần đầu, chúng ta có thể nói nhỏ một chút mà!”
Ánh mắt của Mặc Tu Nhân thâm sâu lợi hại, dường như muốn hút Bạch Cẩm Sương vào trong, anh tiến về phía trước một bước: “Em chắc chắn chứ?”
Bạch Cẩm Sương nhìn ánh mắt của anh, đột nhiên trong lòng bồn chồn, có chút không chắc chắn nữa, thế nhưng còn cãi bướng: "Em...chắc chắn!”
Mặc Tu Nhân đột nhiên cười một tiếng, giọng nói trầm ẩm mê người, khiến Bạch Cẩm Sương không thể kìm chế nhịp đập trái tim nhanh hơn, cô vừa muốn nói, thì nhìn thấy Mặc Tu Nhân đột nhiên giơ tay ra, cô giống như một con thủ con không còn đường chạy vậy, bị thợ săn bắt lại trong lòng.

Mặc Tu Nhân giam giữ cô, cúi đầu trầm mặc nhìn cô: “Còn chắc chắn không?”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt không lên tiếng, ở phương diện này, Mặc Tu Nhân...!dường như sẽ luôn luôn có thể "bắt chẹt" cô, một câu nói, một hành động, liền khiến cô giơ tay chịu trói

Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương không nói lời nào, ngoan ngoãn vô cùng, anh hoàn toàn không kìm chế được, cúi đầu xuống hôn.

Động tác của Mặc Tu Nhân nhìn có vẻ nhẹ nhàng ôn hòa, nhưng thực chất sức lực còn lớn hơn là Bạch Cẩm Sương tưởng tượng, Mặc Tu Nhân giống như sát thủ đang ăn tươi nuốt sống, căn chặt lấy cổ con mồi, khiến cho Bạch Cẩm Sương ngọ nguậy không nổi, Bạch Cẩm Sương bị nụ hôn này làm cho không thở nổi, ư ư kêu lên vài tiếng, Mặc Tu Nhân mới rộng lượng buông cô ra.

Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, không thể kìm nén đấm vào lồng ngực của anh một chút, giọng nói tức giận: "Đây là ở trong nhà em, mẹ của em cũng ở đây đấy.

Mặc Tu Nhân mặt không đỏ tim không loạn, vẻ mặt tràn ngập vô tội: "Là em nói, không muốn ra ngoài với anh!”
Bạch Cẩm Sương: “
Làm sao mà cô ngờ được cái người này đụng cái gì cũng tiến tới hôn không?
Mặc Tu Nhân vươn tay, nhẹ nhàng bóp bóp mũi của Bạch Cẩm Sương, trầm giọng nói: “Đồ ngốc này, lúc trước ở trong xe, lừa anh không phải là rất vui sao? Còn nói quên sinh nhật của anh, còn dám hay không đây?”
Giọng nói của Mặc Tu Nhân ấm áp khàn đục, trực tiếp có thể đánh đổ người ta.

Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, tựa vào lồng ngực của Mặc Tu Nhân: "Không dám nữa!”
Mặc Tu Nhân cười trầm một tiếng, hôn lên đỉnh đầu của cô: “Ngoan quá! Vậy bây giờ chúng ta ra ngoài, được không?”
Bạch Cẩm Sương lập tức cứng đờ người, đỏ mặt trừng anh: “Anh đừng làm bậy nữa!"
Biểu cảm của Mặc Tu Nhân hoàn toàn chân thành: “Anh chắc chắn sẽ không làm bậy, lúc trước ở trên xe chẳng phải anh đã nói là anh có chuyện nói với em à!
Bạch Cẩm Sương trừng mắt: “Anh muốn nói gì thế?" Mặc Tu Nhân nói đi nói lại: “Ra ngoài nói
Bạch Cẩm Sương dường như đã sớm nhận ra tâm tư của anh rồi: “Vậy anh không được làm bậy!”
Mặc Tu Nhân mỉm cười, xoa xoa đỉnh đầu cô: “Sao anh có thể làm bậy được, anh yêu em còn không kịp nữa là!" Vành tai Bạch Cẩm Sương lập tức đỏ ửng: “Anh nói chuyện nghiêm túc chút đi!” Cô vừa nói xong đã mở cửa đi ra ngoài.

