Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 877



Nghe đến cái tên này, Bạch Cẩm Sương chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, lúc học cấp ba, cô gặp được Tần Vô Đoạn, bởi vì mất mẹ cho nên bị một nhà Bạch Cao Minh bắt nạt, cô khổ sở không nơi nương tựa, trở nên nhát gan yếu đuổi, cho nên cũng không biết được toàn bộ người ở trong lớp, huống chi là đã nhiều năm như vậy! Trí nhớ cũng phai nhạt đi!
Cô cảm thấy có lỗi nhìn qua Phó Cảnh Xuyên: “Thật xin lỗi, vừa rồi là tôi không chú ý!”
Phó Cảnh Xuyên cười khổ: “Không sao cả, tôi nhìn thấy cô thay đổi lớn như vậy cho nên vừa rồi cũng không nhận ra!”
Bạch Cẩm Sương nghe thấy vậy thì cũng tự cười trêu trọc: “Trước kia nhát gan, cho nên cũng không dám nhìn anh, cũng không thể nào biết hết được toàn bộ bạn cùng lớp, hiện tại gan lớn hơn rồi cho nên bạn học xuất hiện ở trước mặt tôi cũng không nhận ra!”
Tần Minh Lệ nghe được những gì mà Bạch Cẩm Sương nói với Phó Cảnh Xuyên thì cũng đứng ra, tức giận nghiến răng, cũng không dám cùng với Tần Quốc Phú đi nói chuyện với người khác nữa, tất cả mọi người xung quanh đều chỉ chỏ bọn họ, vô cùng mất mặt, giống như toàn bộ những người có ở trong tiệc tối nay đều biết mối quan hệ rắc rối của bọn họ vậy.

Nghĩ đến chuyện này, Tần Minh Lệ hận không thể chém Bạch Cẩm Sương thành tâm khối.

Chỉ có điều, mọi chuyện đã đến nước này rồi mà cô ta vẫn mặt mày xám xịt kéo Tần Quốc Phú đi đến nơi hẻo lánh tìm Trương Quế Hoa.


Khi Phó Cảnh Xuyên nghe thấy những gì mà Bạch Cẩm Sương nói, anh ta cũng cười cười: "Không sao, tôi nhận ra cô là tốt rồi, đúng rồi, hiện tại cô đang làm gì vậy?”
Bạch Cẩm Sương mím miệng cười khẽ: "Tôi học đại học thiết kế trang sức, bây giờ là nhà thiết kế trang sức, còn anh?"
Phó Cảnh Xuyên có chút cảm khái: "Cô làm việc như vậy thì rất tốt, còn tôi thì không được, sau khi học xong cấp ba thì tôi đã đến nơi khác, sau khi tốt nghiệp thì ngay lập tức phải tự gây dựng sự nghiệp, về sau thì việc gây dựng sự nghiệp thất bại, may mắn là tôi kịp thời dừng tổn thất, mấy năm trước tôi dùng một ít tiền quay về Trà Giang tiếp tục làm trong ngành vật liệu xây dựng, không phải nhà họ Tần là ông trùm của Trà Giang sao, nếu như có thể cung ứng cho bọn họ vật liệu xây dựng, chỉ cần vượt qua kiểm tra thì sau này công ty cũng không phải quá lo lắng nữa, loại hợp tác này không phải là loại hợp tác mà những công ty bình thường có thể lấy được, cho nên sau khi nghe nhà họ Tần mở tiệc tối thì tôi hao tâm tổn phí mới lấy được một cái thiệp mời để đến đây, không nghĩ rằng ở đây có thể nhìn thấy cô!”
Từ sau khi Bạch Cẩm Sương tốt nghiệp trung học xong thì cũng chưa từng gặp Phó Cảnh Xuyên, cho nên đối với anh ta cũng có chút lạ lẫm, dù sao thì trước kia, khi ở trong lớp cô cũng chỉ từng nghe qua tên của Phó Cảnh Xuyên mà chưa từng chú ý qua.

Bây giờ nghe anh ta nói như vậy, cô cười cười khích lệ nói.

