Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 918



**********
Chương 923: Ngựa thần lướt tung gió mây
Tề Bạch Mai cau mày: "Vậy cậu không sợ, Mặc Tu Nhân sở dĩ ở cùng với cậu, là...là bởi vì...!
Tề Bạch Mai nhìn mặt của Bạch Cẩm Sương, muốn nói bỗng nhiên không mở miệng nữa, cô ấy tình tính thẳng thắn linh hoạt, có lúc cũng nghĩ xa quá.

Nhưng mà cô ấy hiện tại cũng đã nghĩ được, lại sợ không nhắc nhở Bạch Cẩm Sương, Mặc Tu Nhân nhỡ may thực sự lừa Bạch Cẩm Sương.

Cô ấy muốn nói lại thôi, nhìn thấy Bạch Cẩm Sương trong lòng gấp rồi: "Cậu muốn nói cái gì?" Tề Bạch Mai nuốt ngụm nước bọt: "Cậu không sợ Mặc
Tu Nhân để ý đến cái chết của Tần Vô Đoan sao, canh cánh trong lòng muốn báo thù cho anh ấy?"
Tề Bạch Mai nói xong, lập tức ăn một miếng thịt dê.

Cô ấy cúi đầu, không dám nhìn Bạch Cẩm Sương, tuy rằng cô suy đoán có chút thái quá nhưng cũng là có căn cứ thực tế.

Lâm Kim Thư vốn là không biết Tề Bạch Mai muốn nói gì, vẻ mặt còn rất thả lỏng bây giờ nghe thấy cô gái này bỗng nói câu như vậy, sắc mặt cũng đột nhiên thay đổi.


Dù sao, tình huống này...cũng không phải không có khả năng!
Mặc Tu Nhân coi như là thật sự yêu Bạch Cẩm Sương, ở trong mắt mọi người nhìn thấy đều rất thâm tình, nhưng mà cái chết của Tần Vô Đoan là sự thật, anh ấy là là anh trai ruột của Mặc Tu Nhân: Nếu không thì tại sao lại xuất hiện một Hứa Phồn Tinh, Mặc Tu Nhân rõ ràng biết người con gái này si mê anh ấy, còn để cho cô ấy vào công ty.

Có một số chuyện thực sự không dám nghĩ sâu, sắc mặt của Lâm Kim Thư cũng thay đổi theo.

Bạch Cẩm Sương vừa nhìn vẻ mặt của hai người này, liền biết bọn họ đang nghĩ gì, cô cạn lời khỏe miệng giật lên hai cái: "Các cậu nghĩ nhiều rồi, tớ hoàn toàn có thể bảo đảm, tình huống này tuyệt đối không thể xảy ra!"
Tuy rằng chuyện Tần Minh Xuân chính là Tần Vô Đoan, cô cũng sẽ không nói cho bất kỳ ai, nhưng cô còn khẳng định nói với hai người bạn thân, Mặc Tu Nhân không thể vì nguyên nhân này mà để cho Hứa Phồn Tinh vào tập đoàn Tần Thị.

Nghe thấy ngữ khí khẳng định của Bạch Cẩm Sương như vậy, Lâm Kim Thư và Tề Bạch Mai cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tề Bạch Mai cười khúc khích nói: "Tớ vẫn là cảm thấy, cậu trước đây nói vẫn là đáng tin, ngày mai gặp mặt rồi, bớt chút thời gian nói chuyện, đừng để vấn đề đè nén ở trong lòng!"
Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Ừm, tớ sẽ làm như vậy!" Một bữa lẩu, ba người vừa ăn vừa nói chuyện mất cả bốn tiếng.

Ăn xong ba người lại đi vào phòng âm nhạc, mở đèn hiệu ứng KTV lên, ba người bắt đầu hát, chúc mừng Tế Bạch Mai bước vào cuộc sống hôn nhân.

Tề Bạch Mai ngày hôm sau là cô dâu, Bạch Cẩm
Sương và Lâm Kim Thư cũng không dám để cho cô đi qua quá muộn, sớm kéo cô đi nghỉ.

Tề Bạch Mai còn có chút không bằng lòng, Bạch Cẩm Sương nói một câu, cậu ngày mai muốn hai mắt gấu trúc mặc váy cưới sao, lập tức khiến Tề Bạch Mai dừng lại.

Ba người ngủ ở một phòng, nói chuyện hồi lâu, sau đó mới ngủ.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Bạch Cẩm Sương ba người đã bị người trang điểm đã hẹn trước đánh thức.

Người giúp việc mời người trang điểm vào, ba người Bạch Cẩm Sương vội vã thu dọn dậy.

Đợi đến khi Tề Bạch Mai trang điểm xong, khi mặc xong váy cưới, trời cũng đã sáng rồi.

Vân Yến mặc váy phù dâu, cũng trang điểm xong liền chạy tới.


Người nhà họ Tề đến sau đó đến Vân Yến cũng tới.

Rõ ràng là trang điểm đơn giản, đợi chú rể đến là được rồi nhưng Bạch Cẩm Sương cảm giác như là người ngã ngựa, bận từ sáng đến tối
Lễ phục của Bạch Cẩm Sương và Tề Bạch Mai, sớm đã gửi đến rồi, hai người bọn họ đã kết hôn, đương nhiên không thể làm phù dâu, chỉ là đều là bạn thân lát nữa sẽ đi cùng với cô dâu.

