Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 841



**********
Chương 846: Hạnh phúc mỹ mãn
Mặc Tu Nhân nói: "Từ khi biết thân phận của Bông Vải là anh bắt đầu xây dựng nó.

Lần đầu tiên thấy con, bệnh hen suyễn của con phát tác, dù lúc ấy anh không biết thân phận của con nhưng có thể nhận ra được là con thích ngắm hoa.

Suy cho cùng, ngắm hoa đối với những người khác là chuyện cực kỳ dễ dàng nhưng đối với con thì lại hết sức nguy hiểm.

Vậy nên, anh muốn tặng cho con một món quà!"
Khi biết con trai mình bị bệnh hen suyễn, lại có sở thích ngắm hoa như thế, anh đã cho người bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để xây nên con đường lát ván được bao quanh bằng kính kín gió này, cho con trai được ngắm nhìn biển hoa.

Mỗi khi anh đưa Bông Vải tới thì nơi này sẽ được giải tán bớt người đi để phù hợp cho thằng bé chơi đùa hơn, nếu không, khi có quá nhiều người, quả chật chội, cũng không tốt cho thân thể của Tần Minh Huyền.

Bạch Cẩm Sương năm chặt bàn tay của Mặc Tu Nhân, nhìn anh: "Mặc Tu Nhân, em vui!"

Mặc Tu Nhân thấy cô và Tần Minh Huyền thích thú như vậy, đáy mắt lộ ý cười, không nhịn được bèn hôn lên trán cô: "Anh cũng rất vui
Anh vô cùng thỏa mãn khi thấy Bạch Cẩm Sương và Bông Vải hạnh phúc như vậy.

Buổi chiều hôm nay, Tần Minh Huyền cũng chơi rất vui.

Màn đêm dần buông xuống, Bạch Cẩm Sương nói với Mặc Tu Nhân: "Hôm nay là sinh nhật anh, em mời anh với Bông Vải đi ăn cơm, có được không?"
Mặc Tu Nhân nhướng mày cười: "Em đã đặt bàn trước rồi đúng không?"
Mặc Tu Nhân đưa tay bế Tần Minh Huyền lên: "Được, hai bố con anh mà từ chối thì kỳ lắm!"
Anh vừa nói vừa thơm Tần Minh Huyền một cái: "Bông Vải, mẹ con muốn mời chúng ta đi ăn cơm đấy! Có chịu không?"
Tần Minh Huyền vô cùng ngoan ngoãn nói: "Bố, mẹ kiếm tiền không dễ dàng, chúng ta phải tiết kiệm tiền giúp me!"
Từ nhỏ Tần Minh Huyền đã đi theo bên cạnh Bạch Cẩm Sương.

Bạch Cẩm Sương là một người mẹ đơn thân, lúc đầu muốn sinh con, muốn thành lập phòng làm việc không hề đơn giản, tự cậu bé cũng cảm nhận được điều ấy.

Ngay từ nhỏ, cậu bé đã rất hiểu chuyện và thương mẹ của mình.

Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương nghe cậu bé nói vậy, quay sang nhìn nhau rồi cùng nhịn không được cười lên.

Mặc Tu Nhân hơi xúc động: "Bông Vải thật hiểu chuyện! Lát nữa sẽ cho con gọi món ăn, có được không?"
Cậu bé nghiêm túc gật đầu một cái: "Vậy con sẽ gọi ít một chút, đợi sau này con kiếm được tiền thì sẽ mời bố và mẹ đi ăn!"
Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân bật cười, Mặc Tu Nhân không nhịn được liền thơm con trai nhà mình một cái: "Được! Bố sẽ chờ ngày này!"
Bạch Cẩm Sương đặt bữa tối tại một nhà hàng xoay trên tầng 52 của tòa nhà Minh Châu cao ở thành phố Trà Giang.

Tầng 52 của tòa nhà có dạng hình cầu, buổi tối trông như một viên minh châu cho nên mới có cái tên như vậy.