"Chỉ cần anh có đủ quyết tâm và nghị lực thì chưa chắc là sẽ không nhận được hợp tác lần này!”
Kỳ thật công ty của Phó Cảnh Xuyên lúc này cũng không nhỏ, nhưng mà đối với quái vật khổng lồ như là Tần Thị thì vẫn chỉ là mong muốn mà thôi.

Anh ta đến đây là muốn tìm cơ hội hợp tác, thế nhưng mà vừa rồi rõ ràng là anh ta đã nghe thấy quan hệ giữa Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân, nhưng không muốn mở miệng nhờ Bạch Cẩm Sương hỗ trợ, sau đó lại do dự một chút cười hỏi: "Vừa rồi...cô nói là cô có quan hệ nam nữ với Mặc Tu Nhân có thật không vậy?”
Bạch Cẩm Sương nhìn thái độ thành khẩn của Phó Cảnh Xuyên thì cũng không giấy điểm gì: "Chuẩn xác mà nói thì chính là chồng trước của tôi, hai chúng tôi cũng có con rồi, mấy năm trước bởi vì một người phụ nữ điên mà hai chúng tôi buộc phải ly hôn, sắp tới đang định cưới lại!”
Phó Cảnh Xuyên nghe thấy vậy thì vẻ mặt thất lạc trên gương mặt đặc biệt rõ rệt, anh ta miễn cưỡng cười nói: “Là như vậy sao? Cái đứa nhỏ mà Mặc Tu Nhân dẫn theo kia chính là con của hai người.

Bạch Cẩm Xuyên thông minh như vậy cho nên Phó Cảnh Xuyên cũng không che giấu cảm xúc, cô có thể nhìn thấy Phó Cảnh Xuyên có ý tứ với cô, cũng không biết là đã có từ lúc trước hay là bây giờ khi thấy cô thay đổi thì mới có tâm tư này.

Cô nói: “Đó là con trai của tôi, Tần Minh Huyền!” “Tần." Phó Cảnh Xuyên sợ run một giây đột nhiên không kịp phản ứng, nụ cười có chút đắng chát phức tạp: “Mặc Tu Nhân cũng là người của nhà họ Tần sao?”
Khi học ở trường cấp ba Phó Cảnh Xuyên đã có ấn tượng tốt với cô gái có tính cách trầm lặng ít nói trong lớp, phần ấn tượng này dần dần không biết tích lũy từ khi nào, đến một lúc trở thành tinh cảm.


Sau khi tốt nghiệp trung học vốn là anh ta muốn thổ lộ với Bạch Cẩm Sương nhưng mà kết quả là sau khi kết thúc kỳ thi đại học anh ta lại bận một số chuyện cho nên không kịp liên hệ với Bạch Cẩm Sương, về sau khi biết được Bạch Cẩm Sương học ở đại học Trà Giang, anh ta vất vả lắm mới dò la được tin tức của cô, nhưng khi muốn đi tìm cô thì lại nhận được kết quả cô đang cùng với một người đàn ông lớn hơn mấy tuổi ở trong quán cà phê thân mật ngồi cạnh nhau làm bài tập.

Về sau tự mình anh ta an ủi bản thân phải từ bỏ, sau đấy nữa cũng không còn gặp được người mà mình thích cho nên cũng không còn tình cảm thầm mến động lòng nữa.

Đối với anh ta, Bạch Cẩm Sương không khác nào một ánh trăng sáng trong lòng của anh ta.

Nhưng mà Bạch Cẩm Sương nào biết được lúc trước khi mình đang cùng ở trong quán cà phê ôn tập của Tần Vô Đoan thì đã vô tình làm tổn thương trái tim của một người đàn ông trẻ tuổi.

Cô nhìn thấy tâm trạng của Phó Cảnh Xuyên sa sút thì chủ động đưa ra lời hỗ trợ cho anh ta: “Nếu như anh cần thì tôi cũng có thể làm người bắc cầu cho anh, chỉ cần chất lượng và danh tiếng vượt qua kiểm tra thì Mặc Tu Nhân sẽ cho công ty xây dựng của anh một cơ hội!”
Phó Cảnh Xuyên nghe thấy như vậy thì cũng cười lắc đầu, từ chối: “Không cần, có thể nhìn thấy cô ở đây là tôi cũng rất vui rồi, về phần tổng giám đốc Mặc thì tự tôi liên hệ là được.”
Bạch Cẩm Sương mấp máy môi, nói chung là cũng có thể hiểu rõ ràng đây chính là lòng tự trọng của đàn ông, cô nhẹ gật đầu: "Vậy cũng tốt, tôi đi tìm bạn trước, anh cứ tự nhiên l
Phó Cảnh Xuyên nhẹ gật đầu, đưa mắt nhìn Bạch Cẩm Sương rời đi.

