Bạch Cẩm Sương cong môi nói: "Anh với anh ta có quan hệ tốt nhỉ, giúp anh ta che giấu luôn!"
Mặc Tu Nhân hừ lạnh một tiếng: "Anh sợ rằng cậu ta với Sở Tuấn Thịnh sẽ xảy ra mâu thuẫn, liên lụy đến Trang sức đá quý Hoàng Thuỵ của chúng ta!"
Bạch Cẩm Sương thấy Mặc Tu Nhân làm chuyện tốt mà vẫn ăn nói ngang ngạnh, không khỏi mỉm cười nói: "Đúng là anh luôn nghĩ cho chuyện lâu dài sau này!”
Mặc Tu Nhân liếc nhìn cô: “Đó là trong nhà bày mưu tính kế, ngoài dặm quyết thắng thiên lý, đây không phải là nói anh sao?”
Bạch Cẩm Sương hơi cúi người nở nụ cười: "Sao bây giờ anh lại tự luyến như vậy!"
Mặc Tu Nhân có chút tức giận: “Bảo bối này, đừng cười!"
Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu lên, không khỏi sờ sờ khuôn mặt của Mặc Tu Nhân: "Ồ, anh đỏ mặt kìa!"
Khi cô nói như vậy, lỗ tai của Mặc Tu Nhân đỏ bừng, ngứa ngáy rằng: "Em nên ngoan ngoãn đi, nếu không anh xử lý cả em luôn đấy!” Bạch Cẩm Sương hôm nay rất kiêu ngạo nói: "Vậy thì em muốn xem, anh định xử lý em kiểu gì?”
Mặc Tu Nhân đôi mắt lập tức mờ đi: "Bé con, em cho rằng...em đang mang thai đứa con trai, thì anh không thể trừng phạt em sao?"
Giọng nói của Mặc Tu Nhân trầm khủng khiếp, Bạch Cẩm Sương không biết anh đang nghĩ đến điều gì, ngay sau đó mặt cô đỏ bừng lên.
Cô lập tức đứng lên nói: "Em sẽ đến chỗ Vân Yến nói chuyện, anh nên kiểm tra công việc của mình trước đã!"
Vừa nói cô vừa chạy ra cửa.
Mặc Tu Nhân nhìn theo bóng lưng của cô và lắc đầu với một nụ cười bất lực.
Bạch Cẩm Sương trực tiếp đến phòng thiết kế tìm Vân
Yến, mấy năm nay người trong phòng thiết kế ra vào liên tục, nhưng Thẩm Gia Nghi thì chưa từng rời đi, vẫn luôn ở đó.
Ngay khi Bạch Cẩm Sương bước vào phòng thiết kế, ánh mắt cô ta loé lên khi nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, lập tức hét lên với Vân Yến: "Vân Yến, nhà thiết kế Bạch tới rồi!"
Vân Yến giật mình, lập tức quay đầu nhìn ra ngoài, sau khi nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, cô ấy vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù Bạch Cẩm Sương đã trở về nước, cô đã thành lập xưởng trang sức của riêng mình, và Mặc Tu Nhân bây giờ quản lý kho hàng của Hoàng Thuỵ.
Vân Yến thực sự không ngờ rằng Bạch Cẩm Sương sẽ đến Hoàng Thuỵ ngay bây giờ.
Cô ấy lập tức đứng dậy: "Cẩm Sương."
Bạch Cẩm Sương nhìn cô ấy cười: "Tớ đến đây để gặp cậu!” Vân Yến thấy những người xung quanh đang tò mò, nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương, mặc dù mọi người sẽ không nhìn thẳng một cách trắng trợn như vậy, nhưng cơ bản bọn họ vẫn lén lút liếc mắt.
Vân Yến ho nhẹ một tiếng ra hiệu mọi người tập trung vào công việc, cô ấy nhanh chóng đứng dậy, đi về phía Bạch Cẩm Sương nói nhỏ: "Hai chúng ta vào phòng uống nước nói chuyện đi!"