Bốn phía của tầng này đều là kính cường lực trong suốt, 360 độ đều có thể ngắm nhìn quang cảnh thành phố, cảnh ban đêm vô cùng đẹp đẽ.

Chỗ ngồi buổi tối ở đây phải được đặt trước hơn nửa tháng, lần này là Bạch Cẩm Sương bảo Annie đặt chỗ trước.


Thật ra thì Bạch Cẩm Sương cho Tần Minh Huyền một cuộc sống cũng rất sung túc nhưng cậu bé luôn có thể thấy được nỗi khó khăn của Bạch Cẩm Sương, hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng.

Chỉ có điều, dù sao Tần Minh Huyền vẫn chỉ là một đứa trẻ, bao giờ cũng rất tò mò với những thứ mới mẻ, cậu bé nhoài người lên tấm kính bên cạnh chỗ ngồi, ngắm nhìn ánh đèn neon nhiều màu sắc lấp lóe, trong mắt tràn ngập hưng phấn cùng tò mò.

Bạch Cẩm Sương xoa xoa đầu của cậu bé: "Bông Vải, tới đây đi, chúng ta gọi thức ăn trước, chờ lát nữa vừa ăn cơm vừa thưởng thức cảnh đêm!"
Cậu bé vui vẻ gật đầu một cái
Chiều hôm nay đi chơi hai nơi, lần đầu tiên Tần Minh Huyền được vui chơi thỏa thích đến như vậy, chạy nhảy cũng rất mệt mỏi, sau khi ăn cơm tối xong, cậu bé không chịu được nữa, gật gà gật gù.

Cơm nước xong xuôi, vừa mới lên xe, Tần Minh Huyền đã ngủ say.

Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương thật sâu: "Bây giờ chúng ta...!về nhà à?"
Bạch Cẩm Sương thận trọng đặt Tần Minh Huyền nằm xuống hàng ghế phía sau rồi xoay người nhìn anh, ánh mắt có phần hài hước: "Nếu không thì sao? Đưa Bông Vải đi chơi rồi để con ngủ trên xe à?"
Mặc Tu Nhân sờ sờ mũi, ho nhẹ một tiếng: "Anh không có ý này!"
Tất nhiên Bạch Cẩm Sương biết chẳng qua là anh đang hỏi ý kiến của cô mà thôi, cô lên xe, cẩn thận đóng cửa xe, nói khẽ: "Anh lái xe chậm một chút, đừng làm Bông Vải tỉnh, đợi lát nữa...!em ra ngoài với anh."
Ánh mắt Mặc Tu Nhân sáng lên: "Thật?"
Bạch Cẩm Sương cười nhìn anh: "Em còn chưa tặng quà cho anh đâu, anh không muốn biết em định tặng gì cho anh à?"
Mặc Tu Nhân nhìn cô, thấp giọng nói: "Em cứ đưa bản thân mình cho anh là được!"
Nói xong, anh lập tức lái xe.

Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, trợn mắt nhìn anh, cũng không nói thêm gì.

Về đến nhà, Mặc Tu Nhân bế Tần Minh Huyền lên tầng, vào phòng ngủ.

Bạch Cẩm Sương ngồi trong phòng khách nói chuyện với Đỗ Yến Oanh: "Hôm nay là sinh nhật của Mặc Tu Nhân, lát nữa con định ra ngoài tổ chức sinh nhật cho anh ấy, buổi tối...!có thể sẽ không về, mẹ cứ nghỉ ngơi sớm."
Đỗ Yến Oanh nhìn cô, gật đầu một cái, đôi mắt lóe lên chút tia sáng: "Mẹ biết rồi."
Bà thấy Mặc Tu Nhân vẫn chưa ra, không nhịn được liền hỏi Bạch Cẩm Sương: "Sau này con với...!Tu Nhân vẫn định như thế này à?"
Bạch Cẩm Sương ngẩn ra: "Dạ?"
Đỗ Yến Oanh hạ thấp giọng: "Hai đứa đã ly dị từ sáu năm trước, mặc dù bây giờ có con với nhau nhưng xét trên phương diện pháp luật thì vẫn không phải vợ chồng, ý của mẹ là...!hai đứa có định tái hôn không?"