Kết quả khi Bạch Cẩm Sương đi qua vườn hoa thì đột nhiên bị một người kéo vào.

Bạch Cẩm Sương thiếu chút nữa là hét lên, những rồi khi cô nhìn thấy người kéo mình vào là ai thì lập tức đè xuống cảm giác hãi hùng khiếp vía, cô tức giận trừng mắt nhìn đối phương nói: “Mặc Tu Nhân, anh làm cái gì vậy, làm em sợ hết hồn”
Con người của Mặc Tu Nhân tối như mực, nặng nề nhìn Bạch Cẩm Sương, giọng nói tràn ngập sự ghen tuông “Người đàn ông vừa rồi là ai?”
Bạch Cẩm Sương: “

Cảm xúc của anh nổi điên hóa ra là vì vấn đề này! Cô mím miệng lại: “Cậu ấy là bạn cũ học cùng cấp ba của em, anh có ý kiến gì với cậu ấy sao?”
Mặc Tu Nhân nghe nói như thế thì nhịn không được mà nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô lại: “Để cho em nói hươu nói vượn, vừa rồi anh ta đã nói cái gì với em? Anh ta cười tươi không dừng lại được, không biết tiết chế chút nào, anh ta có biết tiệc tối nay là của nhà ai không?”
Nghe thấy như vậy, Bạch Cẩm Sương không nhịn được mà cười ra tiếng: “Anh ấy biết rõ đây là tiệc tối của nhà anh, không chỉ biết rõ mà con muốn tìm cơ hội để hợp tác với tập đoàn Tần thị, anh cũng có thể đi cảnh cáo anh ấy, nếu như không vừa mắt thì có thể đe dọa làm cho công ty của anh ấy phá sản, dù sao thì em cũng không quan tâm!
Mặc Tu Nhân trầm giọng, sau đó ép sát cô vào bức tường Bảo bối, em nói vậy là có ý gì?
Bạch Cảm Sương nháy mắt mấy cái: "Có ý gì?"
Mặc Tu Nhân hạ giọng: “Cố ý chọc giận anh, chẳng lẽ là em không nhìn ra vừa rồi anh ta dùng ánh mắt gì nhìn em sao?"
Bạch Cẩm Sương nhịn cười: "Thực sự là em cũng không có nhìn ra là ánh mắt của anh ấy như thế nào đấy?”
Mặc Tu Nhân nhìn chăm chăm vào Bạch Cẩm Sương, ánh mắt này giống như có thể hút cô vào: “Anh ta thích em, anh chỉ cần liếc là cũng có thể nhận ra!"
Bạch Cẩm Sương thở dài, cô cảm giác như anh giống như là mũi của chó nghiệp vụ vậy, quá nhạy cảm, cái gì cũng có thể biết được, chỉ cần vài phút là cái gì cũng có thể ngửi ra.

Chỉ có điều là trên miệng của cô vẫn cười nói: “Vậy thì đúng là anh có con mắt thứ ba đấy.

Mặc Tu Nhân nặng nề nhìn Bạch Cẩm Sương, không có chút nào che giấu ác ý của anh đối với Phó Cảnh Xuyên: "Anh còn muốn móc mắt của anh traa!"
Bạch Cẩm Sương khẽ giật mình, bất đắc dĩ thở dài: “Anh đây là tự tìm việc cho mình mà thôi, em và anh ta không có gì cả, anh lại tràn ngập ác ý như vậy còn muốn đi móc mắt của người ta!"
Mặc Tu Nhân có chút hờn dỗi: “Anh không thích có người nào dùng loại ánh mắt này nhìn em!".


Bình Luận (0)
Comment