Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 989



**********
Chương 994: Cùng chung đề tài
Cảnh Hạo Đông cũng cần sĩ diện, anh ta nghe cái gì cũng không hiểu, kết quả Lâm Kim Thư và Lâm Tuấn Kỳ bàn luận chăm chú như vậy, trong lòng anh ta cũng cảm giác khó chịu như vậy!
Lúc này thực sự rất hối hận, trước đây không học nhiều các môn chuyên ngành.

Nhưng mà, bảo anh ta đi, để cho Lâm Tuấn Kỳ và vợ của anh ta ở riêng, anh ta đúng là không làm được.

Cảnh Hạo Đông cứng ngắc nói: "Hai người nói, không cần quan tâm đến anh, anh xem điện thoại một lát!"
Cảnh Hạo Đông nói xong, liền cúi đầu chơi điện thoại, Lâm Kim Thư tức giận lắc đầu, ngẩng đầu nói với Lâm Tuấn Kỳ: "Lâm Tuấn Kỳ, cuốn sách này anh có thể cho tôi mượn được không? Tôi xem một chút sẽ trả lại anh!"
Lâm Tuấn Kỳ có chút khó khăn: "Cuốn sách này đã không thấy nữa rồi, tôi chỉ là xem qua mà thôi, đúng là một số nội dung ở trong sách tôi nhớ rõ ràng, có thể nói với cô mà thôi!"
Lâm Kim Thư gật đầu: "Vậy thì tiếp tục nói đi!"
Cảnh Hạo Đông lúc này mới phản ứng lại, Lâm Kim Thư hóa ra là muốn tìm sách, anh ta cố vểnh tại lên nghe, tự mình nghe thấy lời của Lâm Tuấn Kỳ, im lặng không lên tiếng nhìn điện thoại ghi lại.


Sở Tuấn Thịnh và Mặc Tu Nhân ở một bên uống rượu, nhìn sắc mặt của Cảnh Hạo Đông lại thay đổi, không nhịn được nhún vai nói: "Tôi đoán, Cảnh Hạo Đông lúc này đều sắp tức chết rồi!"
Mặc Tu Nhân cũng nhìn ra Cảnh Hạo Đông ghen rồi, chỉ có điều...Lâm Kim Thư rõ ràng đang nói lĩnh vực chuyên ngành nào đó với Lâm Tuấn Kỳ, mà những thứ mang tính chuyên ngành này, người ngoài không hiểu!
Mặc Tu Nhân cách xa như vậy, đều có thể nhìn ra sự uất ức của Cảnh Hạo Đông, còn không đồng ý rời đi.

Anh ta con mắt giật giật: "Hối hận trước đó không chịu đọc sách!" Sở Tuấn Thịnh có chút sững sờ: "Hả? Cậu nói cái gì?" Mặc Tu Nhân nhìn Sở Tuấn Thịnh: "Đây chính là lợi thế khi có cùng chung chủ đề!"
Mặc Tu Nhân không nói rõ ràng thế nhưng Sở Tuấn Thịnh lập tức liền hiểu rồi!
Cảnh Hạo Đông ở phương diện chuyên ngành của Lâm Kim Thư, không có chút đề tài chung nào với cô ấy, cho nên lúc này mới uất ức như thế.

Sở Tuấn Thịnh liền vui mừng, cũng may là anh ở trong ngành trang sức, Vân Yến nói đến chủ đề này, anh ít nhất cũng không phải cái gì cũng không hiểu!
Cũng may là Lâm Kim Thư cuối cùng cũng cảm nhận được sự lo lắng của Cảnh Hạo Đông, dù sao Cảnh Hạo Đông để ý rồi, cô ấy và Lâm Tuấn Kỳ nói không bao lâu, liền nói với Lâm Tuấn Kỳ: "Cảm ơn anh đã thảo luận cùng tôi những vấn đề này, tôi tiếp thu được rất nhiều, tôi đi tìm bạn của tôi đây, anh từ từ chơi nhé!"
Đối mặt với thần tượng, Lâm Tuấn Kỳ cảm thấy bản thân mình cũng có tác dụng, đã thấy rất vui rồi, anh ta nghe thấy Lâm Kiều Thư muốn đi tìm bạn, liền vội vàng đứng lên.

"Không sao, không sao, cô bận, tôi tự mình đi dao!" Cảnh Hạo Đông nhìn thấy thái độ "nịnh nọt" này của Lâm Tuấn Kỳ, không nhịn được khế hừ một tiếng.