Cô đứng ở hành lang ngoài cửa, giữ khoảng cách vài bước với Mặc Tu Nhân: “Được rồi, anh đứng ở đó đi...!có gì muốn nói, anh có thể nói rồi!”
Mặc Tu Nhân cười không ngừng: “Em chắc chắn phải giữ khoảng cách xa vậy sao?”
Bạch Cẩm Sương mím môi: “Em chắc chắn!”
Mặc Tu Nhân đè thấp giọng xuống: “Em biết Lục

Thành Ngôn muốn làm gì không? Bây giờ anh đã nhận ra được kế hoạch của anh ta, em yêu, em có vui cho anh không?”
Bạch Cẩm Sương kinh ngạc: “Thật sao?”
Trước đó Mặc Tu Nhân chỉ nói Lục Thành Ngôn nguy hiểm, lại không biết anh ta muốn làm gì, nếu như bây giờ biết được rồi, chẳng phải có thể giảm bớt được rất nhiều tổn thất không cần thiết.

Mặc Tu Nhân gật gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi!” Giọng nói của Bạch Cẩm Sương có chút tò mò: “Anh ta muốn làm gì?”
Mặc Tu Nhân vẫy vẫy tay, giọng nói tràn ngập ý cười: “Em qua đây thì anh nói với em!”
Bạch Cẩm Sương: “.

Nói thật nhé, Mặc Tu Nhân, bây giờ anh vô cùng giống bà ngoại sói đang đi lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ đấy!”
Khóe miệng Mặc Tu Nhân nhếch lên cười: “Em yêu, em thật là hiểu anh, bà ngoại sói muốn ăn tươi cô bé quàng khăn đỏ, mà anh...!cũng muốn ăn tươi em nữa!”
Lời nói của Mặc Tu Nhân vừa xong, Bạch Cẩm Sương đã thấy không ổn, vừa muốn chạy thì đã bị Mặc Tu Nhân bắt lại mất rồi.

Mặc Tu Nhân ôm người ta vào trong lòng, vò vò đầu của cô: “Em yêu, em nói xem làm sao mà bây giờ em bướng bỉnh như vậy? Nghe lời chút không được sao?”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Mặc Tu Nhân cười nhẹ: “Đương nhiên là muốn ăn em rồi, không phải anh vừa mới nói ban nãy rồi sao!” Bạch Cẩm Sương mặt càng đỏ hơn: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh!” “Thì anh đang nói chuyện nghiêm túc với em mà!” Mặc
Tu Nhân cười, nhéo nhéo lỗ tại của cô.

Bạch Cẩm Sương không thể kìm được mà rụt cổ lại: “Anh đừng làm loạn, không phải anh nói là anh muốn kể em nghe kế hoạch của Lục Thành Ngôn sao?”
Mặc Tu Nhân đè thấp giọng, từ phía sau ôm lấy Bạch Tu Nhân, thấp giọng nói: “Anh biết được, Sở Hạnh Từ là anh trai của Lục Thành Ngôn, Sở Hạnh Từ muốn hợp tác làm ăn kinh doanh với anh, bao trùm tài chính của tập đoàn nhà họ Tần, mà Lục Thành Ngôn cử Tần Vô Đoan thứ nhất tiến vào bộ tài vụ của tập đoàn nhà họ Tần, hàng muốn kiểm soát bộ tài vụ, anh nghĩ, bọn họ nhất định muốn động tay động chân ở mảng vốn của tập đoàn nhà họ Tần, chỉ có điều...!anh đã nhìn ra được, đương nhiên sẽ không để bọn họ đạt được, tới bây giờ, anh sẽ để bọn họ biết được, thế nào gọi là gậy ông đập lưng ông!”.


Bình Luận (0)
Comment