Bạch Cẩm Sương ngần người, không ngờ rằng mẹ sẽ nói về chuyện này, dĩ nhiên là cô hiểu Đỗ Yến Oanh đang suy nghĩ cho mình.

Cô nghĩ ngợi một chút rồi mở miệng nói: "Sau khi giải quyết xong những việc bận gần đây thì bọn con sẽ đăng chuyện tái hôn lên báo, hôm trước Mặc Tu Nhân đã nói với con, chờ cả hai chúng con rảnh rỗi thì sẽ sắp xếp để mẹ và bố mẹ anh ấy ăn một bữa cơm với nhau."
Đỗ Yến Oanh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Hôn nhân của bà cũng không hạnh phúc, cho dù năm ấy Bạch Cẩm Sương đã ly dị nhưng bà vẫn hy vọng hôn nhân sau này của Bạch Cẩm Sương có thể hạnh phúc mỹ mãn.

Hơn nữa, bà có thể nhìn ra, Mặc Tu Nhân thật sự rất thích Cẩm Sương, quan trọng nhất là...!anh có trách nhiệm hơn nhiều so với Tổng Đình Nguyên, có thể bảo vệ được vợ con mình.

Bà gật đầu một cái: "Mẹ hiểu rồi, hai đứa...!đừng chơi đùa quá khuya, người trẻ tuổi đừng ỷ vào thân thể tốt mà thức đêm, đến khi về già mới biết tầm quan trọng của thân thể"
Bạch Cẩm Sương dở khóc dở cười: "Con biết rồi, mẹ, mẹ đi ngủ sớm một chút đi, con sẽ chú ý!"
Đúng lúc Mặc Tu Nhân đi ra, bọn họ tạm biệt Đỗ Yến Oanh, đi xuống tầng.

Sau khi lại lên xe, Bạch Cẩm Sương hỏi Mặc Tu Nhân: "Cảnh Hạo Đông có bảo là cậu ấy muốn tham dự tiệc sinh nhật của anh không?"
Mặc Tu Nhân cười, nhìn Bạch Cẩm Sương: "Anh ta có đến hay không cũng không quan trọng, quan trọng là em định trải qua quãng thời gian còn lại với anh như thế nào!"
Bạch Cẩm Sương xem đồng hồ: "Bây giờ là tám giờ, thời gian còn sớm, anh có thể đến tụ họp với cậu ấy được một chốc đấy!"
Mặc Tu Nhân cười khẽ: "Em tặng quà mà còn có quy định thời gian à?"
Bạch Cẩm Sương nhìn anh: "Em sẽ không tiết lộ trước thời hạn cho anh đâu!"
Mặc Tu Nhân dở khóc dở cười: "Được, chúng ta đến tìm Cảnh Hạo Đông trước!"
Cảnh Hạo Đông nói rất tùy ý, tối nay anh ta đợi Mặc Tu Nhân ở Quân Mạch, nếu Mặc Tu Nhân rảnh rỗi thì tới một chuyển, không rảnh thì thôi, cứ tận hưởng thế giới hai người với Bạch Cẩm Sương.

Mặc Tu Nhân nói nguyên văn lời của Cảnh Hạo Đông cho Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương cười hỏi: "Sao nghe lời của cậu ấy lại thấy đáng thương như vậy, giống như dù anh có đến hay không thì cậu ấy cũng chờ anh, hơn nữa, dù thế nào thì cậu ấy cũng hoàn toàn tôn trọng quyết định của anh".


Bình Luận (0)
Comment