Đương nhiên, người ta Lâm Tuấn Kỳ đối với thần tượng sùng bái và ngưỡng mộ, Cảnh Hạo Đông lúc này mặt bỗng biến sắc.

Lâm Kim Thư và Cảnh Hạo Đông quay người rời đi, đi được mấy bước, cô ấy nhìn Cảnh Hạo Đông một chút: "Em đi tìm Cẩm Sương và Vân Yến, anh cũng đi?"
Cảnh Hạo Đông cười khan một tiếng: "Không đi, anh đi tìm Mặc Tu Nhân!"
Lâm Kim Thư hơi nhíu mày: "Anh đừng nghĩ nhiều, em và Lâm Tuấn Kỳ chỉ là thảo luận một số vấn đề chuyên ngành!” Cảnh Hạo Đông cười gật đầu: "Ừm, anh biết!"
Anh ta liền vuốt tóc của Lâm Kim Thư: "Em đi tìm Bạch Cẩm Sương chơi đi, anh không sao!"
Lâm Kim Thư nhìn anh ta, mím môi, cuối cùng cũng gật đầu, đi qua bên kia tìm Bạch Cẩm Sương.

Cô ấy để ý Cảnh Hạo Đông chỉ là, tính cách của cô lạnh nhạt, bình thường chuyện nhỏ cô ấy sẽ không quá để ý.

Cảnh Hạo Đông nhìn theo Lâm Kim Thư rời đi, anh ta bỗng xoay người mặt chìm xuống.

Lâm Tuấn Kỳ...anh ta nghiến lợi, mắt chớp chớp...tốt nhất là đừng để cho anh ta nhìn thấy, anh ta dùng các loại lý do đến tìm Lâm Kim Thư.


Cảnh Hạo Đông về chỗ của Mặc Tu Nhân và Sở Tuần Thịnh, Sở Tuấn Thịnh cười nhíu mày: "Làm sao vậy? Cuối cùng chiến thắng tình địch, mang được vợ về rồi sao?"
Cảnh Hạo Đông lúc này tâm trạng không được tốt, không hề khách khí tức giận nói một câu: "Tớ cho dù là gặp phải tình địch, dù sao cũng là người có giấy kết hôn đàng hoàng, cậu có cái gì?"
Sở Tuấn Thịnh cứng đờ, khóe miệng giật lên: "Giấy kết hôn tính là gì? Hôm khác ông đây cũng đi làm một cái!" Cảnh Hạo Đông chế giễu nhìn anh ta: "Cậu thực sự cho rằng dễ dàng như vậy sao, cậu bây giờ đi cầu hôn thử xem!"
Cảnh Hạo Đông biết Sở Tuấn Thịnh và Vân Yến vừa mới yêu nhau, Vân Yến vẫn chưa đặc biệt có cảm giác an toàn, làm sao có thể bây giờ sẽ đồng ý cùng với anh ta kết hôn chứ!
Anh ta ở trong lòng không thoải mái, liền đi kích Sở Tuấn Thịnh!
Sở Tuấn Thịnh và Cảnh Hạo Đông tức giận, IQ có chút xuống thấp: "Cầu hôn thì cầu hôn, cậu tưởng tớ không dám sao?"
Mặc Tu Nhân mặc kệ hai người này đấu võ mồm.

Cảnh Hạo Đông cười nhạo một tiếng, không có tiếp lời của Sở Tuấn Thịnh, cúi đầu gửi tin nhắn cho trợ lý.

[Tổng giám đốc Cảnh: Đi tìm những nội dung tôi gửi cho cậu, là từ quyển sách nào, tất cả những sách liên quan đều phải mua cho tôi một quyển, gửi đến nhà cho tôi.]
Cảnh Hạo Đông gửi xong tin nhắn, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Sở Tuấn Thịnh không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh anh ta rồi.

Anh ta gửi tin nhắn cho trợ lý bị Sở Tuấn Thịnh nhìn thấy hết rồi.

Mặt của Cảnh Hạo Đông, bỗng tối sầm lại.