Thu dọn xong chưa được bao lâu, liền nghe thấy có người nói: "Chú rể đến đón dâu rồi!"
Bạch Cẩm Sương vội vã chạy đến cạnh xe, nhìn thấy làn khói của chiếc xe Ferrari màu đỏ, chỉ có điều đầu xe là một chiếc xe Lincoln dài màu đen, cùng một làn khói màu đỏ dễ thấy.

Tề Bạch Mai tỉnh tình hoạt bát, liền bỏ che mặt xuống, chạy đến bên cửa sổ cùng với Bạch Cẩm Sương xem náo nhiệt, còn không nhịn được nói: "Làm sao lại là Lincoln, làm sao không chạy chiếc xe BMW màu trắng chứ, có người nói BMW màu trắng có ý nghĩa là bạc đầu!"
Bạch Cẩm Sương không nói gì nhìn Tề Bạch Mai một chút: "Cậu có thể trật tự ngồi xuống không, từ từ làm cô dâu của cậu đi?"
Lâm Kim Thư ở phía sau không nhịn được cười.

Tề Bạch Mai mặt có chút đỏ, cảm giác trước sau đây là lễ cưới của mình, xem náo nhiệt gì chứ, dường như có chút mất mặt rồi!
Cô lập tức che lại che mặt, quay đầu đi đến giường.

Lâm Kim Thư cười nói với Bạch Cẩm Sương: "Cậu ấy tính cách này, cậu cũng không phải là không biết!
Bạch Cẩm Sương khóe miệng giật giật hai cái: "Đương nhiên là biết, chính là thấy cậu ấy xem náo nhiệt còn không biết trời đất là đầu, có chút muốn đánh cậu ấy!"
Lâm Kim Thư không nhịn được vừa cười.

Chú rễ rất nhanh đã lên tầng rồi, lần này bởi vì phù dâu chỉ có một mình Vẫn Yến, cũng không làm sao có thể làm khó dễ chú rể cùng với phù rể, chỗ giấu giày cũng nhanh chóng tìm được, ngược lại phòng cũng to như vậy.

Vân Thành Nam rất nhanh liền đón được cô dâu của mình, ôm Tề Bạch Mai đi ra ngoài.

Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư cũng cười, theo mọi người đi ra ngoài,
Bạch Cẩm Sương cùng Lâm Kim Thư ngồi một chiếc xe, đoàn xe đi vòng quanh thành phố Trà Giang ba vòng lúc này mới hướng về một khách sạn năm sao.

Đến khách sạn, Bạch Cầm Sương cuối cùng cũng gặp được Mặc Tu Nhân.

Cô nhìn thấy Tần Minh Huyền ngoan ngoãn được Mặc Tu Nhân đất tay, tìm ở một chỗ nào đó có một cảm giác ấm áp không nói ra được tỏa ra

Cô đi tới, khẽ nói với Tần Minh Huyền: "Bông Vải, lát nữa con phải làm đồng hoa cho di Bạch Mai đấy, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời người lớn sắp xếp được không?"
Tân Minh Huyền ngoan ngoãn gật đầu.

Bạch Cẩm Sương lời vừa nói xong, liên có người dẫn đồng hoa đến bên kia.

Bạch Cẩm Sương buông tay ra, Tân Minh Huyền đi theo người phụ trách rồi, Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu, nhìn thấy Mặc Tu Nhân đang bình tĩnh nhìn mình.

Cô có chút không tự nhiên: "Anh nhìn em như thế làm gì vậy
Mặc Tu Nhân khẽ thở dài một cái: "Có chút nhớ em!
Bạch Cầm Sương trừng mắt nhìn: "Không phải mới một buổi tối không gặp sao!"
Mặc Tu Nhân con mắt lóe lên: "Một ngày không gặp như cách ba năm Bạch Cầm Sương mặt ửng đỏ: "Vậy em thực không nhìn ra được."
Mặc Tư Nhân có chút bất đắc dĩ đưa tay ra nằm tay ban tay nhỏ của Bạch Cầm Sương nhỏ giọng nói: Em yêu nếu như anh đoán không sai, em đang giận anh đúng không hi
Bạch Cầm Sương về mặt có chút không tự nhiên.

Em không có!"
Thực ra, cô có, cô tối qua đã nghĩ xong, hôm nay muốn nói với Mặc Tu Nhân chuyện của Hứa Phồn Tinh.

Thế nhưng bị Mặc Tu Nhân dịu dàng dỗ dành như thế, cô có chủ được cưng chiều mà kiêu!
Đúng vậy, cưng chiều mà kiêu, Bạch Cẩm Sương rõ ràng cảm nhận được, mình ở trước mặt Mặc Tu Nhân đã trở nên làm kiêu rồi.

Cô cắn môi, cảm giác như vậy không tốt, cô quay đầu nhìn Mặc Tu Nhân chỉ bình tĩnh nhìn mình không nói gì, cô khẽ cắn rằng: "Em thực sự có chút không vui!"
Mặc Tu Nhân vẻ mặt dường như cũng hơi thả lỏng một chút: "Tại sao vậy?" Bạch Cẩm Sương mím môi: "Em hôm qua đến công ty anh nhìn thấy Hứa Phồn Tinh rồi, anh đừng nói em em, anh không biết, cô ấy thích anh!"
Mặc Tu Nhân sững sờ, hơi kinh ngạc: "Em là...!vì chuyện này mà không vui?"
Bạch Cẩm Sương khẽ hừ một tiếng, không nói lời nào..


Bình Luận (0)
Comment