Bạch Cẩm Sương mỉm cười gật đầu: "Vậy thì đi thôi!"
Ngay khi Bạch Cẩm Sương và Vân Yến rời đi, bộ phận thiết kế lập tức bàn tán sôi nổi! "Cô ấy là Bạch Cẩm Sương?"
Trong bộ phận thiết kế, ngoài giám đốc thiết kế Lâm Thanh Tuấn, Thẩm Giai Nghi là người thân quen nhất với Bạch Cẩm Sương.
Cô ta gật đầu: "Ừ, cô ấy là chính là Bạch Cẩm Sương làm mưa làm gió năm đó, nhà thiết kế Bạch!" “A, hoá ra đó là nhà thiết kế trang sức thiên tài, người từng đoạt giải quốc tế khi còn nhỏ?” Một trợ lý trẻ tuổi đầy ngưỡng mộ, gương mặt toát lên vẻ sửng sốt, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Bạch Cẩm Sương ngoài đời.
Thẩm Giai Nghi nói: "Đúng, là cô ấy!" “Ôi Chúa ơi, thật tuyệt vời! "Không chỉ mạnh mẽ, mà còn xinh đẹp!" "Khi nào tôi mới có thể trở nên như thế này, đến lúc đó chắc tuyệt lắm!"
Thẩm Giai Nghi nghe thấy những lời cảm thán của đám đông, bất giác cong môi cười một tiếng.
Lý do tại sao Bạch Cẩm Sương lại mạnh mẽ như vậy là vì bản thân cô vốn đã xuất sắc, lại có năng lực xuất chúng.
Ngoài ra, cô còn sở hữu ngoại hình khá nổi bật.
Tất cả những điều này không phải có thể có được bằng cách mơ mộng!
Bạch Cẩm Sương và Vân Yến đến phòng uống nước, Vân Yến đang định pha cà phê cho cô, kết quả là khi cô ấy vừa lấy hạt cà phê ra, cô ấy nghe thấy Bạch Cẩm Sương nói: "Đừng xay cà phê cho tớ, tớ uống một cốc nước sôi là được rồi!”
Vân Yến quay đầu nhìn Bạch Cẩm Sương ngạc nhiên: "Cậu...cậu đang giữ dáng à?"
Nếu không, cô ấy không hiểu tại sao Bạch Cẩm Sương lại không uống cà phê.
Khi cô ấy từng là trợ lý của Bạch Cẩm Sương, cô ấy hiểu rõ nhất sở thích của Bạch Cẩm Sương, mặc dù Bạch Cẩm Sương không thích cà phê cho lắm nhưng mỗi lần cô buồn ngủ vào ban ngày, đều uống cà phê và nó sớm đã thành thói quen rồi.
Bạch Cẩm Sương nghe vậy cười cong môi: "Cậu suy nghĩ nhiều quá, tớ muốn giữ gìn sức khỏe, còn phải đợi mấy năm nữa!" “Cậu đây là?” Vân Yến thở phào nhẹ nhõm, cô ấy lớn hơn Bạch Cẩm Sương và chưa bao giờ bắt đầu làm việc này, nếu Bạch Cẩm Sương bây giờ nói rằng cô đang giữ gìn sức khỏe, Vân Yến thực sự muốn đập vào tường.
Bạch Cẩm Sương chỉ vào bụng mình chớp mắt: "Có rồi!"
Vân Yến sửng sốt, lập tức kinh ngạc che miệng: "Cậu có bé con sao?"
Bạch Cẩm Sương gật đầu, nhưng khi nghĩ tên gọi của đứa bé là “bé con”, cô không khỏi đỏ mặt, Mặc Tu Nhân về cơ bản gọi là con trai, bởi vì “bé con” là tên để gọi cô!
Vận Yến tràn đầy kinh ngạc: "Thật tuyệt, cậu với tổng giám đốc Mặc vừa mới đăng ký kết hôn đã có con rồi, tuyệt quá!”