Sở Tuấn Thịnh bắt đầu cười lên, hai vai rung lên, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Cảnh Hạo Đông trở nên khó coi, anh ta thực sự không nhịn được cười lớn lên: "Cảnh Hạo Đông ơi Cảnh Hạo Đông, tôi thực sự không ngờ rằng, cậu Mặc nói không sai, quả nhiên là...hối hận lúc trước đọc ít sách quá đến lúc cần dùng thì lại không có kiến thức!”
Mặc Tu Nhân không biết Cảnh Hạo Đông đã làm gì mà Sở Tuấn Thịnh trêu lại vui vẻ như thế.

Anh hơi nhíu mày liếc nhìn Cảnh Hạo Đông, nhìn thấy mặt Cảnh Hạo Đông đã tức giận xanh cả lên rồi: "Sở Tuấn
Thịnh, cậu đúng là đồ ngốc.

Mau câm miệng lại cho tôi!"
Sở Tuấn Thịnh nhìn thấy Cảnh Hạo Đông phát điên, liền vội vã vọt đến phía sau Mặc Tu Nhân: "Làm sao? Thẹn quá thành giận rồi hả, học tập đi, lúc nào cũng không muộn, cậu tức cái gì, tớ cũng không có cười cậu, tớ còn rất vui mừng!"
Anh ta nói xong lại không nhịn được bật cười lên.


Mặc Tu Nhân quay đầu nhìn thấy Sở Tuấn Thịnh như thần kinh vậy.

Sở Tuấn Thịnh biết Mặc Tu Nhân không biết mới cảm thấy kỳ lạ, anh ta vội vàng nhịn cười: "Anh biết không, Cảnh Hạo Đông vừa gửi tin nhắn cho trợ lý của cậu ấy, bảo anh ta đi mua sách, tôi vừa nhìn, thì tám phần nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi của Lâm Kim Thư và cái tên Lâm Tuấn Kỳ kia."
Sở Tuấn Thịnh nói xong, không nhịn được ngẩng cao đầu, vui không tả xiết nhìn Cảnh Hạo Đông: "Không ngờ mà, Cảnh Hạo Đông, cậu cũng có ngày phải chăm chỉ học tập hả!" Cảnh Hạo Đông tức giận nói: "Tu Nhân, cậu nói, tớ ở tiệc tất niên của công ty chúng ta, đánh cái tên ngốc này một trận sẽ có ảnh hưởng gì không?"
Sở Tuấn Thịnh nhìn anh ta một cái: "Đoán không chừng mọi người đều biết, tổng giám đốc Cảnh là tên cuồng bạo lực!"
Cảnh Hạo Đông tức giận vỗ một cái ở trên bàn: "Sở Tuấn Thịnh, cậu im miệng cho tôi, cậu còn nói, ông đây ném cậu đi đấy, cậu có tin không!"
Sở Tuấn Thịnh nhịn cười: "Tôi cũng là người cậu mời tới, bây giờ lại muốn ném tôi đi, Cảnh Hạo Đông cậu có phải là đồ xấu xa không?"
Cảnh Hạo Đông cảm thấy, anh ta và Sở Tuấn Thịnh sợ chính là kiếp trước không đối đầu, mới có thể nhìn thấy anh ta không thuận mắt như vậy.

Anh ta tay nắm thành nắm đấm, xương tay kêu lên: "Sở Tuấn Thịnh, ông đây bây giờ không thèm để ý đến cậu, đợi vợ cậu bị người ta lấy đi xem cậu còn mặt mũi nào cười tôi không!"
Lời của Cảnh Hạo Đông vừa nói xong, liền nhìn thấy sắc mặt của Sở Tuấn Thịnh có chút khác thường.

Anh ta hơi nhíu mày, theo ánh mắt của Sở Tuấn Thịnh nhìn sang, vừa nhìn chính bản thân anh ta cũng đang vui vé!
Cũng không biết cái miệng này của anh ta linh như thế nào, nói cái gì chính là cái đó.

Đây không phải...Vân Yến, lúc này có một người đàn ông đang săn đón sao!
Người đàn ông kia, Cảnh Hạo Đông quen, là một lãnh đạo cao cấp của công ty game Cảnh Niên, tên là Hứa Lâm, cũng gọi là tuổi trẻ tài cao.

Đối phương là biết Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư, biết thân phận của bọn họ và quan hệ hai ông chủ của hai công ty không dám nghĩ đến.

Nhưng mà, anh ta cũng chưa từng gặp qua Vân Yến, cho nên anh nhiệt tình lấy đồ ăn đồ uống cho Vân Yến, tâm tư theo đuổi biểu hiện cũng quá rõ ràng rồi!.


Bình Luận (0)
Comment