Bạch Cẩm Sương bĩu môi nói: "Nếu thấy tuyệt như thế, cậu cũng nên nhanh chóng tìm một ai đó rồi sinh một đứa bé để chơi cùng mình đi!"
Nghe vậy, Vân Yến lập tức có chút mất tự nhiên: "Tớ...tớ vẫn đang đợi đây!"
Bạch Cẩm Sương nhướn mày: "Chờ cái gì?" Vân Yến nói: "Chẳng chờ gì cả, cứ chờ thế thôi!”
Bạch Cẩm Sương bật cười và giễu cợt nhìn cô ấy: "Hôm nay, khi tớ đến Hoàng Thuỵ, tớ đã gặp Kiều Thanh Tuấn ở tầng dưới.
Cậu ta nói rằng cậu ta đã vượt qua buổi phỏng vấn thực tập của Hoàng Thuỵ.
Nhưng cuối cùng, cậu ta lại bị loại nên cậu ấy muốn xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Tớ có nhờ Mặc Tu Nhân điều tra giúp thì mới biết rằng đây là ý của Sở Tuấn Thịnh.
Chuyện này cậu có biết không?”
Vân Yến cụp mắt xuống, về đầu ngón tay nói: "Tớ biết!" Bạch Cẩm Sương cười: "Nếu cậu đã biết, vậy thì chuyện này...có liên quan đến cậu sao?"
Vân Yến lập tức làm như mèo giẫm đuôi: "Không phải là chuyện của tớ, ai biết anh ta đang suy nghĩ gì!"
Quả thật, cô ấy không muốn Kiều Thanh Tuấn đến với Hoàng Thuỵ, nhưng cô ấy cũng không hỏi Sở Tuấn Thịnh đã làm gì.
Điều quan trọng nhất là cô ấy và Sở Tuấn Thịnh không phải là người yêu của nhau, ngay cả việc trước đây Sở Tuấn Thịnh tặng hoa cho cô ấy thì nó cũng chẳng chứng minh được điều gì!
Bạch Cẩm Sương cười và lắc đầu: "Theo tớ biết, Sở Tuấn Thịnh con người anh ta ý, nếu Kiều Thanh Tuấn chỉ đơn giản đến Hoàng Thuỵ để thực tập, anh ta sẽ không ngại cháu trai mình đến chỗ công ty của Mặc Tu Nhân, nhưng nếu là vì cậu, thì tình hình có thể là "
Nghe thấy giọng điệu đầy ẩn ý của Bạch Cẩm Sương, khuôn mặt Vân Yến lập tức đỏ bừng: "Anh ta thật sự không phải vì tớ!"
Bạch Cẩm Sương nhướn mày: "Ồ, vậy anh ta là vì cái gì?"
Vân Yến đỏ mặt kịch liệt, một lúc lâu, dưới ánh nhìn của Bạch Cẩm Sương, cô ấy mới nói thật: "Bởi vì...thắng nhóc Kiều Thanh Tuấn nói muốn đuổi theo tớ, cho nên cậu của cậu ta mới làm thế!"
Bạch Cẩm Sương không nhịn được cười: "Cậu muốn chọc tức tớ đến chết à.
Không phải là do cậu đâu.
Nếu Sở Tuấn Thịnh không thích cậu, anh ta sẽ không quan tâm cháu trai mình là ai!"
Vân Yến không chịu thừa nhận: "Nhất định không phải!"
Bạch Cẩm Sương cười khổ lắc đầu: "Vậy để tớ xem cậu có thể giả bộ đến khi nào!"
Vân Yến không nói nữa.
Bạch Cẩm Sương uống cạn cốc nước, nói: "Nói mới nhớ, cậu đúng là có sức hấp dẫn!"
Vân Yến đỏ mặt nhìn Bạch Cẩm Sương: "Đừng trêu tớ nữa, tớ không dám gặp Kiều Thanh Tuấn, cậu ta đến công ty tìm tớ, tớ cố gắng trốn càng xa càng tốt.".